Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 419. Cửu U Minh Hỏa

Chương 419. Cửu U Minh Hỏa


Người dịch: Whistle

Ba ngày sau.

Mạc Cầu hóa thành độn quang bay tới Thái Hòa cung.

Sau khi chờ đợi một lúc, đi theo hai vị tu sĩ Đạo cơ dẫn đường, tới được đại điện của Lý Vong Sinh.

"Thuần Dương cung Mạc Cầu, gặp qua tiền bối."

"Ừm."

Lý Vong Sinh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, khuôn mặt dường như có chút tiều tụy, lúc này liền nhẹ nhàng khoát tay:

"Ngồi đi."

"Vâng."

Mạc Cầu trả lời, ngẩng đầu nhìn Vương Thiền, La Khỉ ở bên cạnh.

Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, không ngờ là thương thế của La Khỉ đã chữa khỏi bảy tám phần, nàng đang nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.

"Hô. . ."

Lý Vong Sinh thở dài một ngụm trọc khí, nói:

"Lần này Tiểu Thiền và La Khỉ sở dĩ có thể trốn qua một kiếp đều nhờ ngươi xuất thủ, Lý mỗ ở đây cám ơn."

"Không dám." Mạc Cầu chắp tay:

"Đều là đồng môn, đương nhiên là phải thủ vọng tương trợ."

"Đồng môn?" Lý Vong Sinh cười lạnh, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, trong con ngươi hiện lên một tia sát ý:

"Có lúc, người đâm dao sau lưng ngươi chính là đồng môn mà ngươi tin tưởng."

Mạc Cầu nhíu mày.

Hình như đối phương đang kích động thái quá, không quá phù hợp với định tính của một vị Tông sư Kim Đan.

Có lẽ, ngoài chuyện Vương Thiền ra thì còn có chuyện khác đã kích thích vị này.

"Được rồi, đừng nói chuyện này."

Lý Vong Sinh khoát tay nói sang chuyện khác:

"Ta nghe nói, ngươi muốn có được Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân?"

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

"Trước tiên đừng cao hứng vội." Lý Vong Sinh đạm mạc nói:

"Môn công này đang nằm trong tay của vị đang ở Bắc Đấu kia, giao tình của ta và người này cũng không hề tốt đẹp gì, cho dù ta có ra mặt thì cũng chưa chắc có thể cầu đến."

"Mà tính tình của người này lại rất bướng bỉnh, một khi đã quyết không cho thì sau này ngươi cũng đừng hòng lấy được nữa."

"Cho nên. . ."

Lý Vong Sinh duỗi tay ra, trong tay nâng một lên đoàn hỏa diễm hư ảo, đưa đến trước mặt Mạc Cầu:

"Đoàn Linh hỏa này xem như quà tạ lễ của ta."

Trong trời đất có rất nhiều Linh vật.

Trong Linh vật có đủ loại Linh hỏa.

Trong Linh hỏa lại được chia thành Tiên Thiên và Hậu Thiên.

Trong đó có một Linh hỏa tên là Cửu U Minh Hỏa, trong truyền thuyết, hỏa này đến tự cửu u minh thổ.

Tin đồn này là thật hay giả thì người đời lại không biết.

Nhưng những ngọn Cửu U Minh Hỏa tồn trên thế gian đều đến từ nơi chí âm, cô âm không sinh.

Hỏa này không đốt phàm vật, dùng hồn phách sinh linh làm nhiên liệu, một khi nhiễm phải, nhục thân sẽ không bị hao tổn gì, nhưng thần hồn lại bị đốt cháy hầu như không còn.

Pháp khí vừa chạm vào cũng sẽ tổn thất rất nhiều linh tính.

Lain còn rất khó khắc chế.

Đa phần những quỷ vật nổi danh mạnh mẽ trên thế gian đều luyện hóa một đoàn quỷ hỏa như vậy để làm bản mệnh hỏa diễm.

Ngọn lửa ở trước mặt Mạc Cầu chính là Cửu U Minh Hỏa.

Trước kia Lý Vong Sinh đã đoạt được lửa này, hiện giờ đã vô dụng, nên xem như quà tạ lễ.

Đối với Tông sư Kim Đan tới nói thì vô dụng, nhưng đối với Mạc Cầu thì lại có tác dụng lớn.

Không nói cái khác.

Luyện hóa được Cửu U Minh hỏa, Linh Cữu Bát Cảnh Công sẽ có thể tiết kiệm được hơn mười năm khổ công.

Đối với chuyện tu hành sau này cũng có không ít chỗ tốt.

Huống chi.

Bất luận là Cửu Hỏa Thần Long Tráo hay là Linh Quan Pháp Nhãn thì đều có thể tăng thêm rất nhiều uy năng.

Vả lại không giống với ngọn Địa Sát Âm Hỏa và Lôi Hỏa mà hắn lấy được trước đây.

Đoàn Cửu U Minh Hỏa này đã trải qua pháp lực của Tông sư Kim Đan thuần hóa, phẩm giai cực cao.

Luận uy năng thì đã viễn siêu với những Linh hỏa mà hắn đã từng luyện hóa.

"Hô. . ."

Mạc Cầu há miệng khẽ nhả, trên đan điền có một sợi Chân hỏa đang lơ lửng, lao về phía Cửu U Minh Hỏa ở trước mặt.

Hỏa diễm vừa chạm vào, một ý chí chí âm chí hàn lập tức xuất hiện trong não hải.

Dù cho có pháp tướng Phù Đồ và Phật môn tâm kinh thủ hộ, nhưng thức hải cũng không ngăn được toát ra một cỗ hàn ý.

Tâm thần cũng có chút chìm xuống.

Giống như có một lực lượng vô hình từ trong nơi u minh nhô ra, kéo hắn vào trong trụy lạc.

"Ông. . ."

Trong thức hải, một tôn Phù Đồ tướng bốn đầu tám tay xuất hiện, vững vàng ngăn chặn tạp niệm trong lòng.

Đồng thời Nghiệp Hỏa Phần Thiên Cảnh trong Linh Cữu Bát Cảnh cũng theo đó mà xuất hiện.

Mạc Cầu đã luyện hóa Địa Sát Chân Hỏa, Lôi Hỏa, Thiên Tuyền Linh Hỏa, Chân Hỏa, cùng với Cửu U Minh Hỏa vừa mới lấy được. . . , từng đoàn đều hóa thành nghiệp hỏa hừng hực.

Ngoại giới.

Theo Chân hỏa đốt cháy tế luyện, từng tia Cửu U Minh Hỏa cũng dần dần bị Mạc Cầu chưởng khống.

Một lúc nào đó.

"Xoạt!"

Không khí quanh người chấn động, một đoàn liệt diễm bỗng dưng sinh ra, giống như một quả cầu hình tròn lao về phía Linh hỏa.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo.

Đồng thời hai mắt hắn sáng lên, hai đạo hỏa tuyến cũng từ trong con ngươi bắn ra, chui vào trong Cửu U Minh Hỏa.

Linh Quan Pháp Nhãn!

. . .

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong bất tri bất giác đã mấy năm trôi qua.

Một ngày này.

"Ông. . ."

Thạch môn động phủ mở ra, Mạc Cầu thư triển gân cốt, từ trong bước ra, híp mắt nhìn về phía chân trời, thần sắc vui mừng.

"Sư phụ!"

Không biết Vương Hổ đã đến từ khi nào, vẫn luôn canh giữ ở trước cửa động phủ, lúc này lập tức cuống quít đón:

"Ngài xuất quan rồi."

"Có việc gì?"

Mạc Cầu kinh ngạc hỏi.

Từ khi đôi chủ tớ này bị tập kích ở dược viên thì Vương Hổ dường như đã sửa tính, mấy năm này đã thành thực hơn rất nhiều, quản sự dược viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đa số thời gian Vương Hổ đều đang khổ tu.

Sau khi phục dụng Linh đan, hiện giờ tu vi của y đã tới Luyện khí tầng chín đỉnh phong, cách Luyện khí tầng mười chỉ cách xa một bước.

Trong loại thời điểm then chốt này, sao nó lại có rảnh mà tới đây?

"Ừm."

Vương Hổ gật đầu, thần sắc có phần phức tạp nói:

"Sư phụ, con vừa mới nhận được tin tức từ Thái Hòa cung truyền đến, Tiểu Thiền. . . Đã tiến giai Đạo cơ."

"Đạo cơ?"

Mạc Cầu chau mày.

Trong lòng không khỏi hơi xúc động.

Vì chứng được Đạo cơ, hắn đã bước từng bước một từ Luyện thể, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Luyện khí, chịu khổ vất vả mấy chục năm.

Còn phải kinh lịch rất nhiều phen trắc trở, không nhớ rõ đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, đến nay mới có thành tựu.

Mà Tiểu Thiền. . .

Dễ dàng như vậy liền thành tựu Đạo cơ, đồng thời còn tu tập được một thân truyền thừa đỉnh tiêm của Thái Hòa cung.

Mạc Cầu có thể tiên đoán được, chắc chắn đối phương sẽ tiến giai Đạo cơ trung kỳ, hậu kỳ sớm hơn hắn một bước.

Thậm chí, có thể thành tựu cảnh giới mà có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không chạm đến, Kim Đan và Nguyên Anh chi cảnh.

Hai người so sánh, cỡ nào bất công?

Dù cho Mạc Cầu tâm tính kiên định, nhưng khi nghe được tin tức này thì cũng không nhịn được sinh ra một chút rung động.

"Không hổ là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng rồi nói:

"Tiểu Thiền cô nương thiên phú dị bẩm, người khác hâm mộ không được, làm tốt chuyện của bản thân mới là quan trọng nhất."

Lời này một nửa là Mạc Cầu đang tự nhủ, một nửa là nói cho Vương Hổ nghe.

Mạc Cầu đã sớm hiểu rõ thiên phú của bản thân.

Đừng nói là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể, cho dù là Trác Bạch Phượng và Vương Kiều Tịch cũng đều mạnh hơn với hắn, Mạc Cầu cũng đã thừa nhận thiên phú tu hành bình thường của bản thân.

Về phần Vương Hổ. . .

Trong mắt của y lấp lóe, cũng tận hiển tâm tư.

"Con. . . Con biết rồi." Vương Hổ cười lớn một tiếng rồi nói:

"Thật ra Tiểu Thiền có thể có được thành tựu thì trong lòng con cũng rất cao hứng, nhưng. . . Nhưng lại có chút không thoải mái."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, tiếp tục đả kích mà không chút khách khí:

"Sau này ngươi sẽ quen thôi."

"Ây. . ."

Sắc mặt Vương Hổ cứng đờ, ánh mắt chớp động, nói:

"Sư phụ, ngài có biết phương pháp nào có thể tăng nhanh tu vi Luyện khí không? Ta nghe tiểu Tiên nói, trong tán tu có không ít pháp môn này."

"A!" Mạc Cầu im lặng lắc đầu:

"Nếu như thật sự có pháp môn này thì tại sao đến bây giờ tu vi của ta mới thế này? Khổ tu hơn mấy chục năm, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem một vị hậu bối bước lên trước mặt Mạc mỗ."

"Ngô. . ."

"Pháp môn mà nàng nói chắc là tà pháp, những pháp môn này thì lại có thật, chẳng qua cơ hồ vô vọng Đạo cơ."

"A!" Nghe vậy, trên mặt Vương Hổ không khỏi lộ ra vẻ uể oải.

"Ngươi cũng không cần nản chí." Mạc Cầu nhìn y một cái rồi lạnh nhạt nói:

"Lấy thiên phú của ngươi, có thể có được như ngày hôm nay đã là bất phàm rồi, ngày khác chưa chắc không có cơ hội chứng được Đạo cơ."

"Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể mặc dù bất phàm, nhưng sau khi tiến giai Đạo cơ thì tiến độ tu vi cũng sẽ chậm lại, đến lúc đó, ngươi cũng chưa chắc là không có cơ hội."

Đương nhiên.

Cơ hội cũng rất xa vời.

"Haizz!" Hiển nhiên là Vương Hổ cũng biết rõ điểm này, y thở dài nói:

"Hiện giờ con chỉ mới Luyện khí tầng chín, có thể thành tựu Đạo cơ hay không thì còn chưa biết, đuổi kịp Tiểu Thiền. . ."

"Làm hết sức mà thôi!"

Vương Hổ nắm chặt nắm đấm, động viên mình một cái, đề tỉnh bản thân:

"Ta nhất định có thể làm được!"

"Cố lên." Mạc Cầu nhẹ gật đầu, cất bước tiến lên, lại bỗng nhiên trì trệ, trên mặt như có điều suy nghĩ:

"Ngươi thật sự muốn nhanh chóng gia tăng tu vi như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Hai mắt Vương Hổ sáng lên, vẻ mặt cuồng hỉ:

"Sư phụ có biện pháp sao?"

"Ngược lại là có thể nếm thử một lần." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, nói:

"Ta có nhất pháp, chưa bao giờ có người tu tập qua, nhưng trên lý luận là có thể thực hiện, chẳng qua là có chỗ thiếu hụt cực lớn."

"Biện pháp gì?" Vương Hổ vội vàng nói:

"Sư phụ, con tin tưởng người, chỉ cần có thể để cho con nhanh chóng Trúc Cơ, bất luận là pháp thuật gì thì con đều nguyện ý tu hành."

"Ngươi đừng vội đáp ứng." Mạc Cầu khoát tay, nói:

"Pháp môn này của ta đến từ Vu cổ chi thuật, ở một mức độ nào đó, nó sẽ làm cho người phát sinh dị hoá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận