Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 704. Tìm Vợ

Chương 704. Tìm Vợ


Người dịch: Whistle

Không bao lâu sau.

Hai người đã tới một nhà tửu lâu chuyên dùng để chiêu đãi phú thương hào khách, tìm người hỏi thăm một chút, Yến Như Yên liền trở về với vẻ mặt thất vọng.

"Tiền bối, vào khoảng thời gian trước thì sư đệ Đan Ác đã lui tòa viện tử phía sau rồi, chủ quán cũng không biết gã đã đi nơi nào."

Nói xong liền lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, cùng với một con chó già đứng ở ngoài cửa.

Nghe vậy cũng mặt không đổi sắc.

Chỉ nhàn nhạt mở miệng:

"Đây là nơi thứ mấy rồi?"

"Thứ, thứ ba." Sắc mặt Yến Như Yên trắng bệch.

Mạc Cầu cúi đầu, đôi mắt có chút đỏ lên liếc nhìn nàng ta, nói:

"Ta không hi vọng có lần thứ tư, cũng sẽ không có lần thứ năm."

"Vâng."

Yến Như Yên nghiến chặt răng, gật đầu nói:

"Vãn bối lập tức mang tiền bối đi tới chỗ tiếp theo."

Nói xong liền đưa tay ra hiệu về phía trước.

Lần này.

Hai người không ở lại trong thành nữa mà ra khỏi thành, đi tới một đình thi nghĩa trang nằm cách một căn phật tự rách nát không xa ở ngoại ô.

"Cừu đạo hữu?"

Yến Như Yên nuốt một ngụm nước miếng, đứng ở trước cửa nghĩa trang cất giọng gọi.

Trong nghĩa trang có không ít người đang nhận lãnh thi thể, cũng có một vài người được phép chạy vạy đây đó đang âm thầm đặt làm quan tài.

Trong đó một bộ nghe tiếng liền run rẩy.

"Két. . . Két. . ."

Vách quan tài nặng nề phát ra tiếng thét chói tai, ở nơi tĩnh mịch lãnh túc này lộ ra ý vị làm người ta sợ hãi.

Trong khi nắp quan tài mở ra, một cỗ Thi khí nồng đậm mang theo mùi hương gay mũi tuôn ra, làm cho hạ nhân vô thức nhíu mày, càng đừng đề cập tới chuyện đến gần.

Thiên Thi tông. . .

Tất cả đều là những kẻ làm cho người khác khó chịu.

Liền tính là Yến Như Yên giao du rộng lớn thì cũng không thể không thừa nhận, có ít người tình nguyện bị tu sĩ Hợp Hoan tông rút khô tinh túy mà chết cũng không muốn gặp được người của Thiên Thi tông.

"Nếu đã nguyện ý nằm trong quan tài thì cũng không cần phải đi ra nữa."

Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lãnh túc âm trầm, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện một luồng uy áp vô hình đánh mạnh vào trong quan tài.

"Bành!"

Nắp quan tài vừa mới mở ra thì lại đột nhiên nặng nề úp xuống.

Giống như âm dương cách cách, khí tức đang ngo ngoe muốn động ở bên trong đột nhiên tản ra, lập tức bị đánh tới không thành hình.

Hai mắt Yến Như Yên co rụt lại.

Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, cỗ khí tức còn tính quen thuộc kia đã hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.

"Đi thôi!"

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn lên trời:

"Thời gian chắc là cũng không sai biệt lắm."

"A!"

Yến Như Yên hoàn hồn, vội vàng nói:

"Vâng, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cũng có thể trở về, giờ này chắc là người yêu Lam tiên tử của Đan Ác đang ở Bách Hoa lâu trong nội thành."

.....

Bách Hoa lâu kỹ quán.

Nữ tử trong lâu bán nghệ không bán thân.

Các nàng chuyên phục vụ quan to hiển quý, ở chỗ này vung tiền như rác chỉ là chuyện bình thường.

Tam đại đầu bài trong lâu đều là người mang tuyệt kỹ, cầm kỳ thi thư, đan thanh thứ tú không gì không giỏi, dáng người tướng mạo thì càng là tuyệt hảo.

Lam Phượng Tiên chính là một trong tam đại đầu bài.

Không giống với hai vị khác lưu lạc phong trần, lai lịch của ả có chút thần bí, có truyền văn nói rằng ả chính là ông chủ phía sau màn của Bách Hoa lâu.

Đương nhiên.

Ở trong mắt của khách nhân, Lam Phượng Tiên có điểm khác biệt rất lớn với hai người còn lại, đó là có thể mời khách quý.

Chẳng qua ánh mắt của ả ta rất cao, tuyệt đối không coi trọng kim ngân tài phú, cũng không phải là kẻ thân cư cao vị, chỉ để ý có duyên phận hay không.

Đêm.

Không trăng không sao.

Trong thành ám tịch âm lãnh.

Chỉ có con phố dài nơi Bách Hoa lâu là vẫn đèn đuốc sáng trưng, hoa hồng liễu lục yến phù kiều, hồng đăng thúy trúc chiêu chuế tế, hàng đêm tân hôn.

"Tiền bối."

Yến Như Yên cúi đầu, chậm rãi nói:

"Nơi này nhiều ô trọc, hồng trần dục niệm tơ tình của phàm nhân, chúng ta có cần gọi người ra đây không?"

"Không cần."

Mạc Cầu giương mắt, tiếng nói đạm mạc:

"Đi thôi, đừng có lãng phí một phen tâm tư của người khác."

". . ."

Sắc mặt Yến Như Yên trắng bệch, vô thức phát hiện được không ổn, há miệng muốn nói, chỉ thấy Mạc Cầu đã cất bước liền vội vàng đi theo.

Bách Hoa lâu vẫn ồn ào như lúc ban đầu.

Một đường đi tới, thấy nhiều cảnh tượng bất nhã.

Đổi lại là ngày xưa, Yến Như Yên đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng hiện giờ thì chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, đi theo một người một chó tới hậu viện.

"Đát. . ."

Mạc Cầu dừng bước, nhìn tòa lầu nhỏ đang treo rất nhiều đèn đỏ ở phía trước:

"Đã tới rồi thì sao không đi ra gặp mặt?"

"Hô!"

Đình viện chợt hiện tật phong.

Hai bóng người xuất hiện trên mái nhà, một người trong đó có dáng người khôi ngô cường tráng, một đôi mắt hổ cách không nộ trừng mà đến, quát lớn:

"Ngột đạo nhân kia, hơn ba trăm người của Lư gia ở quận Xương Tu có phải là do ngươi giết hay không?"

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu:

"Là ta làm."

"Ngươi. . ."

Đại hán dường như không ngờ tới Mạc Cầu nhận tội sảng khoái như vậy, thanh âm trì trệ, có chút tức hổn hển cả giận nói:

"Đạo hữu lạm sát kẻ vô tội như vậy, thật coi Tập Pháp Ti bọn ta không nhúng tay vào hay sao?"

"Như thế nào?" Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Các ngươi cũng sẽ quan tâm đến phàm nhân sao?"

"Chết một chút phàm nhân thì đúng là không sao." Một vị nam tử có tướng mạo tuấn mỹ đến quỷ dị ở bên cạnh đại hán nghe vậy lắc đầu:

"Nhưng ngươi không nên giết người của Hợp Hoan tông ta."

"Hợp Hoan tông." Mạc Cầu gật đầu:

"Thì ra người của Tập Pháp ti lại có thể đứng chung với tu sĩ của Hợp Hoan tông, xem ra là do tại hạ có chút cô lậu quả văn."

"Hừ!"

Ở một góc trong tiểu viện có bóng người đang nhúc nhích, một người chậm rãi bước ra, còn chưa mở miệng thì Thi khí nồng đậm đã phả vào mặt, hoa cỏ tàn lụi.

Thân như Cương thi Ngôn đạo hữu lặng lẽ mở miệng:

"Nghe nói, ngươi muốn tìm Doãn sư muội?"

"Người của Thiên Thi tông." Mạc Cầu nghiêng đầu, gật đầu nói:

"Còn có ai thì cứ ra đây hết đi!"

Hai vị đạo nhân có tướng mạo không kém bao nhiêu xuất hiện ở sau lưng, ngăn cản đường lui, đồng thời chắp tay thi lễ nói:

"Sơn thành Hàn Vũ, Hàn Văn, gặp qua đạo hữu!"

"Ngọc Long sơn trang Vân Ly, gặp qua đạo hữu." Một vị mỹ phụ khí chất đoan trang cầm phất trần trong tay chậm rãi bước tới, từ xa chắp tay thi lễ.

"Tán nhân Minh Không, gặp qua đạo hữu."

Người cuối cùng có khí tức mênh mông, đã gần Đạo cơ Viên mãn, bên cạnh có một người trẻ tuổi tay cầm thiết phiến, vẻ mặt ngưng trọng nhìn sang.

Yến Như Yên và người tuổi trẻ kia đối mắt nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện vẻ vui mừng.

Người trẻ tuổi này đương nhiên là Tô Đồng, hắn hướng về Yến Như Yên nhẹ gật đầu, ra hiệu nàng có thể an tâm.

"Cho nên. . ."

Mạc Cầu cúi đầu, giọng nói trầm thấp:

"Các ngươi muốn cản ta?"

"Không phải vậy." Mỹ phụ Vân Ly lắc đầu, nói:

"Có câu nói là oan gia nên giải không nên kết, có phải giữa các hạ với Doãn đạo hữu đã có chuyện hiểu lầm gì đó rồi không, nếu như có thể biến chiến tranh thành tơ lụa thì là tốt nhất."

"Còn có tiểu đồ. . ."

Nàng nhìn về phía Yến Như Yên, nói:

"Như Yên, trở về đi!"

Trên mặt Yến Như Yên hiện ra vẻ hân hỉ, lập tức muốn đi qua, nhưng lại phát hiện bản thân mình giống như bị định trụ tại chỗ, không thể động đậy một chút nào.

Sắc mặt không khỏi biến đổi.

"Như Yên!"

Tô Đồng nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức cả giận chỉ vào Mạc Cầu nói:

"Chuyện đã tới nước này, ngươi còn muốn làm gì nữa?"

"Đáng tiếc." Mạc Cầu không thèm để ý đến y, quét mắt đám người, tiếc nuối lắc đầu:

"Cho các ngươi nhiều thời gian như vậy, người mà ta muốn tìm lại còn không đến. Nhưng mà cũng không sao, nhiều người như vậy, luôn có người có thể mang ta đi tìm."

Lời còn chưa dứt, bóng người của hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

"Oanh!"

Lầu các bằng gỗ phía trước đột nhiên vỡ tung, hai người trên mái nhà lập tức nhảy lên thật cao.

Trong lúc mảnh gỗ vụn bay tán loạn, Mạc Cầu duỗi tay ra trước, năm ngón tay nắm chặt đầu của một người nữ tử mặc váy ngắn màu lam, tướng mạo tinh xảo.

Chính là đầu bài của Bách Hoa lâu, đệ tử Lam Phượng Tiên của Hợp Hoan tông.

"Không rõ ràng?"

Thần niệm quét qua, một ít trí nhớ của ả ta liền bị rút ra.

Yến Như Yên nói không sai, người yêu của Đan Ác đúng là Lam Phượng Tiên, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người này căn bản chướng mắt Đan Ác toàn thân khí tức hôi thối.

Cho nên cũng không hề hỏi thăm tình huống của Đan Ác, càng không biết gã ta đang ở đâu.

Nói cách khác.

Không có tác dụng!

"Bành!"

Năm ngón tay khẽ bóp, cái đầu mỹ lệ trong lòng bàn tay lập tức nổ tung, óc trắng bay ra bốn phía, lập tức bị một lực lượng vô hình thôn phệ.

"Ngươi dám!"

Tu sĩ Đạo cơ Hợp Hoan tông ở trên không trung thấy thế liền giận dữ, trong miệng khẽ quát một tiếng, Bạch Cốt Nhiếp Hồn Linh chấn động giữa không trung, Thất Tình Kiếm đánh tới nhanh như điện thiểm.

Gã đại hán của Tập Pháp ti cũng phát ra tiếng không cam lòng, khẽ vung tay áo dài, một sợi xiềng xích khẽ cuốn giữa trời.

"Đinh linh linh. . ."

Tiếng chuông rung động tâm thần, dẫn động dục niệm người khác.

Mặc dù Mạc Cầu mặt không biểu tình, nhưng lần này đến đây, trong lòng đã tích góp nồng đậm nộ khí, vừa lúc có thể dẫn động ra.

Thất Tình kiếm còn có thể mê hoặc tâm thần, chỉ cần hoảng hốt trong nháy mắt thôi là sẽ mệnh tang dưới kiếm.

"Đinh. . ."

Phi kiếm đâm thẳng vào mi tâm Mạc Cầu.

Nhưng sau một khắc.

Đạo cơ của Hợp Hoan tông lại đột nhiên biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận