Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 33. Phí Xem Bệnh

Chương 33. Phí Xem Bệnh


Người dịch: Whistle

"Bằng hữu?"

Mạc Cầu đi theo gã sai vặt xuống lầu, thì thấy một người đàn ông trung niên với nước da vàng như nến đang ngồi ở góc sân.

Tướng mạo thật đúng là có chút quen thuộc.

Nhưng dù cho hắn có cố thế nào thì cũng nhớ không nổi đã từng gặp qua người này ở đâu.

"Chúng ta quen biết sao?"

"Mạc đại phu thật là quý nhân hay quên."

Người này tầm vóc không cao, nhưng lại lưng hùm vai gấu, động tác ôm quyền đơn giản đều lộ ra một cỗ khí thế.

Hắn nhếch miệng cười một tiếng, nhắc nhở nói:

"Hơn một năm trước, Tôn trạch, nếu như không phải nhờ Mạc đại phu diệu thủ chẩn trị, sợ là Uông mỗ đã không còn thấy được ánh mặt trời."

"Là ngươi!" Mạc Cầu hai mắt co lại, vô thức lui về sau nửa bước, đoạn kiếm trong tay áo ngo ngoe muốn động:

"Ngươi lại dám vào thành, còn quang minh chính đại xuất hiện ở đây?"

Người này là một tên trong đám tội phạm có gã cầm đầu là Quách Tiêu, là gã lão nhị bị trúng tên năm đó.

Hình như tên là Uông lão nhị.

Lúc trước hắn cả người toàn máu còn hôn mê bất tỉnh, khác hoàn toàn với thần sắc bây giờ, cũng khó trách hắn không nhớ ra được.

"Có gì không dám?" Uông lão nhị quét mắt nhìn bốn phía, sắc mặt lạnh nhạt:

"Hiện giờ thì mấy huynh đệ bọn ta đã có được thân phận, coi như là người của nha môn ở đây cũng không thể làm gì được ta."

"Hả?" Mạc Cầu ánh mắt chớp động, chậm rãi gật đầu:

"Thì ra là thế."

"Mấy vị có thể rửa sạch quá khứ quả thật là chuyện đáng mừng, tại hạ còn có việc, không tiện ở đây hàn huyên, như vậy xin cáo từ."

Nếu đối phương đã dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây, sợ là đã thật sự thay đổi thân phận.

Bất quá, hắn cũng không muốn dính líu quan hệ với bọn tội phạm giết người không chớp mắt này.

"Mạc đại phu đừng đi vội." Uông lão nhị dời thân ngăn lại đường đi của Mạc Cầu:

"Vô sự không đăng tam bảo điện, lần này bọn ta đến đây kì thực là có chuyện muốn nhờ."

Cùng lúc đó, một cái bóng đen từ sau lưng chui ra, giống như một con gấu đen to lớn đang chặn ngang đường đi.

Ngoại trừ Uông lão nhị, nơi này lại còn có một người nữa.

"Các ngươi muốn làm gì." Mạc Cầu thân thể căng cứng:

"Nơi này là Vọng Giang lâu, không phải là vùng ngoại thành, ta chỉ cần hô to một tiếng là có thể làm cho các ngươi không chịu nổi."

"Ngươi nói cái gì!" Nghe vậy, gã cao to đen hôi ở sau lưng mở mắt ra, tiến lên một bước, thấp giọng quát:

"Ngươi hô một tiếng thử xem?"

Gã này thân thể to như một con gấu, khí thế hung mãnh, mặc dù không có cầm theo cây côn đồng lúc đó, nhưng vẫn làm cho Mạc Cầu sờ vào thanh kiếm theo bản năng.

Nhưng mà đã là vật đổi sao dời.

Hắn đã không còn là gã tiểu học đồ mặc cho người chém giết, chỉ dựa vào khí thế thì thật sự là không dọa được hắn.

"Lão Ngũ." Uông lão nhị nhướng mày, nói:

"Mạc đại phu là ân nhân cứu mạng của ta, không thể không có lễ phép."

"Hừ!" Gã hừ một tiếng, cũng không tiếp tục đến gần, nhưng trong mắt vẫn còn có ý uy hiếp.

"Mạc đại phu." Uông lão nhị nghiêng người, tiếp tục nhìn xem Mạc Cầu:

"Thực không dám giấu giếm, hôm nay tới đây, là muốn mời ngài xuất thủ chữa bệnh cho đại ca của chúng ta, không có ý gì khác."

"Chữa bệnh?" Mạc Cầu lắc đầu:

"Sợ là hai vị còn chưa biết, ta chỉ là một gã học đồ của hiệu thuốc Thanh Nang, trước mắt vẫn còn chưa xuất sư."

"Y thuật. . . Rất có hạn, các ngươi có thể đi mời những vị đại phu khác trong thành, miễn cho chậm trễ bệnh tình của Quách tráng sĩ."

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta chưa từng mời sao?" Gã đại hán ở sau lưng kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt còn lộ ra vẻ phẫn hận:

"Mời mấy tên đại phu có thanh danh tên tuổi cả rồi, kết quả không có một người nào chữa được, tất cả đều là phế vật!"

"Đó là các ngươi không tìm được đúng người." Mạc Cầu mở miệng:

"Trong hiệu thuốc Thanh Nang có mấy vị đại phu ngồi xem bệnh, từng người đều y thuật cao siêu, tất nhiên có thể thuốc đến bệnh trừ."

"A. . ." Uông lão nhị khinh thường hừ nhẹ:

"Trước đó bọn ta cũng cho rằng như vậy, nhưng mà có người nói tình trạng của đại ca chỉ có môn đồ của Tần sư phụ mới có thể trị."

"Những người khác, đều chữa không được!"

"Hử." Nghe vậy, Mạc Cầu nhướng mày một cái, trong lòng ngược lại có chút hiếu kì:

"Đây là vì sao?"

"Mạc đại phu đi liền biết." Uông lão nhị chìa tay ra:

"Giống như ngài vừa rồi nói, nơi này chính là nội thành, chẳng lẽ còn sợ chúng ta đánh ngài hay sao?"

"Cái này. . ." Mạc Cầu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu:

"Thật sự là rất xin lỗi, tại hạ đi cũng sợ là sẽ bất lực, liền không chậm trễ thời gian của chư vị."

"Ngươi. . ." Đại hán nộ khí dâng lên, cắn răng muốn động thủ ép buộc.

"Lão Ngũ, đừng gây chuyện." Ánh mắt Uông lão nhị trở nên lạnh lùng, nhìn Mạc Cầu nói:

"Mạc đại phu, chúng ta bây giờ cũng là người trong thành, lấy sau có chính là thời gian, cơ hội liên hệ."

"Đầu đường cuối ngõ khó tránh khỏi sẽ đụng phải, cho chút mặt mũi được không?"

Hắn nói rất khách khí, nhưng ngữ khí lại cực kỳ băng lãnh.

"Ngươi uy hiếp ta!" Sắc mặt Mạc Cầu cũng trầm xuống.

"Không dám." Uông lão nhị ôm quyền chắp tay:

"Có lẽ Mạc đại phu cũng đã biết, kỳ thật nội thành cũng không an toàn như vậy, đi trên đường khó tránh khỏi sẽ đụng phải chuyện không vui."

"Có câu nói là nhiều mấy người bằng hữu nhiều thêm mấy con đường, chúng tôi là thực lòng thực dạ muốn làm bằng hữu với Mạc đại phu."

"Ngươi. . ." Mạc Cầu há miệng.

"Đúng rồi." Âm thanh của Uông lão nhị đề cao, cắt ngang lời nói của hắn, nói:

"Đại ca của chúng ta nói qua, nửa năm trước hắn từng buông tha Mạc đại phu một lần, đạo lý có ơn tất báo không phải là các hạ không biết chứ."

". . ."

Mạc Cầu lâm vào trầm mặc.

"Mạc đại phu." Uông lão nhị mở miệng lần nữa:

"Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho đại ca của chúng tôi, phí xem bệnh, dễ nói!"

"Phí xem bệnh?" Mạc Cầu nghe vậy ngẩng đầu, mím môi một cái, như có điều suy nghĩ.

. . .

Trên giường, sắc mặt Quách Tiêu biến thành màu đen, đang nằm trên một chiếc giường mềm, hô hấp yếu ớt, ánh mắt ảm đạm, ý thức đã mơ hồ không rõ.

Việc đâu tiên mà Mạc Cầu làm là bắt mạch, sau đó nhíu mày xốc quần áo của hắn của, phần eo lộ ra một chưởng ấn màu đen.

"Hắc Sát Chưởng!"

Làm sao mà hắn lại có thể không nhận ra vết thương loại này được.

Hà gia tổ truyền Hắc Sát chưởng.

"Chính là Hắc Sát chưởng." Uông lão nhị ở một bên gật đầu, mặt mang lãnh ý, cắn chặt hàm răng nói:

"Vốn cho rằng tên tiểu tử họ Hà kia đã chết, không nghĩ rằng hắn không những không chết, mà còn tìm tới cửa tới."

"Hà Tiến?" Mạc Cầu hỏi.

Nửa năm trước, Hà Tiến mất tích, rồi không còn xuất hiện nữa, vốn cho rằng đối phương đã chết.

Hiện tại xem ra, hắn không những không chết, còn đang âm thầm điều tra vụ án của gia đình mình, còn tìm được mục tiêu.

"Không sai." Uông lão nhị gật đầu:

"Thực lực của tên tiểu tử này đương nhiên là kém xa đại ca ta, nhưng khi đánh lén lại làm cho hắn đắc thủ."

"Bất quá. . ."

Hắn hừ nhẹ hai tiếng, nói: "Tên tiểu tử đó cũng chả khá hơn là mấy!"

"Như vậy à." Mạc Cầu hiểu rõ.

"Mạc đại phu." Uông lão nhị hạ giọng, có vẻ hơi khẩn trương nói:

"Vết thương của đại ca ta. . ."

"Có thể chữa được." Mạc Cầu gật đầu, nói:

"Thật đúng là chỉ có hiệu thuốc Thanh Nang mới có thể trị được Hắc Sát Chưởng, lời này không giả, nhưng mà phí xem bệnh. . ."

Hắn muốn nói lại thôi, chỉ nhìn về phía mấy người ở giữa phòng.

Lão Ngũ thân hình to như con gấu, lão tam thì sắc mặt âm trầm, lão tứ không nói lời nào, còn có Uông lão nhị ở bên cạnh.

Mấy người này, người người đều biết võ công, dù là yếu nhất cũng là luyện da sơ thành.

Lão đại, lão tứ, còn là đoán cốt cao thủ.

"Phí xem bệnh thì dễ nói." Biết được đại ca còn có thể cứu, mặt Uông lão nhị lộ vẻ cuồng hỉ, trực tiếp vỗ ngực bảo đảm:

"Mạc đại phu muốn bao nhiêu bạc?"

Lại không nghĩ rằng, Mạc Cầu chỉ chậm rãi lắc đầu, nói:

"Ta không muốn bạc."

"Không muốn bạc?" Mấy người sững sờ, lão Ngũ nhanh mồm nhanh miệng, hỏi thẳng:

"Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn bí tịch võ công." Mạc Cầu trầm giọng mở miệng:

"Bí tịch võ công có thể đoán cốt, nhập nội tạng!"

"Bí tịch võ công?" Mấy người hai mặt nhìn nhau.

Uông lão nhị do dự một chút, mới nói: "Mạc đại phu, tập võ cần phải chịu khổ, không phải một sớm một chiều là có thể thành công."

"Ngài thân mang y thuật cao siêu, đến nơi nào cũng đều được mọi người tôn kính, cần gì phải tốn tâm tư ở những chuyện khác nữa?"

"Được mọi người tôn kính?" Mạc Cầu quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng hừ một cái:

"Vậy cũng chưa chắc."

Uông lão nhị yên lặng, chỉ đành xấu hổ cười một tiếng.

"Phí xem bệnh chính là bí tịch võ công, đừng có nghĩ dùng mấy loại hàng thấp kém gạt ta, mặc dù ta không tập võ, nhưng có thể phân biệt được đồ tốt đồ xấu." Mạc Cầu mở miệng:

"Lấy bí tịch ra, ta liền chữa bệnh!"

"Cái này. . ." Uông lão nhị nhíu mày, liếc mắt với mấy vị huynh đệ rồi chắp tay với Mạc Cầu:

"Mạc đại phu xin chờ một lát."

"Tốt nhất nhanh lên." Mạc Cầu gật đầu:

"Ta có thể đợi, nhưng đại ca của các ngươi thì chẳng đợi được bao lâu nữa đâu."

"Vâng." Uông lão nhị đáp lời, vội vã bước về phía hậu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận