Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 348. Tiên Duyên

Chương 348. Tiên Duyên


Người dịch: Whistle

Trong khoang thuyền, những người đến từ hơn mười thế lực lớn nhỏ trong Sơn thành đều là đang liếc mắt nhìn nhau.

Ngọc Thanh là ai?

Bang chủ đương nhiệm của Trường Hà bang, đệ nhất cường giả của Minh Đình Sơn thành, cao thủ Tiên Thiên!

Liền xem như Mục Dương gia chủ Tiên Thiên của Mục gia ở Sơn thành cũng từng nói là mặc cảm.

Mà nay.

Trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí chắp tay thi lễ với một vị nam tử trung niên không biết tên.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là sẽ không có người tin tưởng.

Mạc Cầu đạp thang dây leo lên thuyền, Tề Giáp theo sát phía sau, đám người ở trước mặt vô thức khom người.

"Tiền bối, mời!"

Ngọc Thanh cúi người đưa tay dẫn đường.

Huyền công mà Ngọc Thanh tu luyện có sở trường nhận biết, có thể điều tra khí tức người khác và thậm chí là linh cơ biến hóa trong thiên địa.

Bước vào Tiên Thiên, bên trong mười trượng, liền xem như một con sâu bọ đang nhúc nhích thì ông ta cũng đều có thể nhất thanh nhị sở.

Nhưng ở trong cảm giác của Ngọc Thanh, nơi mà Mạc Cầu đang đứng, thậm chí là những nơi hắn đi qua đều không cảm nhận được gì.

Rõ ràng là Mạc Cầu đang ở trước mắt, nhưng lại phảng phất hoà vào thiên địa, trừ phi dùng con mắt đi xác nhận, nếu không sẽ chẳng có một tia khí tức nào tiết ra ngoài, giống như hoàn toàn không có người này tồn tại vậy.

Tình huống như vậy Ngọc Thanh chỉ gặp được có một lần.

Lần đó là ở trong Đạo phủ.

Lúc đó, Ngọc Thanh sơ nhập Tiên Thiên, đang lúc hăng hái, được mời tiến đến bái phỏng một vị nhân vật thần bí nào đó cùng với một đám Tiên Thiên.

Nhân vật thần bí này có thể quyết sinh tử Tiên Thiên chỉ bằng một lời nói!

Kinh lịch ngày đó đã làm cho Ngọc Thanh rung động rất sâu, cũng đánh tan sự ngạo mạn vừa mới sinh ra trong lòng ông ta, bởi vì vậy mà Ngọc Thanh đã trở về Sơn thành, không còn tranh cường háo thắng, từng bước xây dựng Trường Hà bang lớn mạnh.

Cũng sau ngày hôm đó Ngọc Thanh mới hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tiên phàm lưỡng cách giống như lạch trời.

"Tiền bối."

Ngọc Thanh bước vào buồng nhỏ trên tàu, khom người mở miệng:

"Xin mời ngồi!"

Trong mắt của đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trước tiên không bàn đến chuyện chủ nhân nơi này là ai, đám người tề tụ hôm nay là vì chuyện của Sơn thành.

Để cho một ngoại nhân ngồi trên chủ vị sợ là không thích hợp.

"Bang. . ."

Có người há miệng muốn nói gì đó, lại bị một người ở bên cạnh vươn tay kéo lại, chỉ đành ngậm miệng.

Dù gì thì những người ở đây đều quyền cao chức trọng, cho dù rất ít đi ra Sơn thành thì cũng nghe qua không ít nghe đồn.

Mặc dù không rõ thân phận của người tới ra sao, nhưng Ngọc bang chủ đã coi trọng như vậy thì đương nhiên là không thể đắc tội.

Những người trẻ tuổi đi theo phía sau liền cảm thấy choáng váng.

Đám người Ngọc Phượng Dung thì còn tốt, những người bị đánh xuống hồ kia đang gồng cứng người, không dám nói một tiếng nào.

Mạc Cầu chậm rãi bước vào, quay người ngồi xuống.

"Đều ngồi đi."

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, thần sắc đạm mạc, tự có một cỗ uy nghiêm vô hình làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Vâng." Ngọc Thanh gật đầu, chào hỏi đám người ngồi xuống, đồng thời vỗ nhẹ hai tay:

"Tấu nhạc!"

Dứt lời, đàn kỹ, ca nữ tuần tự đi vào buồng nhỏ, tố thủ đánh đàn, dáng múa ưu mỹ.

"Tiền bối." Ngọc Thanh ngồi ở bên dưới, nhỏ giọng nói:

" Kim Lân Vĩ ngư ở nơi này không sai, chất thịt non mịn, có thể bổ sung Nguyên khí, hương vị càng là tuyệt mỹ."

"Thật sao?" Mạc Cầu cúi đầu, bên cạnh tự có tỳ nữ cầm đũa bạc cẩn thận kẹp một miếng thịt cá đưa tới.

Còn có nữ tỳ trình lên rượu ngon, ở bên cạnh chuẩn bị.

Phía sau còn có người chuẩn bị sẵn khăn lụa sạch sẽ để lau những vụ thức ăn trên gò má.

Hầu hạ cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng mà. . .

Mạc Cầu lại cực kỳ không thích chuyện này.

"Đủ rồi." Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng khoát tay:

"Các ngươi lui ra đi!"

Chúng nữ nghe vậy, sắc mặt đều là tái nhợt, còn vội vàng quỳ xuống đất, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

Sự sống chết của các nàng đều trong tay của mấy người giàu sang phú quý, chỉ cần làm sai một chuyện đều sẽ có nguy cơ mất mạng.

Nhưng các nàng không biết mình đã làm không đúng chỗ nào.

"Các ngươi đi xuống đi." Ngọc Thanh giống như nghĩ tới điều gì đó, vung tay lên, để tỳ nữ lui ra:

"Tiền bối không cần các ngươi hầu hạ."

"Vâng!"

Chúng nữ nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi lui ra.

"Mùi vị không sai." Mạc Cầu chỉ nếm mấy ngụm liền để xuống đũa, không ăn tiếp nữa.

Đến nỗi nhạc khúc, dáng múa trong buồng.

Lấy nhãn lực của hắn, hiển nhiên là đánh giá sẽ không cao, nếu như không có việc cần làm, sợ là hắn đã phất tay áo rời đi rồi.

"Tiền bối." Ngọc Thanh hơi nghiêng người, thấp giọng nói:

"Sơn thành tuy nhỏ, nhưng cảnh sắc rất tốt, nếu như tiền bối không chê, không ngại ở đây ở thêm mấy ngày."

"Trường Hà bang của tiểu nhân có một tòa sơn phong cảnh vật tĩnh mịch, có thể tặng cho tiền bối làm chỗ để nghỉ ngơi."

"Ầm. . ."

Cổ tay của đám người ngồi bên dưới run lên, kém chút quăng cái chén trong lòng bàn tay xuống đất, trên mặt càng lộ ra vẻ sợ hãi.

Trong phạm vi thế lực của Trường Hà bang có không ít đỉnh núi, nhưng chân chính có quyền sở hữu thì chỉ một tòa Bình Lê phong.

Ngọn núi kia không chỉ hoàn cảnh tốt.

Mà trên núi còn có những mộc liệu đặc thù, những nguyên liệu này chiếm một bộ phận thu nhập không nhỏ của Trường Hà bang.

Cái này. . .

Liền lấy ra tặng người?

Còn là lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí ngay cả danh tính và lai lịch của đối phương đều không biết?

"Hảo ý tâm lĩnh." Mạc Cầu nhàn nhạt lắc đầu:

"Ta chỉ đi ngang qua nơi đây, có thể không bao lâu nữa liền sẽ rời đi."

Không bao lâu nữa?

Là bao lâu?

Nói cách khác, mấy ngày gần đây đối phương sẽ ở phụ cận.

"Tiền bối đã có chỗ ở chưa ạ?" Ngọc Thanh nghĩ nghĩ, nói:

"Trường Hà bang ở trong thành. . . , không, ở ngoài thành cũng có vài tòa trạch viện có hoàn cảnh yên lặng."

"Được rồi."

Mạc Cầu khoát tay rồi đứng lên.

Trong tràng lập tức yên tĩnh.

Nhạc sĩ, vũ cơ nhao nhao ngừng tay, hạ thấp đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí đứng yên tại chỗ.

Ngọc Thanh chầm đứng dậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ thấp thỏm.

"Ở nơi này đều là người của Minh Đình Sơn thành đúng không?"

"Vâng, vâng."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, cất bước tiến lên.

Ánh mắt đảo qua đám người, sau cùng nhìn về phía một người trẻ tuổi không đáng chú ý đang ở nơi hẻo lánh nhất.

"Ngươi tên gì?"

"Hả!" Người trẻ tuổi sững sờ, lập tức cuống quít mở miệng:

"Tiểu nhân ô. . . Liên thành, Ô Liên Thành, gặp qua tiền bối!"

Nói xong, hai đầu gối liền mềm nhũn muốn quỳ rạp xuống đất, nhưng lại bị một lực lượng vô hình nâng đầu gối lên.

"Ô Liên Thành." Mạc Cầu khẽ vung tay áo, chậm rãi gật đầu:

"Không sai."

Lập tức đưa tay chỉ về phía Tề Giáp:

"Sau khi về thành, ngươi đi Hồi Xuân đường tìm y."

"A!"

Trong mắt Ô Liên Thành có chút không hiểu, lão giả ở bên cạnh liền lập tức kéo áo của y, liều mạng nháy mắt.

"Vâng, vâng." Ô Liên Thành hoàn hồn, vội vã gật đầu:

"Vãn bối nhất định đến."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu.

. . .

Ngọc Thanh nhìn chiếc thuyền con đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

"Ngọc bang chủ." Lúc này mới có người nhỏ giọng mở miệng:

"Vị tiền bối kia có phải là trong truyền thuyết tu. . ."

Lời đến khóe miệng, người này lại có chút không dám mở miệng, liên tiếp nhìn về hướng chiếc thuyền con đã biến mất.

"Không phải các ngươi đã đoán được rồi sao?" Ngọc Thanh chắp hai tay sau lưng, thở dài:

"Không ngờ là tòa Sơn thành nho nhỏ này của chúng ta lại có nhân vật như vậy đến đây?"

Dứt lời, ông ta xoay người nhìn về phía ông lão ở bên cạnh Ô Liên Thành rồi nói:

"Ô huynh, hình như công tử nhà huynh còn chưa làm mai mối gì phải không?"

"Cái này. . ." Lão giả sững sờ, chần chờ một chút nói:

"Đã từng mai mối rồi, cũng có cả hôn thư nữa, chẳng qua bởi vì Ô gia ta xuống dốc nên nhà đó không chịu nhận thôi."

"Không nhận?" Ngọc Thanh cười lạnh:

"Quả thật là có mắt không tròng, ta thấy công tử nhà huynh rất tốt, tên là. . . Ô Liên Thành Thập Bát?"

"Tên rất hay, quả thật là một cái tên rất hay!"

Câu tán dương ngay thẳng như thế làm cho Ô Liên Thành đều cảm thấy có chút xấu hổ.

"Ô huynh." Ngọc Thanh tiếp tục mở miệng:

"Ta có một đứa con gái, huynh cũng đã gặp rồi, đến nay vẫn chưa có hôn phối, không bằng chúng ta kết thân gia đi?"

"A!"

Phụ tử Ô gia đồng thời sững sờ.

"Hoa. . ."

Trong tràng còn phát ra đủ loại lời xầm xì bàn tán.

Mà Ngọc Phượng Dung thì đang chớp chớp đôi mắt đẹp, quan sát thật kỹ Ô Liên Thành, biểu lộ như có điều suy nghĩ.

Mặc dù cách ăn mặc chẳng ra sao cả, nhưng tướng mạo không sai, niên kỷ cũng không sai biệt lắm, tu vi cũng đã nhập Hậu Thiên.

Ngô. . .

Chỉ không biết phẩm tính như thế nào?

. . .

Đêm.

Một góc Sơn thành.

Mục phủ.

Gia chủ Mục gia Mục Dương xử lý xong tục sự trong ngày liền đi vào thư phòng ở hậu viện, vặn cơ quan, mở một cánh cửa ngầm ra.

Hít thở thật sâu một hơi, ông ta mới bước vào trong đó.

Cửa ngầm nối thẳng xuống lòng đất.

Không biết đi được bao xa, Mục Dương dừng lại trước một địa phương lóe ra u quang băng lãnh.

"Tiên sư, hôm nay có người hồi báo là người của Trường Hà bang đang nghị sự ở hồ Minh Đình thì ngẫu nhiên gặp được một vị tu tiên giả."

"Ồ?" Trong bóng tối có âm thanh vang lên:

"Lai lịch ra sao?"

"Trước mắt không biết." Mục Dương lắc đầu:

"Người kia chỉ ở lại một chút, đề điểm hai câu với một người trẻ tuổi họ Ô rồi phiêu nhiên mà đi."

"Nghe nói, có thể hắn sẽ ở lại Sơn thành một khoảng thời gian."

"Ở lại. . ."

Trong bóng tối yên lặng một lúc liền có tiếng cười lạnh truyền đến:

"Không cần để ý, nếu như là đi ngang qua thì thôi, nếu như tự mình tìm tới cửa thì cũng là vì trong số mạng của hắn nên có kiếp nạn này."

"Vâng."

Mục Dương đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận