Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 312. Biến Cố

Chương 312. Biến Cố


Người dịch: Whistle

"Ầm ầm. . ."

Hắc ngục bình tĩnh chợt xuất hiện những tiếng nổ vang.

Vô số nhân đang bận rộn hoặc đang nghỉ ngơi nhanh chóng lao ra ngoài, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía phát ra những tiếng nổ.

Tiếng ồn ào, tiếng nghị luận, sột sột soạt soạt vang lên.

"Hình như là ở khu Mậu?"

Lăng Quân lộ ra vẻ mặt chần chờ, hướng về phía Mạc Cầu xin chỉ thị:

"Giám ngục, ta đi qua xem thử?"

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu: "Cẩn thận một chút."

"Ta tới Hắc ngục nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu thấy được động tĩnh lớn như vậy." Phùng Ngũ tỏ vẻ lo lắng:

"Không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc tiếng nổ vừa mới vang lên, Phùng Ngũ còn tưởng rằng là do núi lở, trái tim gần như nhảy lên trên cổ họng.

Một tòa núi lớn như vậy, nếu như thật sự sập xuống, trừ phi là tu sĩ Đạo cơ có thể phi thiên độn địa, nếu không thì ai cũng đừng mơ chạy thoát.

Nhưng mà trong Hắc ngục này không chỉ một là tòa quặng, mà còn một nhà giam được Trận pháp của Tiên gia bao phủ.

Muốn sụp đổ thì cũng không đơn giản như vậy.

Tiếng vang vừa rồi tuy rằng rất đáng sợ, nhưng khi lan tràn đến khu Dậu thì cũng chỉ là một chút bụi đất rồi không còn động tĩnh.

"Mưa gió sắp đến rồi, vài ngày trước Chấp Pháp sứ ngộ hại, hung thủ còn chưa tìm được, hôm nay lại phát sinh cơn dị động này." Chu Khang xoa xoa tay, nhỏ giọng mở miệng:

"Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có người tới tuần sát, thỉnh thoảng lại lôi mấy người tới tra hỏi, hi vọng khu Dậu của chúng ta không xảy ra chuyện gì."

"Cây ngay không sợ chết đứng, không sao đâu." Mạc Cầu chớp chớp mắt, lập tức khoát tay áo:

"Mọi người giải tán đi, không có gì đẹp mắt đâu, nếu như có tin tức thì người được phía trên phái tới sẽ thông báo."

"Rõ!"

Đám người đáp lời.

Mạc Cầu cũng không ở lại, quay người trở lại chỗ ở của mình.

Ở giữa căn phòng có một thanh đoản côn màu đen đang nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, bên dưới có Hỏa Sát Chân cương đang cuồn cuộn không ngừng.

Cây côn này tên là Hắc Huyền Bổng, là Pháp khí tùy thân của Man Bá Triệu Long.

Pháp Khí Trung Phẩm, chất liệu chủ yếu là một loại linh vật gọi là Hắc Trác Nham, có thể phát Trọng Huyền Linh quang.

Một khi thôi phát, Linh quang chỗ qua, vạn vật đều băng, uy lực kinh người.

Bây giờ.

Trải qua khoảng thời gian này không ngừng tế luyện, Mạc Cầu đã có thể chưởng khống đơn giản được món pháp khí này.

Hắn vẫy tay một cái.

"Bạch!"

Hắc Huyền Bổng đang ở giữa không trung bật lên một cái rồi rơi vào trong lòng bàn tay Mạc Cầu, nhiệt độ cao ở tầng ngoài lập tức bị hấp thu tiêu hóa.

Cây côn này chỉ dài một xích, nhưng lại nặng đến mấy ngàn cân, nhẹ nhàng vung vẩy liền tạo ra những cơn cuồng phong.

Mạc Cầu ước lượng cây côn bổng trong tay, Chân khí tuôn ra, Hắc Huyền Bổng đột nhiên tăng vọt lên một đoạn.

Từ một thước hóa thành gần một trượng.

Vật này có thể biến hóa lớn nhỏ, nhưng trọng lượng lại không thay đổi.

Đối với Tu Tiên giả mà nói, Pháp khí biến lớn thì khi điều khiển sẽ không thuận tiện, chẳng bằng khéo léo đẹp đẽ còn nhanh gọn hơn.

Giống như mấy thứ như phi kiếm, bảo châu, ngọc trâm mà Mạc Cầu gặp được đều không lớn.

Đối với Mạc Cầu mà nói, dùng Tiên Thiên chân khí cách không ngự vật thì lực sát thương sẽ có hạn, càng lớn càng dài mới là ưu điểm.

"Hô!"

Cổ tay Mạc Cầu rung lên, côn bổng cũng run rẩy theo.

Hai mắt hắn ngưng tụ, nhân tùy côn đi, trong nháy mắt thân hình hóa thành một cơn gió táp, cuồng quyển tứ phương.

Chỉ thấy côn ảnh trùng điệp, mạn thiên phi vũ, trong sự cuồng bạo lại có mấy phần linh động như ý.

Đột nhiên có Linh quang nở rộ, thạch khí trong phòng vừa mới chạm vào đều bị biến thành bột phấn.

Bàn Long Côn Pháp!

Dạ Xoa Côn!

Tiểu Thiên Tinh Côn Pháp!

Rất nhiều côn pháp tinh diệu được Mạc Cầu thi triển biến hóa tự nhiên, động tĩnh tùy tâm, chiêu thức đã phản phác quy chân vào hóa cảnh.

Cảnh giới võ đạo đến đây đã không thể tiến thêm được nữa.

"Bạch!"

Côn ảnh thu lại, Mạc Cầu cũng xuất hiện.

"Đáng tiếc!"

Hắn nhẹ nhàng thở dài:

"Cầm binh khí trong tay thì chỉ tác động trong phạm vi mấy trượng đã là cực hạn, kém xa pháp môn của Tiên gia."

Đương nhiên, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.

Nếu như hắn tu thành Pháp lực, sợ là cũng sẽ chuyển sang tu luyện Ngự Khí pháp, như vậy mới có thể gây sát thương ngoài trăm mét.

Mạc Cầu đặt cây Hắc Huyền Bổng xuống để tiếp tục tế luyện, lại từ trên người lấy ra một cái ngọc hồ lô.

Xuyên Thiên Cưu huyết dịch!

Ngay tại hôm qua, Lăng Sương Hoa nhân lúc quản sự không đi vắng bèn lén lút rút một chút tiên huyết để đưa tới nơi này.

Đối với Mạc Cầu thì chuyện này đương nhiên là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Vạn Tượng công, Vạn Thú Ngưng Huyết công, huyết luyện Pháp khí, lại thêm lật xem những ghi chép của tiền nhân dùng võ nhập đạo, cảm ngộ từng cái, thời gian chung quy là không đủ dùng.

Mà thực lực của Mạc Cầu cũng đang không ngừng tăng trưởng.

Chỉ là không biết, lấy thực lực hiện giờ của hắn thì có thể cùng chống được Tu Tiên giả Luyện Khí tầng mấy thôi.

. . .

"Chẳng biết tại sao địa mạch ở khu Mậu lại rung chuyển, làm cho cấm chế bị buông lỏng, tiền bối ở bên dưới đưa tin hỏi thăm tình huống."

"Khu Ất cũng có động tĩnh, tuy rằng không lớn, nhưng có vài tòa quặng mỏ đã bị sụp đổ, tình huống cụ thể thì không rõ."

"Trước mắt ít nhất đã có gần một trăm người bỏ mạng, trong đó phần lớn là tội phạm, còn có một số ít lao dịch."

Tin tức từ các nơi được tập hợp lại, sắc mặt của đám người Bạch Cốc Dật, Kỷ Thiên Vân cũng ngày càng khó coi.

"Truyền mệnh lệnh của ta, để đề phòng náo động nên các khu phải nghiêm phòng tử thủ, cấm rời khỏi khu vực của mình."

Bạch Cốc Dật trầm giọng hạ lệnh:

"Điều dược sư và người tu hành tinh thông chữa thương tiến vào khu Mậu để cứu chữa cho thương binh, ổn định thế cục."

"Còn về khu Ất, ta sẽ tự mình đi qua đó."

"Ta cũng đi theo." Kỷ Thiên Vân xung phong nhận việc:

"Hình như Vân sư đệ chính là giám ngục của khu Ất, Bạch sư huynh đã xảy ra chuyện, Vân sư đệ ngàn vạn không thể. . ."

Nói được một nửa, nàng liền không khỏi lắc đầu:

"Không có việc gì!"

"Ừm." Bạch Cốc Dật lộ ra vẻ cấp bách:

"Bạch gia vốn cũng không có bao nhiêu huyết mạch, nếu như Vân nhi cũng xảy ra chuyện, ta. . . Ta thẹn với liệt tổ liệt tông!"

"Chư vị."

Lão ta ngoái đầu nhìn về phía đám người Lý Nguyên Cảnh:

"Bên khu Mậu còn muốn làm phiền mấy vị hỗ trợ trông nom, đợi khi Bạch mỗ qua khu Ất xong liền sẽ chạy tới."

"Cũng tốt."

Lý Nguyên Cảnh chắp tay:

"Xem ra, trong khoảng thời gian này Hắc ngục sẽ trở nên rối loạn, chúng ta cũng nên chạy một chuyến."

Không nói nhiều nói, một đoàn người chia binh hai đường, phi nhanh qua các khu.

Trên đường tiến tới khu Ất, Bạch Cốc Dật mở miệng hỏi:

"Thiên Vân, các ngươi đã điều tra lâu như vậy rồi, có thu hoạch gì không?"

"Cái này. . ." Kỷ Thiên Vân chần chờ một chút, không hề giấu diếm mà chi tiết nói:

"Dựa theo phỏng đoán của mọi người thì có lẽ ở trong Hắc ngục vẫn luôn có một nhóm người đang ẩn giấu trong bóng tối để vận chuyển thứ gì đó."

"Kẻ cầm đầu hẳn là tinh thông bí pháp Quỷ đạo, có thể khu hồn mê thần, thủ đoạn cực kỳ cao minh."

"Chấp Pháp sứ cũng đã tìm được dấu vết, bắt được mấy người, nhưng còn chưa kịp khảo vấn thì bọn hắn liền tự bạo chết, hiển nhiên là đã bị người khác hạ cấm chế quỷ dị ở trong thần hồn rồi."

"Còn có chuyện này!" Sắc mặt của Bạch Cốc Dật nghiêm lại, nhưng mà chuyện mà lão ta quan tâm nhất đương nhiên không phải là những thứ này, lại hỏi:

"Chuyện của Lãng nhi ra sao rồi?"

"Bạch gia gia." Nói tới chuyện này, Kỷ Thiên Vân không nhịn được nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Cái chết của Bạch sư huynh quả thật có một vài điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt Chấp Pháp sứ cũng chưa thu thập được chứng cứ gì để chứng minh là có người cố ý gây ra."

"Có lẽ. . ."

"Đây thật sự chỉ là trùng hợp."

"Không có khả năng!" Bạch Cốc Dật trừng to hai mắt, vẻ mặt tức giận:

"Nhất định là có người ở trong bóng tối giết chết Lãng nhi, giống như tên Tôn Nam kia, các ngươi cảm thấy là ngoài ý muốn sao?"

"Bạch chủ quản." Trong đám Chấp Pháp sứ đồng hành có một vị xem Tôn Nam như bằng hữu, người này không nhịn được bèn mở miệng nói:

"Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cái chết của Tôn Nam chỉ cần nhìn vào liền biết là do người cố ý làm ra rồi."

"Còn cái chết của Bạch Lãng thật sự chỉ là ngoài ý muốn, thủ đoạn của hai người hạ thủ cũng là cách biệt một trời một vực."

"Người của các ngươi chết thì không phải ngoài ý muốn, còn Lãng nhi chết thì lại là ngoài ý muốn." Bạch Cốc Dật cười lạnh:

"Quả nhiên, không phải người mình liền sẽ không quan tâm!"

"Ngươi. . ."

"Đủ rồi."

Kỷ Thiên Vân nghiêm mặt, hít sâu một hơi nói:

"Bạch gia gia yên tâm, nếu như cái chết của Bạch sư huynh thật sự có kỳ quặc thì người hạ thủ kia chắc chắn sẽ liên quan đến chuyện mà chúng ta đang điều tra, hắn không thoát được đâu!"

"Chỉ hi vọng như thế." Bạch Cốc Dật chậm rãi nói:

"Thiên Vân, con cũng đừng trách ta nóng lòng, dù sao thì ta cũng chỉ có một đứa cháu trai, cho nên trong lòng thật sự không bỏ xuống được."

"Con có thể nói cho ta biết là đối tượng khả nghi là người nào không?"

"Bạch gia gia. . ."

Kỷ Thiên Vân lộ ra vẻ buồn rầu, thật sự là nàng chẳng có một chút manh mối nào, toàn bộ đều là suy đoán.

Nhưng mà khi thấy đối phương cứ truy vấn suốt ngày, nàng cũng có chút không chịu được, liền nói ngay:

"Theo phỏng đoán của Chấp Pháp sứ, nếu như Bạch sư thật sự bị người ta giết chết, khả năng lớn nhất chính là phát hiện ra đám người thần bí kia."

"Nếu không thì chính là một ít người ở khu Đinh, hoặc là. . ."

"Hoặc là Mạc Cầu."

"Mạc Cầu?" Đôi mắt của Bạch Cốc Dật khẽ nhúc nhích:

"Hắn ta thế nào?"

"Người này giấu rất sâu." Kỷ Thiên Vân nghiêm mặt nói:

"Theo con thì thực lực của hắn ở trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn cũng thuộc về người nổi bật, cho dù là nhưng đệ tử mới vào Nội môn, hơi không cẩn thận thì cũng có thể bị hắn đánh bại, vả lại hắn còn biết cả thuật Ngự Thú."

"Thuật Ngự Thú? Thật sao?"

Hai mắt Bạch Cốc Dật co rụt lại, mục hiện hàn quang.

"Con đã sai người hỏi qua những tên đệ tử đều tới từ Tiên đảo như hắn, lúc đó bên cạnh Mạc sư đệ có mang theo một con diều hâu, ngoài ra, còn có một bộ Cương thi." Kỷ Thiên Vân nhún vai, nàng có chút im lặng nói:

"Ngự thú, Khống thi, Luyện đan, Khôi lỗi, con rất hoài nghi là có chuyện gì mà hắn không biết không."

"Nhưng mà Bạch gia gia cũng biết, Thuật Ngự Thú căn bản không có tác dụng gì với loại dị thú giống như Hỏa ngạc, ngay cả Đạo cơ tiền bối của tông ta đều không khống chế được, cho nên. . ."

"Khả năng cực kỳ nhỏ."

"Vậy à." Bạch Cốc Dật như có điều suy nghĩ.

"Đến rồi!"

Đang khi nói chuyện, một đoàn người đã chạy tới khu Ất.

Người ở đây đều đang lộn xộn, rộn rộn ràng ràng, bọn họ đều đang vây quanh nhìn xuống một cái hố sâu đen như mực.

"Đều tản ra!"

"Tất cả mọi người về vị trí của mình đi!"

"Bạch chủ quản tới rồi, nếu như không muốn chịu phạt thì cứ việc ồn ào đi!"

Tiếng rống như sấm, liên tiếp những hô quát mắng giận, quyền đấm cước đá, đám tội phạm đang vây xem bị đuổi về vị trí.

"Chủ quản."

Một người vội vã nghênh đón, sắc mặt bối rối:

"Cái hố này thông xuống khu vực gần phòng giam ở Địa phế Hỏa mạch, cấm chế buông lỏng, may mà mấy cái phòng giam bị liên lụy đều không phạm nhân ở trong đó."

"Ngươi chắc chứ!" Kỷ Thiên Vân nhìn chằm chằm y:

"Nhà giam ở bên dưới đều không có người?"

"Chắc. . . Chắc chắn." Cơ thể của đối phương cứng đờ, run rẩy mở miệng:

"Lần này liên lụy đến ba phòng giam, hai căn đã bị bỏ trống mấy chục năm rồi, một căn khác thì là nơi giam giữ Bách Quỷ Tẩu, ba năm trước đây lão ta cũng đã chết vì hao hết Pháp lực, từ đó về sau lại không có người nào bị giam vào trong phòng này nữa."

"Bách Quỷ Tẩu, ba năm trước đây sao?" Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân lấp lóe, lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới:

"Vân sư đệ đâu ?"

"Lúc đó. . . Lúc đó giám ngục đang ở phụ cận." Người tới sắc mặt trắng xám, lắp ba lắp bắp nói:

"Hình như là, bị rơi xuống dưới rồi."

"Hả?" Kỷ Thiên Vân sững sờ, còn chưa chờ nàng lấy lại tinh thần, Bạch Cốc Dật ở bên cạnh đã nhảy xuống dưới.

"Bạch gia gia!"

Nàng giật mình một cái, không suy nghĩ nhiều, lắc tay áo dài một cái, Linh quang bao phủ toàn thân rồi cũng nhảy theo xuống cái hố sâu.

Trong hầm một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Bởi vì cấm chế nên dù là pháp nhãn cảm giác cũng bị hạn chế rất nhiều, chỉ biết là thân thể đang không ngừng rơi xuống.

Không biết đã qua bao lâu.

"Bộp. . ."

Kỷ Thiên Vân đã rơi xuống đất.

Nàng híp mắt lại, co tay bắn ra, từng đạo lưu quang bay vụt ra ngoài, cũng chiếu rõ hoàn cảnh xung quanh.

Cái này là một cái quảng trường hoang tàn, ở chính giữa quảng trường, có một người máu me khắp người đang ngã trên mặt đất.

Ở dưới thân người này là những đường vân lít nha lít nhít.

"Trận pháp?"

"Vân sư đệ!"

Kỷ Thiên Vân giật mình, cổ tay khẽ động, vòng ngọc lập tức bay ra vòng quanh thân thể, sau đó mới lao tới chỗ người đang nằm trên mặt đất kia.

"Vân sư đệ? Tỉnh lại đi!"

Không biết Bạch Lưu Vân đã gặp phải chuyện gì mà mình đầy thương tích, y nghe tiếng liền run rẩy nhìn lại, hai mắt vô thần, trong con ngươi tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng nói:

"Lão. . . Lão ta lừa ta!"

"Ai?" Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân ngưng tụ, suy nghĩ chuyển động, trong miệng gằn ra từng chữ tên của người mà y không muốn tin:

"Bạch Cốc Dật?"

"Ba ba. . . Ba ba. . ."

Trong bóng tối đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay.

"Thiên Vân, ngươi vẫn thông minh như xưa, khó trách có thể xoay Lãng nhi như chong chóng mà lại làm cho nó cam tâm tình nguyện, lần này cùng ta tới đây hẳn là ngươi cũng phát hiện ra được cái gì rồi?"

"Đáng tiếc, ngươi vẫn là quá bất cẩn, ngươi cho rằng, dựa vào bảo vật trên người mà tông môn ban cho thì có thể tự vệ ở trong cái Hắc ngục này rồi? Thật sự là ngây thơ!"

"Rầm rầm. . ."

Ánh mắt nhìn về phía phần rìa của bóng tối, một cây cờ cao hơn một trượng đang lặng yên hiển hiện, không gió tự giương, uy áp vô biên vô tận bắt đầu lan tràn khắp nơi.

Sắc mặt Kỷ Thiên Vân trầm xuống, trong lòng thất kinh, nàng biết rất rõ thực lực của Bạch Cốc Dật, Luyện Khí tầng mười, cũng chỉ mạnh hơn nàng một chút mà thôi, lại bất thiện đấu pháp với người khác.

Cộng thêm tuổi già sức yếu, thực lực giảm mạnh, thật sự phải giao thủ thì nàng cũng sẽ không e ngại, lại không ngờ là lão ta lại bộc phát ra uy năng như thế này.

Còn có cây cờ kia là cái gì?

Uy thế lại kinh khủng như vậy!

Pháp khí Thượng phẩm?

Nghĩ vậy, nàng bèn dẫn dụ từng bước:

"Bạch gia gia, trước kia ngài không phải như vậy, bí pháp Quỷ đạo giỏi về mê hoặc tâm thần của người khác, ngài thanh tỉnh một chút đi, không nên bị quỷ vật khống chế, Bạch sư huynh cũng không muốn nhìn đến ngài trở thành bộ dáng như hiện giờ!"

"Ha ha. . ." Bạch Cốc Dật cuồng tiếu:

"Nha đầu, nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian chờ những người khác chạy tới thì không cần, Trận pháp ở nơi này là do ta tốn thời gian hai năm mới hoàn thành, ngăn cản những người kia trong nhất thời nửa khắc thì vẫn có thể làm được."

"Còn về phần Lãng nhi, ngươi yên tâm, có ngươi và Vân nhi xuống dưới với nó rồi, thì nó nhất định sẽ rất hài lòng."

"Huống hồ, sẽ còn có những người khác nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận