Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 225. Biến Cố

Chương 225. Biến Cố


Người dịch: Whistle

Vũ thủy giáp minh kính, song kiều lạc thải hồng.

Tại nội thành, có hai cây cầu Phượng Tê nằm gần quán rượu ở phường thị, rất nhiều hành thương, thương mậu phồn hoa.

Tước lâu ở hai bên đường càng là phong cảnh đặc sắc trong nội thành.

Một ngày này.

Tầng ba của tước lâu, trong một căn phòng, Tần Thanh Dung đã tới đây từ sớm, sai người chuẩn bị trà ngon.

Ngồi ở đối diện nàng là một vị nữ tử có thân hình tráng kiện.

Chu Yến.

Người này có bề ngoài xấu xí, nhưng thanh danh lại không nhỏ.

Chu Yến là đệ tử của Thái Sơn bang, Nhất lưu cao thủ, còn là nhân vật xếp thứ hai mươi ba trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.

Chẳng qua Chu Yến đã gần ba mươi tuổi, nhiều nhất hai năm nữa liền sẽ bị rớt ra khỏi bảng.

"Ông chủ." Chu Yến nói bằng chất giọng khàn, không có giọng nói mềm mại của con gái, trầm trầm nói:

"Ta đã hỏi qua, Phương gia không có ý định nể mặt ta, ít nhất ngài cũng phải chia mất một nửa chuyện làm ăn thì bọn hắn mới bỏ qua."

Tuy rằng xưng hô Tần Thanh Dung là ông chủ, nhưng quan hệ của hai người lại không phải chủ tớ, mà là quan hệ bình đẳng.

Tần Thanh Dung bỏ tiền, Chu Yến xuất lực giúp nàng giải quyết những chuyện phiền phức trên phương diện làm ăn, song phương hợp tác mà thôi.

Trong Đông An phủ có rất nhiều người có mối quan hệ giống như hai người.

Không ít thương gia đều sẽ tìm một vài chỗ dựa, hoặc là treo danh nghĩa của các cao thủ võ công, không thì rất khó duy trì.

Thậm chí liên minh Vũ Hành là thế lực chuyên làm những chuyện này.

"Một nửa." Tần Thanh Dung nhấc tay nhéo mày:

"Nếu thật sự là một nửa thì cũng tốt, chắc là ngươi cũng biết tình huống của mấy tháng này như thế nào."

Chu Yến im lặng.

Tần Thanh Dung thân là nữ tử, võ nghệ lơi lỏng, nhưng phương diện làm ăn lại có thể làm được phong sinh thủy khởi, Chu Yến cũng rất bội phục nàng.

Chẳng qua đa phần những chuyện làm ăn trước đây đều có quan hệ với Dược cốc.

Mà ở hai tháng trước, Dược cốc sinh biến, việc buôn bán của nàng cũng bị ảnh hưởng rất lớn, còn không có chỗ dựa.

Trong lúc nhất thời, tình huống thay đổi, vào lúc này thì Phương gia lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, xác thực rất khó làm.

Mặc dù Chu Yến cũng có chút thanh danh, có thể ngăn chặn những thế lực bình thường, nhưng lại không thể làm gì được Phương gia.

Chu Yến hỏi:

"Ông chủ định làm như thế nào?"

"Chờ người đến rồi nói sau." Tần Thanh Dung lắc đầu:

"Trước mắt cũng không có biện pháp nào, thực sự không được, chỉ có thể coi như làm không công trong mấy năm này vậy."

Chu Yến gật đầu.

"Bành Ngọc Nam!" Đột nhiên, ngoài đường truyền đến một tiếng rống to:

"Từng nghe đại danh của Phi Kiếm Khách, Sơn Âm quận Lý Chấn Xuyên chuyên môn tới đây để lĩnh giáo, ngươi có dám ra đây đánh một trận?"

"Xoạt!"

Vừa nói xong thì xung quanh mình lập tức xì xào.

"Lý Chấn Xuyên." Hai mắt Chu Yến sáng lên, nói:

"Không ngờ là tên võ si này cũng dám trực tiếp khiêu chiến Phi Kiếm Khách, người xếp thứ hai trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng."

"Phi Kiếm Khách cũng ở Tước lâu này sao?" Tần Thanh Dung đẩy khung cửa sổ ra rồi nhìn xuống dưới đường:

"Nghe nói Lý Chấn Xuyên tập võ thành si, tuổi chưa qua hai mươi mà đã danh liệt hạng mười ba trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, nhưng mà muốn khiêu chiến Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam, người được xếp thứ hai thì có lẽ là còn quá sớm."

"Xác thực." Chu Yến gật đầu:

"Tu vi của Lý Chấn Xuyên không yếu, càng thiện chém giết, mỗi lần đều có thể lật bàn trong nghịch cảnh."

"Nhưng nếu như so với Phi Kiếm Khách thì còn kém nhiều lắm!"

Nàng cũng là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, thực lực bất phàm, đương nhiên có tư cách đánh giá.

"Bành Ngọc Nam!" Tiếng quát qua đi, thật lâu không có đáp lời, Lý Chấn Xuyên ở bên dưới liền lộ vẻ tức giận:

"Có phải là các hạ đang xem thường Lý mỗ, hay là không có gan ứng chiến, ngay cả trả lời cũng không dám?"

"Họ Lý, đừng có càn rỡ." Một người ở trên lầu hét lớn:

"Có vài vị quý khách muốn tới Đông An phủ nên Bành huynh đã ra khỏi thành nghênh đón, hiện giờ không ở nơi này."

"Ngươi muốn luận võ thì Nghê mỗ phụng bồi!"

Lời còn chưa dứt, phía trên liền có một người nhảy xuống, lực như kình tiễn, tiếp đất lại im ắng.

"Quỷ Phán Nghê Nhiễm, hảo hữu của Phi Kiếm Khách, trước mắt xếp thứ sáu trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, gần với Đao Cuồng Đổng Tiểu Uyển." Chu Yến mở miệng, lại nói:

"Nhưng mà theo ta thấy thì thực lực của Đổng Tiểu Uyển không chỉ xếp ở hạng năm, mà là không kém hơn Phi Kiếm Khách là bao."

"Ừm."

Tần Thanh Dung gật đầu, nhìn chăm chú xuống dưới đường.

Người tập võ khiêu chiến cao thủ thì sẽ nhất cử thành danh, ở Đông An phủ thì chuyện này không thể bình thường hơn được.

Nhất là những nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.

Gần như là tháng nào cũng có người đăng môn tỷ thí, thứ tự cũng nhiều lần thay đổi, đám người thấy mãi cũng thành quen.

Trên đường dài, hai người đã giao thủ.

Thân thể tráng kiện của võ si Lý Chấn Xuyên lướt đi giống như chuồn chuồn lướt nước, trong nháy mắt đã tới gần Quỷ Phán Nghê Nhiễm.

Cánh tay hơi run, trực diện đánh tới, quyền phong còn chưa tới gần, không khí phía trước đã nổ tung.

"Bành!"

Kình khí bạo tán, khí lãng cuồn cuộn trong vòng ba thước.

"Đến hay lắm!" Quỷ Phán quát khẽ một tiếng, một bên vai run run, một cây Phán Quan bút đen như mực lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Cổ tay rung lên, điểm tới nhanh như lưu tinh.

Chỉ là điểm về phía trước, kình khí bạo tán đã tản ra bốn phía, lộ ra một thông đạo thẳng tắp.

Lý Chấn Xuyên mặt không đổi sắc, thân thể cũng không lắc lư, hai tay như đao, thi triển pháp môn giống như Loạn Phi Phong.

Trong lúc nhất thời, quyền chưởng bay múa, thối ảnh nhấp nháy, Kình lực kinh khủng xé rách không khí, liên tục phát ra những âm thanh sắc nhọn, nghe như tiếng quỷ khóc thần hào, bụi mù bay lên cuồn cuộn, uy thế càng thêm kinh người.

"Hảo ngạnh công!" Chu Yến nhíu mày:

"Không ngờ là Lý Chấn Xuyên không chỉ có nội công, võ nghệ tinh xảo, mà còn tu hành một môn đỉnh tiêm ngạnh công không thua gì Đại Lực Man Ngưu Kình của ta."

"Nha!" Tần Thanh Dung mở miệng:

"Vậy theo Chu tỷ, trong hai người bọn họ thì ai có thể thắng?"

"Khó mà nói." Vẻ mặt Chu Yến ngưng trọng, chậm rãi lắc đầu:

"Quỷ Phán vẫn luôn ẩn tàng thực lực, võ nghệ mà Lý Chấn Xuyên hiển lộ ra cũng có chút kinh người."

"Trước mắt đến xem thì phần thắng của Lý Chấn Xuyên khá lớn."

"Hai vị." Đang khi nói chuyện, một người đẩy cửa bước vào:

"Đợi lâu."

"Đệ tới rồi." Tần Thanh Dung quay đầu nhìn thấy người tới, trên mặt vô thức lộ ra tiếu dung.

"Mạc đại phu." Chu Yến cũng quay đầu lại, đứng dậy chắp tay.

"Chu cô nương." Mạc Cầu đáp lễ:

"Có một khoảng thời gian không thấy, cô nương vẫn khỏe chứ, nói đến, Ngụy Lương Ngụy huynh còn chưa trở về sao?"

"Y, sợ là không vào Nhất lưu sẽ không trở về." Chu Yến lắc đầu:

"Vẫn là đừng nói về y, miễn cho tâm phiền."

"Sư đệ." Tần Thanh Dung lấy ra một cái hộp ở bên cạnh, đưa tới:

"Ta không coi đệ là người ngoài nên cũng sẽ không nói nhiều, đệ xem thử có thể giải quyết chuyện kinh doanh này không."

Mạc Cầu ra hiệu nàng đặt cái hộp xuống rồi hỏi:

"Rất phiền phức sao?"

"Không sai." Chu Yến gật đầu:

"Phương gia không có ý định bỏ qua, ta chỉ có thể bảo đảm sự an toàn của Tần tiểu thư, những chuyện khác bất lực."

Dược cốc sinh biến, hai cha con Đổng gia và Mạc Cầu đồng thời trốn đi, Tần Thanh Dung lập tức mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Mà trong mấy năm này việc buôn bán của nàng vẫn đang không ngừng phát triển, thậm chí còn có tiền thuê cả nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.

Chỉ tiếc cây to đón gió, bây giờ không có chỗ dựa, trong nháy mắt liền dẫn tới một đám người đỏ mắt.

"Ta thử một chút." Mạc Cầu lập tức nhận lấy cái hộp:

"Có Phù gia ra mặt thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng mà e rằng sẽ ảnh hưởng một ít đến việc buôn bán của sư tỷ."

Với quan hệ của hai người, thứ ở trong hộp này đương nhiên là không phải đưa cho hắn, mà là cho Phù gia.

"Đã bị ảnh hưởng rất lớn." Tần Thanh Dung vân vê hai tay, thở dài:

"Cũng không biết là phía Dược cốc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả việc kiếm tiền cũng không làm, triệt để gián đoạn nguồn cung thảo dược."

"Cho dù không có Phương gia thì chuyện làm ăn của ta cũng đã không tốt rồi."

"Hả?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Chuyện gì xảy ra?"

Theo hắn biết thì giao dịch giữa Tần Thanh Dung và Dược cốc là chuyện hai bên đều có lợi, thậm chí còn lợi cho dược cốc nhiều hơn.

Liền xem như Tôn Vô Bệnh tiền nhiệm thì cũng không nên bỏ qua mới đúng.

"Ai biết được." Tần Thanh Dung giương hai tay ra:

"Không chỉ có ta, trong mấy tháng gần đây, phàm là những chuyện làm ăn có dính dáng đến Dược cốc thì đều bị ngưng trệ."

"Dường như Chưởng môn của phái Linh Tố hiện giờ không có ý định tiếp tục kinh doanh sản nghiệp."

"Xác thực." Chu Yến ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa:

"Theo như tin tức mà Thái Sơn bang chúng tôi thu thập được, gần đây Dược cốc vẫn luôn co lại thế lực, vơ vét đồ vật, giống như đang định làm một vố lớn, hoàn toàn không còn lý trí nào nữa."

"Thật sao?" Mạc Cầu cũng ngày càng không hiểu.

Tôn Tuyệt Tâm cũng không giống người ngu, chẳng lẽ gã ta bỏ ra nhiều sức lực như vậy để nắm lấy phái Linh Tố chỉ vì phá hủy nó sao?

"Tránh ra!"

"Tránh ra!"

"Lục phủ làm việc, tất cả mọi người tránh ra!"

Lúc này, trên đường dài đột nhiên toát ra một đám người mặc trọng giáp, lớn tiếng gầm thét xua đuổi đám người.

"Lục phủ Huyền giáp!"

Ba người cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lập tức thay đổi.

Liền ngay Lý Chấn Xuyên và Nghê Nhiễm đang giao thủ cũng thu hồi động tác, chủ động tránh ra.

Lục phủ có tứ đại binh chủng, Đan Dương kỵ binh, Đại Kích võ sĩ, Nương Tử Thân quân, Huyền Giáp hộ vệ.

Mỗi binh chủng đều có ngàn người, đều là tinh nhuệ.

Trong đó, Huyền Giáp hộ vệ có thanh danh chói sáng nhất, thủ đoạn cũng là tàn nhẫn nhất.

Mỗi lần xuất động thì thường có quan hệ với những chuyện diệt môn hủy phái, dần dà cũng làm cho người người kiêng kị.

Trọng giáp vừa đen vừa đỏ, danh xưng Huyền giáp, có thể kháng được chân kình mà Nhị lưu cao thủ bộc phát, nặng không dưới trăm cân, Huyền Giáp hộ vệ khoác theo loại giáp này mà vẫn có thể bước đi như bay, không bao lâu sau liền lao thẳng tới Vân lâu.

Sắc mặt của ba người trên lầu đều đồng thời biến đổi.

Không thể nào?

"Bành!"

Cửa phòng chia năm xẻ bảy, người đi đầu liếc nhìn ba người trong phòng, ánh mắt băng lãnh rơi vào người Mạc Cầu.

"Mạc Cầu, đi theo chúng ta một chuyến!"

"Xoạt!"

Giữa sân ồn ào, còn có tiếng xì xào bàn tán vang lên.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Là Mạc thần y, hắn có thể phạm phải chuyện gì chứ?"

"Đúng vậy a, chẳng lẽ thần y chữa bệnh cũng có lỗi hay sao?"

"Mấy vị. . ." Sắc mặt Tần Thanh Dung trắng bệch, tuy rằng trong lòng hoảng sợ, lại ráng chống đỡ thân thể đứng lên.

"Sư tỷ, không cần lo lắng." Mạc Cầu nghiêm mặt đứng dậy, vươn tay ngăn lại Tần Thanh Dung:

"Sẽ không có chuyện gì đâu, ta đi qua đó xem thử."

"Hừ!" Huyền Giáp hộ vệ hừ lạnh, tay run một cái, một cây xiềng xích liền áp lên hai tay Mạc Cầu:

"Đi!"

Trên tay dùng sức, Mạc Cầu vô thức lảo đảo vài bước, không tự chủ được đi theo xuống dưới lầu.

"Sư đệ!"

"Ông chủ, đừng xúc động." Chu Yến tiến lên một bước, ngăn lại Tần Thanh Dung đang kích động:

"Trước tiên hãy nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với cách làm người của Mạc đại phu thì sẽ không có việc gì đâu."

Muốn nghe ngóng chuyện này cũng rất dễ.

Không bao lâu sau, Chu Yến trở về với sắc mặt âm trầm.

Chu Yến nói với giọng điệu cực kỳ ngưng trọng:

"Dược cốc đã bị Lục phủ đốt đến không còn một mảnh, đệ tử của phái Linh Tố đều bị phán tội chết, Huyền Giáp hộ vệ đang lục soát toàn thành để bắt lấy những người có liên quan."

"Phó môn chủ của Tử Dương môn, Tiên Thiên cao thủ Giản Bá Văn tự sát tạ tội, Tử Dương môn cũng có gần trăm người bị bắt, đều đang chờ đợi xử trí."

"A!" Sắc mặt Tần Thanh Dung trắng bệch, thân thể lay động:

"Sao. . . Sao lại như vậy?"

"Hiện tại vẫn còn không rõ lắm." Sắc mặt Chu Yến cũng hết sức khó coi:

"Bất quá, nghe nói là có quan hệ với lão thái gia của Lục phủ."

"Ông chủ cũng đừng khẩn trương, Mạc đại phu đã rời khỏi phái Linh Tố, hẳn là chỉ bị liên lụy, có lẽ còn có cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận