Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 602. Bị Bắt

Chương 602. Bị Bắt


Người dịch: Whistle

"Nha!" Phạm Nhân Long chau mày một cái.

Lập tức không nói hai lời, kiếm quang vọt tới trước, phân hoá giữa không trung, hóa thành ba đạo kiếm quang mang theo âm thanh lôi cuốn sấm rền lập tức bao phủ một người.

"Phốc!"

Có Kiếm Quang Phân Hóa và Kiếm Khí Lôi Âm gia trì, người này chỉ vùng vẫy được vài lần liền bị chém chết, thi thể đang rơi xuống bên dưới.

Rõ ràng là nhục thân đã bị tách ra thành mấy đoạn, vậy mà người này lại còn chưa tắt thở, ở mảnh thuỷ vực bay nhảy mấy lần mới mất đi sức sống.

Mặc dù một kích đánh giết, nhưng sắc mặt của Phạm Nhân Long vẫn rất âm trầm:

"Nhục thân quá cứng!"

Dùng sự sắc bén của phi kiếm, kiếm pháp lại mạnh, nhưng khi chém qua lại có cảm giác như đao cùn cắt thịt, không lưu loát khó đi, không có chút cảm giác trơn trượt nào.

Kiếm qua, khí tức cũng không khỏi trì trệ.

Mặc dù Phạm Nhân Long thân mang hai đại Thần thông kiếm đạo, uy lực cường hãn, nhưng muốn thi triển cũng không đơn giản như vậy, dù sao cũng tiêu hao quá nhiều Pháp lực.

"Dù gì thì Ma Y Thần Giáo cũng từng là tông môn đỉnh tiêm, có Nguyên Anh truyền thừa, vào thời kỳ toàn thịnhm ngay cả Cửu Giang minh cũng không dám xem nhẹ nó." Vô Trần huy động phất trần, quất bay một vài đối thủ, nói:

"Mặc dù hiện giờ đã xuống dốc, nhưng cũng không phải là dễ trêu, chúng ta không cần phải dây dưa với bọn chúng, giết ra khỏi trùng vây, tụ hợp với tiền bối."

"Lời tuy như vậy." Ngọc Thanh gượng cười:

"Nhưng muốn làm được thì cũng không đơn giản."

Nói xong, nàng liền vươn tay chỉ về nơi xa.

Mấy người nghiêng đầu nhìn sang, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Chỉ thấy thấy nơi xa sấm rền liên hồi, vô số Linh chu khống chế mây mù vội vàng xông đến, còn có thể thấy được rất nhiều bóng người đang gào thét trên đó.

Khí tức hỗn loạn và ngang ngược này chắc chắn là giáo chúng của Ma Y Thần Giáo không thể nghi ngờ.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Cho dù Ma Y Thần Giáo có xuống dốc thì thực lực của bọn hắn vẫn còn rất kinh khủng.

"Xoạt!"

Bỗng nhiên.

Thuỷ vực bên dưới chợt hiện lên gợn sóng, dòng nước dập dờn xông thẳng tới chân trời, giống như những bàn tay to lớn hung hăng chộp về phía Linh chu.

"Bành!"

Vừa chạm vào, cự lực ẩn trong dòng nước đã đánh cho Linh chu vỡ ra thành từng mảnh.

Dường như bóng người trên đó cũng bị cái gì đó xung kích, cho dù có năng lực phi độn thì cũng không khỏi rơi xuống bên dưới.

Trong lúc nhất thời, bóng người rớt xuống giống như sủi cảo vậy.

"Rống!"

Trong thủy vực hỗn loạn, một con Giao Long toàn thân màu hoàng kim xuất hiện, nó há to miệng rộng, nuốt mấy người vào trong bụng.

Thân thể dài đến hơn trăm trượng của con Giao Long cuốn lên vài dặm thuỷ vực, vây chặt đám giáo chúng của Ma Y Thần Giáo lại.

"Đây là. . ."

Mấy người sững sờ.

"Mặc kệ nó." Vương Kiều Tịch hoàn hồn, lập tức phóng tới chỗ của Ngọc Thanh:

"Đi mau!"

"Không sai."

Những người khác cũng gật đầu, cho dù có không hiểu tại sao con Giao Long kia lại xuất hiện ngay lúc này, nhưng bốn người tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Bốn người lập tức vội bỏ chạy.

Bọn hắn đều là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, cho dù Ngọc Thanh và Vô Trần bất thiện đấu pháp thì cũng không phải là kẻ yếu, chỉ một lát đã xông ra khỏi trùng vây.

Lại bỏ chạy thêm trăm dặm, thoát ly mảnh đảo vực kia, truy binh ở sau lưng đã lác đác không có mấy.

Cho dù có người đuổi theo thì bốn người cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, không khẽ nhẹ nhàng buông lỏng một hơi.

"Ồ!"

Ngọc Thanh chớp chớp mắt, rơi xuống mặt nước bên dưới:

"Con Linh thú kia còn đi theo chúng ta?"

"Chẳng lẽ nó muốn nhận chủ hay sao?" Phạm Nhân Long cười nói:

"Bất quá, thực lực của con Linh thú này rất mạnh, cho dù là ta cũng chưa chắc có thể bắt được nó, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt."

"Không sai." Vô Trần gật đầu.

"Không cần phải đề phòng." Vương Kiều Tịch chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

"Theo ta thấy, sợ là nó đã có chủ rồi."

"Nha!" Phạm Nhân Long sững sờ, lập tức gật đầu nói:

"Là Linh thú của vị kia tiền bối sao?"

"Chắc là vậy rồi." Ngọc Thanh mở miệng phụ họa:

"Nếu không thì nó sẽ không đi theo sau lưng chúng ta, vả lại thỉnh thoảng còn ra tay giúp đỡ, đại khái là tuân theo lời dặn của tiền bối."

"Ha ha. . ." Vô Trần vuốt râu cười nói:

"Xem ra mặc dù khí tức của Mạc tiền bối âm lãnh, không thích nhiều lời, nhưng lại là người mặt lạnh tim nóng tính tình. . . , ngô, lại có người đến."

Ở phương xa, lại có vài vị giáo chúng của Ma Y Giáo bay tới.

Bất quá chỉ là vài vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, đối với mấy người mà nói chỉ cần tiện tay liền có thể đánh giết, không tính phiền phức.

"Ta tới đi!"

Vương Kiều Tịch tế ra Phi kiếm, cong người liền muốn nghênh đón.

Bỗng nhiên.

Thân thể nàng cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc, trong con ngươi còn mơ hồ lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Thế nào?"

"Không tốt!"

Sắc mặt Vương Kiều Tịch đột nhiên thay đổi, thân hình bị kiếm quang khẽ quấn, vọt mạnh về phương xa:

"Mau trốn!"

"Sao. . ."

Ngọc Thanh mặt lộ kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi thăm, đôi mắt đẹp bỗng nhiên co rụt lại, không nói hai lời hóa thành một vệt lưu quang phóng tới bên cạnh.

Vô Trần, Phạm Nhân Long thì sắc mặt xanh xám, mỗi người tự thi triển độn pháp vội vàng lao đi.

Hơn nữa.

Bốn người còn lựa chọn phương hướng khác nhau, vì chia ra thì sẽ càng dễ đào tẩu hơn.

Dưới nước.

Trọng Minh Hỏa Mãng lộ vẻ đắng chát, ngẩng đầu nhìn một chút, bất đắc dĩ than thở:

"Xui xẻo!"

Mặc dù trong miệng nói vậy, nhưng nó lại không rời đi, đôi mắt sáng lên, trong con ngươi giống như một ngọn núi lửa đang phun trào.

Nó được Mạc Cầu giao phó chăm sóc tốt cho Vương Kiều Tịch, cho nên không thể để cho nàng xảy ra chuyện được.

Huống hồ, mặc dù thực lực của người tới không yếu, nhưng nó cũng đã khôi phục lại không ít tu vi, cho dù không địch lại, ngăn cản lại chắc cũng không thành vấn đề.

"XÌ...!"

Hai đạo hỏa tuyến từ trong mắt nó bắn ra, xông thẳng tới chân trời, quan phá tầng mây dầy nặng, đâm thẳng tới một đám mây màu ngà sữa.

"Lốp bốp. . ."

Trong nháy mắt, tiếng nứt vang không ngừng vang lên.

"Thật can đảm!"

Trên đám mây, một nữ tử lộ ra vẻ mặt lãnh túc, trong miệng khẽ quát một tiếng, một con quay tinh xảo rời khỏi tay, đập xuống bên dưới.

Con quay không lớn, nhưng khi rơi xuống mặt nước lại tạo ra kinh đào hãi lãng.

Giống như thuỷ thần nổi giận, dòng nước khuấy động, lực chấn động kinh khủng quét sạch tứ phương, trong lúc nhất thời, không biết đã có bao nhiêu con tôm cá thân tử tại chỗ.

Chỉ là trong nháy mắt.

Trên mặt nước đã tràn đầy lít nha lít nhít thi thể.

"Ừm?"

Nữ tử thu hồi con quay, mắt hiện Linh quang liếc nhìn xuống mảnh thuỷ vực bên dưới, chân mày hơi nhíu lại:

"Trốn cũng rất nhanh."

Nghĩ nghĩ, mặc dù con Linh thú bên dưới rất quỷ dị, nhưng cũng không phải là việc cấp bách, nên ả liền lập tức phất tay áo lao về phía trước.

. . .

Trốn!

Trốn!

Sắc mặt Vương Kiều Tịch trắng bệch, kiếm quang bao phủ quanh người, toàn lực thôi phát Âm Dương Nguyên Từ Độn, mượn nhờ lực lượng nguyên từ giữa thiên địa để bay lượn.

Khi nàng toàn lực ứng phó, tốc độ nhanh không thua gì Phạm Nhân Long thi triển Kiếm Khí Lôi Âm.

Vả lại, bởi vì bí pháp nguyên cớ, nên nàng có thể giữ tốc độ này để bay càng lâu, càng xa hơn.

Mặc dù nàng chưa từng gặp phải khí tức của người ở sau lưng, nhưng lại mơ hồ có phần quen thuộc, đến từ kẻ mà nàng chán ghét trong lòng.

Tán Hoa lão tổ!

Mặc dù người này tự xưng là Lão tổ, nhưng Vương Kiều Tịch đã từng được thấy bộ mặt thật của gã ta, là một vị thiếu niên có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ.

Chỉ dựa vào vẻ ngoài này thôi là có thể điên đảo chúng sinh, làm cho thiên hạ nữ tử si mê.

Nhưng mà tính tình của người này lại cực kỳ bá đạo, bởi vì công pháp nên gã cần rất nhiều nữ tử tùy hầu, tác phong làm việc khiến cho người ta khó mà thưởng thức.

Vương Kiều Tịch vốn cho rằng trở lại Bắc giang liền có thể thoát được người kia.

Nào ngờ.

Đối phương lại chưa hề từ bỏ ý đồ!

"Vương cô nương, ngươi trốn không thoát!"

Đột nhiên có giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.

"Trong bát đại thiên nữ của chủ thượng có một vị trí cho ngươi, đây là một chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi, tình cảm sâu đậm mà chủ thượng giành cho cô làm cho người khác đều cảm thấy hâm mộ, cần gì phải tự tìm vô vị."

"Các ngươi mơ tưởng!" Vương Kiều Tịch nghiến chặt hàm răng:

"Cái gì thâm tình, gã chỉ muốn đoạt Đạo cơ và pháp môn của ta để cho bản thân gã sử dụng, không phải các ngươi cũng đều là khôi lỗi của gã sao."

"Làm Khôi lỗi có gì mà không tốt?" Giọng nói lại vang lên:

"Thần hồn của chúng ta tương liên với chủ thượng, chỉ cần ngài có thể chứng được Chân Nhân thì chúng ta cũng có thể đồng thọ, duyên thọ mấy ngàn năm không thôi."

"Khoái hoạt, tiêu dao, hơn hẳn thần tiên."

"Ngươi nha. . ."

"Chỉ là không hiểu diệu dụng của nó, đợi khi phục thị chủ thượng xong thì ngươi sẽ hiểu."

"Chẳng qua chỉ là gieo một ý niệm vào trong lòng người khác mà thôi." Vương Kiều Tịch lộ vẻ khinh thường:

"Hiện giờ các ngươi nghe lời gã ta răm rắp nên chẳng có chuyện gì, nhưng một câu của gã liền có thể làm cho các ngươi sống không bằng chết."

"Bây giờ ngươi đang rất thỏa mãn với tình huống của mình, là chân chính thỏa mãn, hay là người kia làm cho nội tâm của các ngươi thỏa mãn?"

"Chuyện này, sợ là ngươi cũng không biết được?"

"Haizz!" Nữ tử than nhẹ:

"Xem ra muội muội đã hiểu lầm chúng ta quá nhiều rồi, nhưng mà không sao, chờ đến khi chúng ta thực sự trở thành tỷ muội thì sự hiểu lầm này sẽ được cởi bỏ."

"Cũng giống như tam muội vậy."

Dứt lời, một làn khói trắng bao phủ tứ phương, đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch co rụt lại, vô thức thúc giục pháp lực, lại đột nhiên phát hiện tay chân của mình bất lực.

Ngay cả phi kiếm tâm huyết tương liên cũng không nắm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận