Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 116. Độc

Chương 116. Độc


Người dịch: Whistle

"Khụ khụ. . ."

Cơ thể Mạc Cầu run rẩy, phát ra những tiếng ho kịch liệt, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng chợt đỏ bừng.

"Mạc đại phu?" Nhạc Nguyên sững sờ.

Mình chẳng qua chỉ nhắc tới điều kiện mà thôi, nhưng mà ngay cả điều kiện gì cũng chưa nói nha, không đến mức này chứ?

"Không. . . Ta không sao." Mạc Cầu ổn định hô hấp, nỗ lực khoát tay, giải thích nói:

"Một chút bệnh vặt, không có gì đáng ngại."

Ngay sau đó lại nói:

"Nhạc huynh thật sự có biện pháp dẫn người vượt qua biên giới sao?"

"Đương nhiên!" Nhạc Nguyên gật đầu:

"Nhưng mà Nhạc mỗ cũng có một chuyện muốn nhờ."

Mạc Cầu và Tần Thanh Dung liếc nhìn nhau, sau đó mới mở miệng:

"Nhạc huynh không ngại nói nghe một chút."

"Không vội." Nhạc Nguyên liếc nhìn bốn phía, vẻ mặt cẩn thận:

"Việc cấp bách hiện giờ là tìm được một nơi an toàn trước đã rồi tính, lỡ như có truy binh chạy đến thì nguy."

"Nói đúng lắm."

Ba người một xe lại tiếp tục đi nhanh thêm một đoạn đường, hơn nữa còn chọn những con đường mòn trong núi mà ngựa khó đi.

Thẳng đến khi trời hơi sáng thì bọn họ mới dừng lại ở một khe núi để tránh gió.

"Khụ khụ. . ."

Mạc Cầu co ro thân thể, không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ bừng.

"Mạc đại phu. . . , ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?" Nhạc Nguyên lo lắng hỏi, trong lòng cũng không khỏi có chút do dự.

Rốt cuộc thì người này có tin được hay không đây?

"Không có gì đáng ngại." Mạc Cầu khoát tay:

"Nhạc huynh vẫn là tiếp tục nói về điều kiện đi!"

"Như vậy à. . ." Ánh mắt Nhạc Nguyên lấp lóe, ngồi xuống một tảng đá tròn ở gần đó, trên mặt lộ vẻ trầm tư.

Thật lâu sau, y mới chậm rãi nói:

"Thực không dám giấu giếm, Nhạc mỗ khác với hai vị, lần này đi tới Đông An phủ không vì cái khác, chỉ vì tị nạn."

"Tị nạn?"

"Không sai!" Nhạc Nguyên hít sâu một hơi, nói:

"Nhạc mỗ vốn là người ở huyện Đông Lăng, gia cảnh cũng xem như tốt, nhưng mà thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, bởi vì một chuyện nào đó dẫn tới một đám ác nhân."

Nói đến chỗ này, trên mặt Nhạc Nguyên lộ ra vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:

"Những gã ác nhân kia ra tay ác độc vô tình, diệt sát cả nhà ta, Nhạc mỗ có thể trốn thoát được đã là may mắn lắm rồi."

"Này. . ." Mạc Cầu há to miệng:

"Nhạc huynh nén bi thương."

Không thể không nói, phát sinh loại chuyện này rất làm cho người ta đồng tình, nhưng mà hình như chuyện này không liên quan gì với hắn nha.

Chẳng lẽ người này muốn hai người Mạc Cầu giúp y báo thù sao?

Chuyện này đương nhiên là không có khả năng!

"Cừu nhân hung hãn, Nhạc mỗ cũng không trông cậy vào việc có thể báo thù rửa hận, chỉ cầu kéo dài hương hỏa của Nhạc gia." Nhạc Nguyên thở dài, nói:

"Nhưng vào hai ngày trước, ta phát hiện hình như bản thân mình đã bị trúng độc, xem ra nhóm người kia không có ý định cứ như vậy mà buông tha Nhạc mỗ!"

"Trúng độc?" Mạc Cầu chớp mắt một cái.

"Không sai." Nhạc Nguyên gật đầu.

Lập tức kéo tay áo lên, đúng là ở giữa cánh tay có một vết đỏ quái dị:

"Nếu như Mạc đại phu có thể giải độc cho tại hạ, cái mạng của Nhạc mỗ đều do ngài cứu, vượt biên thì có khó gì?"

Mạc Cầu đứng dậy tiến lên, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư:

"Ta cần kiểm tra một chút."

"Mời!" Nhạc Nguyên đưa tay ra hiệu.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, đưa tay ấn xuống mạch đập của đối phương, cảm nhận được cơn chấn động ở dưới lớp da.

Kình lực thật cường hãn!

Mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Trên người Nhạc Nguyên lại còn có loại kình lực từ phát động này, đúng là đã có mấy phần hình thức ban đầu của Hậu Thiên chân khí.

Lúc ở Giác Tinh thành, Mạc Cầu đã từng bắt mạch cho một vài cao thủ Luyện Tạng, nhưng không một ai có được kình lực cỡ này.

Điều này nói rõ, nếu như không phải nhờ công pháp đặc thù thì kẻ này chính là người có thiên phú dị bẩm.

Cùng là Luyện tạng, nhưng khi động thủ, mấy vị ở Giác Tinh thành kia căn bản không phải là đối thủ của người này!

Trong lòng thay đổi suy nghĩ, mạch đập cường kiện hữu lực cũng khắc vào trong lòng hắn.

Một lát sau.

Mạc Cầu thu hồi cánh tay, mắt lộ ra vẻ trầm tư, dừng lại một chút rồi mới đưa tay chỉ vào vết đỏ trên cánh tay này:

"Nhạc huynh, ta cần mấy giọt máu ở nơi này."

Nói xong hắn lại ho khan vài tiếng.

"Không thành vấn đề."

Nhạc Nguyên đáp lại gọn gàng, bấm tay một cái, móng tay sắc bén lập tức vạch phá làn da, dùng mấy viên đá bị lỏm để đựng máu tươi.

Mạc Cầu vội vàng đưa tay nhận lấy, ở trong bao quần áo lấy ra một chút thuốc bột, sau đó rắc vào trong huyết dịch để quan sát phản ứng.

"Sư đệ." Tần Thanh Dung tiến đến gần, hạ giọng nói:

"Thế nào?"

Độc không phải là loại mà Thanh Nang Dược kinh am hiểu, liền xem như Tần sư phụ gặp phải cũng sẽ rất khó giải quyết, nên nàng cũng có chút lo lắng.

Đương nhiên, Mạc Cầu không chỉ học được Thanh Nang Dược kinh, mà còn học được y thư và độc kinh của Đinh lão, Mục lão.

Mà Tần Thanh Dung thì lại không biết những chuyện này.

Trên mặt Nhạc Nguyên lộ ra vẻ khẩn trương, ngay cả hô hấp đều trở nên bất ổn.

"Là một độc hỗn hợp hiếm gặp." Mạc Cầu suy tư một lát, nói:

"Hẳn là dùng ba loại độc trộn lẫn vào nhau, trong đó có một vị là Túy Nhân thảo, có thể khiến cho gân cốt tê liệt, suy yếu thực lực võ giả."

"Hai loại khác thì ta lại không nhìn ra, coi như không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng là những loại độc rất khó loại trừ."

Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Nhạc Nguyên lại mang theo một chút kinh nghi.

Dưới tình huống bị trúng phải hỗn độc này còn có được thực lực như thế, thể chất của người này thật sự là đáng sợ!

Công pháp mà đối phương tu luyện là gì?

Nếu như thực lực hoàn hảo, sợ là dù có gặp phải Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn thì cũng chưa chắc không thể đối kháng.

"Không nhìn ra." Sắc mặt Nhạc Nguyên trở nên âm trầm:

"Nói cách khác, Mạc đại phu không trị được loại độc trên người ta?"

Giọng nói của y đang dần trở nên lạnh lùng.

"Có thể nói như vậy." Mạc Cầu giống như không nghe được biến hóa trong giọng nói của y, một tay chống cằm nói:

"Nếu như không biết cụ thể là ba loại độc nào thì sợ là không có người nào có thể giải trừ loại độc này."

"Ta cũng chỉ có thể áp chế thời gian độc tính phát tác, giảm bớt tra tấn, còn lại liền không thể ra sức!"

"Thật sao?" Ánh mắt Nhạc Nguyên nhất động.

"Không sai." Mạc Cầu thở dài, nói:

"Nhạc huynh, chất độc trên người của huynh tại hạ xác thực bất lực, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài được một hai tháng, đến lúc đó nên như thế nào thì vẫn sẽ như thế đó, còn về chuyện mang chúng tôi vượt biên. . ."

"Không sao!" Nhạc Nguyên đột nhiên thả lỏng tay xuống:

"Nhạc mỗ không phải là người tính toán chi li, chỉ cần có thể áp chế độc tính thì ta cũng đã vô cùng cảm kích."

"Nhạc huynh thật là độ lượng!" Mạc Cầu không nhịn được chắp tay nói:

"Mạc mỗ cảm thấy rát xấu hổ, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, phải làm thế nào mới có thể giúp Nhạc huynh giải độc."

"Vậy liền làm phiền." Nhạc Nguyên cười to:

"Nếu như Mạc đại phu có thể giải độc cho tại hạ, Nhạc mỗ nhất định sẽ làm tùy tùng đi theo để báo đáp ân tình này."

"Nói đùa, nói đùa." Mạc Cầu liên tục khoát tay:

"Y thuật của Mạc mỗ không tinh, nhưng mà trong Đông An phủ nhất định sẽ có danh y tồn tại, lúc đó liền có thể giải được độc trên người Nhạc huynh."

"Chỉ hi vọng là thế." Vẻ mặt Nhạc Nguyên biến hóa, thấy hai người giương mắt nhìn mình liền lập tức cười một tiếng:

"Chuyện vượt biên cứ giao cho ta."

Nói xong y liền lấy một thứ từ trong túi vải ra:

"Hai vị mời xem, đây là cái gì?"

"Lộ dẫn!" Mắt hai người sáng lên.

"Không sai." Nhạc Nguyên gật đầu:

"Phần lộ dẫn này là của một gia tộc nọ, còn có cả quan ấn nữa, chân thật bất hư, đủ cho ba người chúng ta thông hành."

Mạc Cầu yên lòng, vẻ mặt cũng dừng một chút.

Nhưng mà khi nhìn thấy dấu vết độc tính lan tràn trên người đối phương thì con ngươi của hắn lại hiện lên một tia sáng.

Độc, bình thường đều là thứ mà kẻ yếu dùng trên người cường giả, rất ít nghe nói có cường giả nào lại đi hạ độc kẻ yếu.

Vả lại, hỗn độc cũng không phải dùng thủ pháp bình thường liền có thể hạ được.

Cái tên 'Nhạc Nguyên' này nhất định là đang giấu diếm chuyện gì đó.

Bất quá. . .

Chuyện này lại chẳng có quan hệ gì với mình?

Chỉ cần có thể mang theo hai người vào Đông An phủ, bất luận đối phương có bí mật gì thì cũng chẳng sao cả.

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lại nở một nụ cười.

...

Cùng lúc đó, trên một quan đạo cách đó mấy chục dặm, có hơn mười người đang giục ngựa phi nước đại.

Kỵ thủ có trẻ có già, khuôn mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt tràn đầy hận ý, giống như có oán hận ngập trời không chỗ phát tiết.

"Họ Cốc, ngươi trốn không thoát!"

"Giá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận