Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 688. Hà Công Tử

Chương 688. Hà Công Tử


Người dịch: Whistle

Ừm. . .

Trương Miễn không còn nhiều thọ nguyên, hiện giờ không biết tại sao lại không ở chỗ này, nếu như bắt được hậu nhân của lão ta, sợ là có thể kiếm được không ít chỗ tốt.

Người có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

"Đạo hữu có chỗ không biết" Người trẻ tuổi lắc đầu:

"Người này chính là hậu nhân của Tam Dương Kiếm Trương Miễn, kẻ đã từng phạm phải tội lớn ngập trời ở Cửu Giang minh, chúng tôi bắt lấy nàng ta cũng là có lý do chính đáng."

"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu giống như bừng tỉnh:

"Vậy thì cực kỳ trùng hợp, phái Tán Hoa mà vị Phùng tiên tử gia nhập cũng đã từng phạm phải rất nhiều việc ác, dường như cũng không được Cửu Giang minh chào đón."

"Không bằng giao ả ta lại cho tại hạ xử trí!"

"Hà công tử." Thân thể mềm mại của Phùng Cô Nhạn run rẩy, cắn răng áp chế bị nỗi đau bị người xé mất một cánh tay, thấp giọng nói:

"Người này tên là Mạc Cầu, tính tình quái đản, một khi đắc tội với hắn thì nhất định có thù tất báo, từng giết không ít người của Cửu Giang minh."

"Nha!" Hà công tử nhíu mày:

"Thật sao?"

"Nếu vậy thì Hà mỗ cũng phải gặp gỡ một lần."

Nói xong liền khoát tay với hai người khác:

"Trương Yến cô nương thì giao cho các ngươi, phải để lại người sống."

"Rõ!"

Hai người còn lại có tướng mạo giống nhau đến mấy phần, khí tức cũng cực kỳ giống nhau, một người áo vàng một người áo đen, chắc là Kim Đan đồng tộc.

Nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, tế lên một đao một kiếm, giống như một tấm lưới lớn vây quanh Trương Yến, chậm rãi mài mòn sức chống cự của đối phương.

Mà Hà công tử thì khống chế độn quang chậm rãi vọt lên.

Mạc Cầu nhíu mày:

"Đạo hữu thực sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"

"Đây là ân oán cá nhân giữa Mạc mỗ và ả ta, không có quan hệ gì với Cửu Giang minh, dường như cũng không có quan hệ gì đến các hạ?"

Hắn không e ngại đối phương, nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền phức.

"Chẳng lẽ ánh mắt của đạo hữu chỉ để trưng thôi sao?" Hà công tử cười lạnh:

"Phùng cô nương là người đồng hành với bọn ta, huống chi các hạ lại từng gây chuyện với Cửu Giang minh, nếu đã gặp được, Hà mỗ há có thể mặc kệ?"

"Ngô. . ."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Ta hiểu được."

"Hiểu được liền tốt." Hà công tử vung tay lên:

"Nếu như đã hiểu thì mau. . ."

"Lớn mật!"

Còn chưa dứt lời, sắc mặt gã ta đột nhiên thay đổi, miệng quát to một tiếng, một cơn gió lớn lóe sáng, bao phủ quanh người.

Trong lúc gã ta đang nói nhảm thì Mạc Cầu đã xuất thủ.

"Bành!"

"Bành!"

Cuồng phong bao phủ hoàng sa, nhìn như một lớp mỏng manh, nhưng lại nặng nề như núi, dường như mỗi một hạt cát trong đó đều nặng tựa ngàn vạn cân.

Lúc này quét ngang lập tức khiến cho Mạc Cầu không công mà lui.

Pháp bảo!

Hơn nữa còn là một món Pháp bảo cực kỳ ghê gớm.

Ánh mắt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng nhìn về phía Phùng Cô Nhạn, chỉ thấy đối phương đang nở một nụ cười lạnh, mắt hiện hàn ý, khinh thường nhìn sang.

"Độn pháp không sai."

Hà công tử bức lui Mạc Cầu, cũng nhíu mày.

Song phương cách nhau xa như vậy, cho dù gã ta có điều khiển phi đao thì sợ là cũng chỉ cỡ đối phương mà thôi, tốc độ có thể nói là kinh người.

Đã như vậy. . .

"Định!"

Hà công tử tay nắm ấn quyết, từ xa chỉ tới.

Chỉ ra, thiên địa đều yên tĩnh.

Thiên địa nguyên khí rời rạc giữa thiên địa và khí cơ đều đột nhiên lặng lẽ tiêu thất, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

Thân thể Mạc Cầu cứng đờ, muốn thôi động Pháp lực, nhưng lại cảm thấy bốn phía chỉ còn là một mảnh hư vô, thậm chí ngay cả phương hướng trên dưới trái phải đều đã không còn.

Vân Long Diệu Chỉ!

"Trảm "

Hà công tử cực kỳ tự tin về môn Thần thông này của mình.

Trương Yến người mang bí bảo, dùng một tấm vải rách không biết lai lịch bao phủ quanh người, rõ ràng là đang ở trước mắt, nhưng lại như ẩn thân ở ngoài vạn dặm, làm cho người khác căn bản không có chỗ xuống tay.

Nhưng dưới Vân Long Diệu Chỉ này cũng phải hiển lộ ra chân hình.

Dưới Nguyên Anh, rất ít người có thể tránh thoát.

Người này, cũng không phải là ngoại lệ.

Trong miệng quát khẽ, Phi Đao Trảm Linh lao đi nhanh như điện thiểm, đao quang xẹt qua một đường vòng cung ưu mỹ, nghiêng nghiêng lướt qua vị trí của Mạc Cầu.

"Bạch!"

"Hả?"

Cảm giác không chạm được vào vật gì làm cho gã ta phải nhướng mày.

Trong lòng nảy sinh điềm báo.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Ngọc bội đang treo bên hông tự động sáng lên, Linh quang lóe lên, ngọc bội vỡ nát, gã ta và Phùng Cô Nhạn đều xuất hiện ở bên ngoài hơn mười dặm.

"Hư không na di!"

Mạc Cầu xuất hiện ở chỗ mà Hà công tử vừa đứng, Toái Tinh Thủ có thể đánh nát Pháp bảo lại chụp vào khoảng không, trong mắt lộ ra kinh nghi nhìn sang:

"Lại còn có loại vật này?"

"Huyễn thuật?"

Sắc mặt Hà công tử lập tức âm trầm:

"Là do ta đã coi thường ngươi!"

Với tu vi cảnh giới của gã mà lại bị huyễn thuật của đối phương mê hoặc, chắc chắn là pháp môn mà người này tu luyện rất cao minh.

Hà công tử lập tức khẽ quát một tiếng, bão cát đầy trời bao phủ toàn thân, thi triển Vân Long Đao Quyết được Nguyên Anh Chân nhân truyền lại, Phi Đao Trảm Linh chém tới.

Đồng thời nhẹ nhàng giơ năm ngón tay lên, ba ngón bốc lên điện quang xẹt xẹt, lôi cầu xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lôi cầu chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng lại ẩn chứa uy năng cực kỳ khủng bố, Phùng Cô Nhạn ở gần trong gang tấc lập tức kéo căng cơ thể, trong mắt lộ ra vẻ e ngại.

Sau một khắc.

Mạc Cầu và Hà công tử bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt Mạc Cầu lộ ra một ý cười quỷ dị.

Sất Niệm Chân Lôi!

Môn Thần thông này chính là một trong những truyền thừa đỉnh tiêm trong số rất nhiều truyền thừa mà Mê Thiên Thánh Chủ Tô Mộng Chẩm lưu lại, lại còn là bí pháp trực tiếp công kích Nguyên thần.

Chỉ cần là nơi mà ánh mắt nhìn tới thì đều có thể thi triển.

Thức hải lóe lên lôi đình, một luồng lôi quang vô hình bỏ qua khoảng cách giữa hai người, dọc theo tầm mắt, bùng nổ trong thức hải của Hà công tử.

"Oanh!"

Cảnh giới thần hồn của Mạc Cầu đã đạt đến Kim Đan viên mãn, viễn siêu cùng gi0ai.

Mặc dù thực lực của Hà công tử không yếu, nhưng luận về cảnh giới Thần Hồn thì lại kém xa tít tắp, gã ta lập tức run lẩy bẩy, miệng mũi tuôn máu.

May mà trên người gã cũng có Bí bảo thủ hộ tâm thần, bí bảo tự động kích phát mới ổn định được thức hải.

Sất Niệm Chân Lôi uy lực phi phàm, lúc ra thì đột ngột, lại phải tích súc hồi lâu mới có thể thi triển, Mạc Cầu không thể nào sử dụng liên tục được.

Nhưng đối với hắn mà thì một chút thời gian này cũng đã đủ rồi.

"Oanh!"

Huyết dịch trong cơ thể đột nhiên sôi trào, một luồng liệt diễm lập tức bao phủ toàn thân, cơ bắp truyền ra những tiếng lốp bốp, thân thể cao lên hơn một trượng.

U Minh Hỏa Thần Thân!

Hắn duỗi tay ra, một thanh Liêm đao xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lúc này, cơ thể của Mạc Cầu như hư như ảo, quanh thân có liệt diễm u lãnh lơ lửng, đôi mắt như là Quỷ hỏa nhảy lên, trong tay còn cầm Liêm đao quỷ dị.

Rất giống với một tôn quỷ thần từ Địa Phủ U Minh tới để thu hoạch tính mạng của người khác.

"Bạch!"

Thân hình lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ quỷ dị, nhục thân kinh khủng, thân pháp tuyệt diệu, Mạc Cầu lặng lẽ vô thanh tức phá vỡ tầng tầng bão cát.

Liêm đao nhẹ nhàng vạch một cái, thể xác của người ở trước mặt đã bị chém thành hai nửa.

Kim Đan bên trong đột ngột lấp lóe như muốn bộc phát, nhưng cũng đã bị hắn nhẹ nhõm đánh bay, ném ra bên ngoài trăm dặm, nổ ra một đám mây hình nấm.

"Oanh!"

Tiếng vang quanh quẩn bên tai.

Mà khí tức của một vị cường giả Kim Đan trung kỳ đã tan thành mây khói.

Hai đoạn thi thể còn chưa rơi xuống đất đã bị Linh hỏa ở trên Liêm đao đốt cháy hầu như không còn, chỉ còn lại một vài thứ từ trên không trung rơi xuống, bị Mạc Cầu dùng tay nhiếp lấy.

Tràng trong yên tĩnh.

Phùng Cô Nhạn lộ ra vẻ mặt kinh sợ, Trương Yến thì tỏ ra cuồng hỉ, hai người khác lại ra vẻ khó tin.

"Ngươi. . ."

"Giết Hà công tử?"

Đạo nhân áo vàng có thân hình hơi mập, thịt mỡ run rẩy, lên tiếng quát:

"Ngươi có biết ngài là ai không?"

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Hắn là ai?"

Tu vi của vị Hà công tử này không yếu, Thần thông cũng cực kỳ cao minh, Pháp bảo trên người cũng đều là hàng tinh phẩm, hiển nhiên là lai lịch bất phàm.

Chẳng qua nếu như Mạc Cầu đã lựa chọn động thủ thì sẽ không lưu tình.

"Ngài chính là truyền nhân duy nhất của Vân Long Chân Nhân, là phu quân chưa cưới của Tang tiên nữ." Sắc mặt của đạo nhân áo đen lạnh lùng, chậm rãi nói:

"Ngươi giết hắn, cũng tương đương với việc đồng thời đắc tội với Cửu Giang minh và Ngự Linh tông!"

Vân Long Chân Nhân chính là một trong những Nguyên Anh Chân nhân của Cửu Giang minh.

Tang tiên nữ cũng là một trong Tam tiên nữ sanh vai với Mai Lĩnh cư sĩ Hồ Thanh Cúc, đồng thời cũng là hậu nhân của tiền nhiệm Tông chủ Ngự Linh tông.

Càng là người duy nhất trong Tam tiên nữ có tu vi Kim Đan hậu kỳ.

"Thì ra là như vậy!"

Mạc Cầu hiểu rõ.

Chẳng trách thủ đoạn bất phàm như thế, tương tự với tên Lục Văn Trọng kia, đều là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nhưng thực lực lại không hề thua kém Kim Đan hậu kỳ.

Bất quá.

Lúc trước khi Mạc Cầu đối mặt với Lục Văn Trọng, con trai của Tông chủ Thánh tông, thì hắn chỉ có đào vong.

Hiện giờ khi hắn đối mặt với Hà công tử có thực lực không xê xích gì nhiều với Lục Văn Trọng thì lại có thể chém giết một cách đơn giản, điều này cũng nói rõ thực lực của hắn đã có tiến bộ rất lớn.

"Đắc tội với bọn hắn đúng là sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ."

Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn những người ở đây rồi chậm rãi mở miệng:

"Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn hắn biết được chuyện này là do Mạc mỗ gây ra mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận