Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 395. Trốn

Chương 395. Trốn


Người dịch: Whistle

Quả nhiên là hắn thông hiểu Trận pháp!

Hừ!

Lừa đảo!

Dù là vào thời điểm nguy hiểm như lúc này thì trong lòng Vương Kiều Tịch vẫn lóe lên một ý niệm ‘đúng là như vậy’.

Bất quá nàng cũng lập tức tỉnh ngộ, lựa chọn tin tưởng Mạc Cầu, tiếp nhận thôi động Truyền Tống trận.

"Hả?"

Trên bầu trời, mấy luồng độn quang ở phía sau đột ngột trì trệ.

Một người cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt cảnh giác:

"Mai phục?"

"Chắc là không phải." Một vị tu sĩ của Hợp Hoan tông nghe vậy bèn lắc đầu:

"Thương Vũ phái đã rơi xuống tình trạng này rồi thì làm gì còn có thừa sức để mai phục chúng ta nữa, theo ta thấy thì trận pháp này chắc chắn đã có từ trước."

"Nhiều nói vô ích, tranh thủ thời gian động thủ, Vạn Nha Hồ trong tay Hỏa Nha Đạo Nhân chính là một món Pháp bảo." Lại có một người mở miệng:

"Toàn bộ Thương Vũ phái cũng chỉ có hai món pháp bảo, lần này tuyệt không đối thể để mất!"

Đang khi nói chuyện, sau khi Hỏa Nha Đạo Nhân vây khốn hai tên truy binh liền dừng lại giữa không trung.

Sau đó ông ta lấy ra một cái bình đồng cũ nát lớn chừng bàn tay rồi một tay giơ cao, trong miệng lẩm bẩm.

"Bành!"

Đột nhiên.

Bình đồng bắn ra hàng trăm ngàn tia lửa, tia lửa đón gió liền biến thành những con hỏa điểu lớn chừng quả đấm chỉ trong nháy mắt, phát ra những tiếng quái khiếu cạc cạc, phóng về phía trận pháp.

Hỏa điểu không lớn, nhưng uy lực lại cực kỳ kinh người.

Mỗi con đều nội uẩn liệt diễm có thể đốt cháy tinh kim, lúc này đã vây kín xung quanh hai tên tu sĩ tà đạo.

Chẳng qua là thủ đoạn của lão ta có chút không phân địch ta, ngay cả trận pháp bên dưới cũng bị oanh kích.

"Cạc cạc. . ."

"Bành!"

Từng con hỏa điểu nổ tung giữa không trung, cho dù tu sĩ Tà đạo có tu vi bất phàm thì cũng bị nổ cho ngã trái ngã phải.

Hỏa Nha Đạo Nhân thấy thế liền tỏ ra vui mừng, cũng không nói nhiều, lại hóa thành một tia hỏa tuyến độn về nơi xa.

Ông ta lại. . .

Chạy trốn!

Trong trận pháp, hai người Mạc Cầu trơ mắt nhìn thấy mất đi một vị đại cao thủ, trong lòng không khỏi phát lạnh.

"Ầm ầm. . ."

Phía trên, tiếng nổ nối liền không dứt, trận pháp bên dưới cũng chấn động dữ dội, toàn bộ đại điện đều không ngừng lung lay.

Mạc Cầu tiến lên một bước, duỗi hai tay ra, trong miệng quát khẽ một tiếng liền lập tức tiếp quản trận pháp ở nơi này.

Trận này tên là Bát Trần Trận.

Lấy âm dương, ngũ hành, bát quái biến hóa thành cơ, nối liền non sông ở xung quanh hơn mười dặm tạo thành khí thế.

Tổng cộng có tám loại biến hóa cơ bản, sáu mươi tư loại biến hóa phức tạp, có thể ứng đối các loại tình huống.

Bất quá. . .

Hiển nhiên là Mạc Cầu không thể nào nắm giữ toàn bộ được.

Hắn không cầu giết địch, chỉ cầu chí bảo, Pháp lực thôi động, làm cho trận pháp hóa thành Linh quang trùng điệp bảo vệ tòa đại điện này.

Chỉ khi tiếp quản trận pháp thì hắn mới biết được tu sĩ Đạo cơ kinh khủng như thế nào.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Bên ngoài, mỗi con hỏa điểu lớn chừng bàn tay kia đều bộc phát ra uy năng vượt qua lúc hắn toàn lực ứng phó.

Sợ là Pháp khí Trung phẩm vừa chạm vào liền sẽ lập tức tan rã.

Nếu như tu vì không tinh xảo, cho dù là Pháp khí Thượng phẩm thì cũng không thể cầm cự được bao nhiêu thời gian.

Mà trăm ngàn con hỏa điểu ở trước mặt hai vị tà đạo cũng giống đánh như những con ruồi có thể tiện tay phách diệt.

Chỉ có Pháp thuật phun trào thỉnh thoảng va chạm với trận pháp.

"Đáng chết!"

Trong đám hỏa điều, vị Đạo cơ của Huyết Sát tông không thể thoát khốn nổi, không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét.

Sau một khắc.

Một thanh trường mâu màu đỏ xuất hiện trong tay người này, gã giơ tay lên đột nhiên quét ngang bốn phía.

Cú quét ngang này không phải chuyển động dọc theo một mặt phẳng, mà là ôm đồm trên dưới trái phải bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt liền lập tức xuất hiện ngàn vạn đạo huyết mang, giống như một đoàn huyết sắc đại nhật chiếu xạ ra vô tận quang mang.

Chỗ huyết mang đi qua, vạn vật đều tan rã.

Liền xem như hỏa điểu nội uẩn lực lượng cuồng bạo thì cũng phải lặng yên hòa tan giống như mỡ bò gặp nhiệt độ cao.

Trận pháp bên dưới xảy ra những phản ứng kịch liệt.

"Ầm ầm. . ."

Trận pháp phun trào, chập trùng, lôi, trạch, thủy, sơn, địa, hỏa, trùng điệp biến hóa không ngừng diễn biến.

Cũng chính vì vậy mà tòa trận pháp vốn bao phủ cả hòn đảo hoang đang nhanh chóng thu nhỏ dưới huyết mang chiếu rọi.

Một cây đại thụ lộ ra ngoài, lập tức liền bị huyết mang cướp đi sinh cơ, hóa thành những gốc cây khô.

Tòa đại điện vốn là hạch tâm của trận pháp nay cũng hiện ra chân dung, xuất hiện trong cảm giác của đám tà đạo.

"Ngô. . ."

Một người ở trên không trung nhìn xuống:

"Thương Vũ phái còn có một nơi bí địa ở trên hòn đảo hoang vu này, thật sự là hiếm lạ. . ."

"Không đúng!"

"Có Truyền Tống trận!"

Chưa dứt lời, Chấp Pháp điện chi chủ, Mạc Thiên Cừu của Cửu Sát điện đã có động tác.

Một cái đại ấn vuông vức xuất hiện trong tay Mạc Thiên Cừu.

Hơi nâng tay phải lên, đại ấn cũng đằng không mà lên, trong nháy mắt biến to bằng cả một căn nhà rồi đè xuống bên dưới.

Nhìn từ xa thì giống như một đỉnh núi nhỏ đang rơi xuống một vầng sáng ngũ sắc.

"Oanh. . ."

Bên dưới đại ấn có Linh quang cuốn lên, va chạm với trận pháp, lập tức nhấc lên những luồng khí lãng hình khuyên mà mắt trần có thể thấy được.

Khí lãng cuồn cuộn, trong chớp mắt đã quét ngang phạm vi vài dặm.

Trận pháp liên kết với địa mạch ở xung quanh, Thủy hành chi lực lập tức bị thương, thuỷ vực ở phụ cận cũng nổi lên gợn sóng.

Đại ấn đè xuống dưới, sóng nước liền dâng cao hơn một trượng.

"Két. . . Két. . ."

Trận pháp lung la lung lay, cố gắng hết sức cũng đứng vững trước sức mạnh nghiền ép của đại ấn.

"Trận pháp không tệ." Tu sĩ Huyết Sát tông cầm trường mâu màu đỏ ở bên cạnh lập tức tới gần, gật đầu mở miệng:

"Chỉ là một tiểu bối Luyện khí chủ trận, vậy mà có thể kiên trì đến mức độ này, không tầm thường."

Trong miệng thì nói vậy, nhưng vị tu sĩ này cũng không hề có ý bỏ qua.

Lập tức vung tay lên, trường mâu trong lòng bàn tay liền hóa thành một cây huyết tiễn, lao thẳng tới trận pháp bên dưới.

"Bành!"

"Ầm ầm. . ."

Linh quang trận pháp bị một ấn, một mâu hợp lực va chạm, phạm vi phòng ngự lập tức co vào.

Trong lúc co vào cũng lộ ra những dãy núi đá, cây cối, bị cự lực oanh kích, lập tức nhao nhao vỡ ra, toàn bộ đảo hoang cũng bắt đầu không ngừng chấn động.

Không bao lâu sau, Trận pháp chỉ còn có thể giữ vững được đại điện.

"Sư tỷ." Trong điện, Mạc Cầu giơ hai tay lên, sắc mặt trắng bệch, dưới chân từ từ lùi lại:

"Thế nào rồi?"

"Nhanh, nhanh!"

Vương Kiều Tịch tỏ ra khẩn trương, trong tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, dốc hết toàn lực thôi động Truyền Tống trận.

Lúc này, mấy tên tu sĩ tà đạo ở phía sau cũng đã tìm đến.

"Cùng nhau động thủ!"

Liếc nhìn hai tên tiểu bối đang khổ cực cầm cự ở trong trận pháp, một người lạnh lùng mở miệng, run tay tế ra một viên bảo châu.

"Ừm."

Người khác xác nhận.

Lập tức, Phi kiếm, đầu lâu, quỷ hỏa, bảo châu, như ong vỡ tổ lao về phía Trận pháp.

Sáu vị tu sĩ Đạo cơ đồng thời xuất thủ, uy lực kinh khủng bực nào?

Trên mặt Mạc Cầu hiện ra một nụ cười khổ, liều mạng thôi động Pháp lực, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Trận pháp ở trước mặt mình bị Linh quang xé rách.

"Oanh. . ."

Đại điện cao chừng mấy trượng, cột đá, gạch ngói kiên cố cũng bị cỗ cự lực trước mặt chấn cho vỡ nát.

Bụi mù nổi lên bốn phía, tòa Trận pháp này cũng bộc phát ra lực lượng phòng thủ cuối cùng.

Một luồng Linh quang mà mắt trần có thể thấy cũng từ khu vực hạch tâm của Trận pháp phát ra, quét ngang bốn phương tám hướng.

Chỉ trong chớp mắt, Linh quang đã tuôn ra đảo hoang.

Lực trùng kích to lớn còn đẩy cho đám tu sĩ tà đạo tu ra xa vài dặm mới ngừng lại.

Mà ở trên đảo hoang, vị trí cung điện đã trở thành một vùng phế tích.

Mạc Cầu, Vương Kiều Tịch, còn có tòa Truyền Tống trận đang muốn khởi động kia hiển lộ ra ngoài.

"Ông. . ."

Trên Truyền Tống trận, Linh quang bắt đầu hiện lên.

"Cản bọn họ lại!"

Mạc Thiên Cừu hét lớn.

Nếu như để cho hai tên tiểu bối này có thể đào tẩu trong tình huống có nhiều tu sĩ Đạo cơ như vậy, vậy thì mặt của bọn hắn cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.

"Bạch!"

Tốc độ nhanh nhất là một thanh Bạch Cốt Kiếm.

Khác với thanh Bạch Cốt Kiếm của Nguyệt Trường Ca, thanh Bạch Cốt kiếm này óng ánh dịch thấu, tựa như ngọc thạch.

Tốc độ còn nhanh kinh người, tốc độ nhanh như vậy lại không hề làm cho không khí sinh ra cơn chấn động nào.

Chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện ở trước mặt.

"Đinh. . ."

Lưu quang đột ngột xuất hiện chém lên trên thân của Bạch Cốt Kiếm, khiến cho thanh phi kiếm này bay sượt qua hai người Mạc Cầu.

"Hả?"

Giữa không trung, có người thốt lên một tiếng kinh ngạc, có thể ngăn cản tu sĩ Đạo cơ ngự kiếm, quả thật là làm cho người ta kinh ngạc.

Sau một khắc.

Một thanh huyết đao và mười một cây Phi châm cũng rơi xuống ở phía xa.

Mạc Cầu hít sâu một hơi, đôi mắt ngưng nhiên, mười ngón tay gảy nhẹ, trên người tranh minh lóe sáng.

Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Trường Hà Kiếm, Trảm Niệm Đao, Vạn Quỷ Phiên, rất nhiều pháp khí đều bị hắn đồng thời tế ra.

Kiếm quang như quỷ vực trải rộng ra phía trước.

Đao quang uẩn phật lý, phát sau mà đến trước, lao tới bên cạnh huyết đao đột kích rồi đánh bay thế công.

Pháp khí Cực phẩm Vạn Quỷ Phiên còn ngang nhiên mở ra, dựa vào phẩm chất vọt tới phi châm và bảo châu.

"Đinh đinh đang đang. . ."

Linh quang nhanh chóng va chạm ở trong phạm vi trăm thước, các loại Pháp khí bay ra tứ phương.

"Đát. . ."

Mạc Cầu lui lại một bước, há mồm đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng lập tức hạ xuống.

Trong tràng yên tĩnh.

Mấy vị tu sĩ Tà đạo độn tới cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt Mạc Thiên Cừu của Cửu Sát điện còn xuất hiện vẻ lãnh túc:

"Không tầm thường!"

"Chỉ là Luyện khí, lại có thể ngăn cản một kích hợp lực của bọn ta!"

Cho dù bọn họ không dùng toàn lực, cho dù lúc thi pháp ở cự ly quá xa, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi kết quả sau cùng.

"Nhất kiếm phá vạn pháp!"

Một người khác than nhẹ mở miệng, âm mang cảm khái:

"Tuyệt kỹ như vậy lại xuất hiện trên người của một tên tiểu bối chỉ có tu vi Luyện khí, thật đúng là. . ."

"Đáng tiếc!"

Mạc Thiên Cừu thì cười lạnh, mắt hiện sát cơ: "Thiên tài mà không có tương lại thì chẳng là cái thá gì!"

"Không sai!"

Mấy người gật đầu, cùng nhau nhấc tay.

Bây giờ không phải là lúc nói nhiều, mặc dù bọn họ thực lực siêu phàm, nhưng cũng nhìn thấy tòa Truyền Tống trận bên dưới đã sắp mở ra, thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Chẳng qua khi nghĩ đến chuyện một hạt giống kinh tài tuyệt diễm lại mất mạng ở đây, trong lòng khó tránh khỏi hơi xúc động.

Mạc Cầu lui lại một bước, mắt nhìn Trận pháp, trên mặt lại lộ ra một vệt ý cười.

Không được!

Nhất cử nhất động của hắn đều không thoát khỏi cảm giác của đám Đạo cơ này, thấy thế, trong lòng mấy người đột nhiên nhảy một cái, bên dưới cũng đột nhiên xuất hiện một đoàn liệt diễm và nhất đạo phật quang.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

Kim Cương Bạc!

"Như thị ngã văn. . ."

Những âm thanh phật tụng nhàn nhạt vang lên, một tôn cự phật màu hoàng kim, trên người bị hỏa diễm nhàn nhạt bao phủ, khuôn mặt sinh động như thật xuất hiện trong tràng.

Tôn Phật tượng này nhìn như khổng lồ, uy nghiêm, nhưng ở trong mắt của một đám tu sĩ Đạo cơ thì lại tính không là gì.

Muốn phá nó không chỉ cần ba hơi hô hấp.

Nhưng, trong lòng của tất cả mọi người đều trầm xuống.

"Ông. . ."

Truyền Tống trận sáng lên.

"Oanh!"

Vô số Linh quang bộc phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận