Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 422. Tung Tích

Chương 422. Tung Tích


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu liếc nhìn xung quanh, thần sắc không thay đổi.

Trước đây hắn cũng từng nhìn thấy thủ đoạn cưỡng ép tẩy rửa trọc khí trên người phàm nhân rồi.

Chẳng qua pháp này có tác hại rất lớn đối với người thụ thuật.

Không đề cập đến cơn đau nhói khi phải gột rửa kinh mạch mỗi ngày, mà ngay cả tuổi thọ của bản thân cũng sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều.

Mỗi một vị nữ tử nơi này cùng lắm cũng chỉ sống thêm được ba năm nữa thôi.

Dĩ vãng.

Khi thế gia tu tiên chiêu đãi khách quý thì mới có thể ngẫu nhiên làm vậy, nhưng nhân số cũng không nhiều, dù sao pháp môn này cũng không hề nhân đạo.

Nhưng nhìn tình huống trong Vương gia thì sợ là đã tập mãi thành thói quen, có nữ tử chuyên môn thượng cung.

Nhìn thái độ giống như là chuyện đương nhiên của người Vương gia liền biết.

Mặc dù tu tiên thế gia cao cao tại thượng, dùng một phương bách tính để cung dưỡng, nhưng cách làm việc giống như Vương gia như vậy, sợ là cũng không nhiều.

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn lại.

Quả nhiên, Tang Thanh Hàn đã nhăn mày lại, vẻ mặt không vui, cố nén không lên tiếng trách cứ.

Những biểu lộ này đều bị Vương Thủ thu hết vào mắt.

Bất luận là Hà Thừa Nghiệp hay là Tang Thanh Hàn thì hỉ nộ đều luôn lộ ra trên mặt.

Ngược lại là vị Mạc tiên sư kia làm cho người ta có phần nhìn không thấu.

Đây cũng là chuyện đương nhiên.

Từ những tin tức truyền về thì hai người Hà, Tang đều là tu sĩ rất ít khi đi ra ngoài, Mạc Cầu lại là tu sĩ ngoại lai đầu nhập vào, hiển nhiên đã kinh lịch qua không ít chuyện, cũng thành thục hơn hai người Hà, Tang rất nhiều.

Nghĩ nghĩ, trong lòng của ông ta đã có chủ ý.

Lập tức chắp tay mở miệng:

"Vương mỗ chờ mong đã lâu, cuối cùng đã gặp được ba vị thượng, Vương gia chúng tôi được cứu rồi, bách tính Sơn Thành được cứu rồi!"

"Vương gia chủ nói đùa." Mạc Cầu tiếp lời:

"Ta thấy vị trí phủ trạch của Vương gia đều bị trận pháp bao phủ, sợ là tu sĩ ngay cả Đạo cơ lòng mang ý xấu cũng có thể nhẹ nhõm diệt sát."

"Cùng lắm chỉ là mấy vị đệ tử Luyện khí mất tích, thôn xóm phàm nhân gặp nạn mà thôi, chắc chắn sẽ chẳng đả động gì đến nơi này."

Dưới Linh Quan Pháp Nhãn thì địa mạch chi lực ở nơi này giao hội với khí cơ thiên địa tạo thành một loại trận pháp nghiêm mật.

Linh quang trận pháp lưu chuyển, luận phẩm giai thì còn mạnh hơn rất nhiều so với Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận mà Mạc Cầu từng mua được.

Chẳng qua. . .

Trận này cũng không phải là Thập Phương Diêm La Trận mà Bách Quỷ Tẩu từng nói!

Ngược lại là khu Sơn Thành ở bên dưới, khi sắc trời dần tối thì khí tức có vẻ hơi âm lãnh.

"Thượng sứ quá khen." Vương Thủ cười nói:

"Không dối gạt ba vị, thật ra người lập ra trận pháp vây lại phủ trạch của Vương gia không phải là chúng tôi."

"Nha!" Hà Thừa Nghiệp nhướng mày:

"Làm sao, chẳng lẽ nơi này còn có đại sư trận pháp hay sao?"

"Thật là có một vị." Vương Thủ gật đầu, vẻ mặt kính cẩn:

"Cách nơi này hơn trăm dặm về hướng nam có một tòa Thanh Phong Quán, Quán chủ chính là tu sĩ Đạo cơ, thông thạo trận pháp."

"Thanh Phong Quán?" Tang Thanh Hàn nhăn mày:

"Hình như ta chưa từng nghe thấy có người đề cập qua chuyện này."

Mạc Cầu gật đầu.

Bình thường thì khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn sẽ có thông tin miêu tả kỹ càng về tình huống ở xung quanh, nhưng tòa Thanh Phong Quán này lại không có trong thông tin mà bọn họ nhận được.

"Ba vị thượng sứ có chỗ không biết." Vương Thủ cười lắc đầu:

"Quán chủ chính là người thế ngoại, không thích tục danh, còn chưa từng giương oai, cho nên có rất ít người biết."

"Như vậy à. . ." Ba người gật đầu, thần sắc khác nhau.

"Ba ba!"

Vương Thủ thấy thế bèn vỗ tay, lúc này hạ nhân liền lập tức trình lên mỹ thực cực kỳ tinh mỹ, vũ cơ cũng nhẹ nhàng nhảy múa.

Hà Thừa Nghiệp lộ ra vẻ hài lòng, ngồi trong vòng vây của mấy vị nữ tử, tự có người hái quả tiễn tửu.

Chỉ cần há mồm, tất cả thức ăn, tửu nhưỡng đều được đưa đến trước mặt.

"Vương gia chủ." Tang Thanh Hàn lại phất tay đẩy tên đồng tử đang hầu hạ ra, nhíu mày mở miệng:

"Ông hãy nói một chút dị dạng gần nhất ở Sơn Thành đi, bọn ta đến đây là vì nhiệm vụ."

"Vâng." Vương Thủ nghiêm mặt, nói:

"Hai tháng trước, có người đã phát hiện ra thôn dân ở trong một ngôi làng nhỏ ở gần Sơn Thành đều đã mất mạng."

"Thi thể cốt nhục đều tan rã, tử trạng thê thảm."

"Sau khi chuyện này được báo cáo lên Vương gia chúng tôi thì trong gia tộc đã điều động đệ tử và đạo binh tới đó kiểm tra."

"Kết quả. . ."

Vương Thủ há hốc mồm, vẻ mặt bi thương:

"Một đứa con trai của Vương mỗ đã một đi không trở lại!"

"Vương gia chủ, bớt đau buồn." Hà Thừa Nghiệp mở miệng an ủi.

"Hô. . ." Vương Thủ thở dài một hơi, kiềm chế nỗi bi thương trên gương mặt, nói:

"Sau đó Vương mỗ đã nhiều lần sai người tới đó dò xét, phát hiện được hành hung của một vị tu sĩ tà đạo đang giết người luyện bảo."

"Vương mỗ tuy là Đạo cơ, nhưng lại là do dùng mưu lợi chứng được, tu vi và thực lực không được tính là cao cường."

"Cho nên liền lập tức bẩm lên Thái Ất tông, mấy vị Tuần sát đệ tử của Thuần Dương cung ở phụ cận cũng tới hỏi chuyện."

"Kết quả. . ."

Vương Thủ bất đắc dĩ than nhẹ:

"Tên tà đạo kia cũng là tu sĩ Đạo cơ, cho nên mới có thể hoành hành như vậy, chẳng đã nếu ba vị đã đến thì người này chắc chắn sẽ khó thoát một kiếp."

"Báo!"

Đang khi nói chuyện, bên ngoài có một người vội vàng chạy tới:

"Gia chủ, có người hồi báo, đã phát hiện ra tung tích của tà đạo trong trạch viện của Lý thị ở thành nam, người của Lý gia. . . Đều đã gặp nạn."

"Cái gì?"

"Thật to gan!"

Trong nháy mắt, bầu không khí điện đường lập tức thay đổi.

. . .

Sắc trời đã bắt đầu tối, chẳng qua bách tính ở trong Sơn Thành vẫn còn đang vất vả bận rộn.

Mạc Cầu và Tang Thanh Hàn đang đi trên đường.

Hai người bọn họ đến đây để dò xét tình hình.

Theo thuyết pháp của Vương Thủ và Hà Thừa Nghiệp thì chuyện này không cần phải để ba vị thượng sứ đồng thời xuất mã.

Trên đường phố, xe ngựa chạy lộc cộc, dòng người như dệt, phi thường náo nhiệt.

"Kỳ quái." Tang Thanh Hàn nhíu mày mở miệng:

"Chỉ gần hai tháng ngắn ngủi, ở phụ cận Sơn Thành đã có mấy trăm người bị tà đạo giết chết, rút hồn đoạt phách, tại sao những người ở nơi này lại giống như không hề có cảm giác gì vậy."

"Hồi tiền bối." Tiểu bối của Vương gia Vương Phục nghe tiếng liền giải thích:

"Chuyện này có liên quan đến tà đạo, phàm nhân biết được cũng vô dụng, ngược lại sẽ làm cho lòng người hoảng hốt, lo sợ rối tung lên."

"Cân nhắc đến điểm này, gia tổ mới không có thả tin tức ra, cho nên bọn họ cũng không biết chuyện này."

"Ngô. . ." Tang Thanh Hàn nhíu mày:

"Chẳng nhẽ cứ đặt bọn hắn vào trong tình huống nguy hiểm mà không quan tâm sao?"

"Chẳng qua chỉ là một chút phàm nhân." Vương Phục cười khẽ, thấy sắc mặt Tang Thanh Hàn không đúng nên y lập tức thu lại ý cười:

"Cuộc đời của những người này được tính bằng chục năm, tuổi thọ rải rác, có thể sống một cuộc sống yên ổn đã là chuyện may mắn rồi."

"Nếu như có thể làm cho tên tà đạo kia lộ ra sơ hở thì không thể tốt hơn."

"Được rồi!" Tang Thanh Hàn bất đắc dĩ than nhẹ:

"Phía trước chính là trạch viện Lý gia gặp nạn đó sao?"

"Không sai." Rẽ qua một con đường, Vương Phục chỉ sang một tòa trạch viện đang bị rất nhiều người vây xem ở trước mặt:

"Lý gia cũng là hào môn trong thành, có Võ giả Tiên Thiên, không ngờ chỉ trong vòng một ngày đều đã ngộ hại."

"Haizz!"

"Nhà bọn hắn đã cung dưỡng linh mễ cho Vương phủ, tiếp theo Vương phủ không biết phải ăn uống như thế nào đây."

Nói xong liền nhẹ nhàng thở dài.

Cũng không biết là đang cảm khái tình cảnh của Lý gia, hay là đang buồn rầu vì chuyện ăn uống sau này của mình.

"Nhiều người vậy sao?" Tang Thanh Hàn nhăn mày:

"Đuổi đi đi!"

"Đừng." Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng:

"Cứ để bọn họ xem đi, chúng ta vào thôi."

"Ừm?" Tang Thanh Hàn nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu, bất quá vẫn nhẹ nhàng gật đầu:

"Cũng tốt."

Lấy thủ đoạn của hai người, giấu một chút người bình thường để đi vào viện lạc là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong đình viện.

Mạc Cầu đứng ở mặt một bộ thây khô, trên mặt như có điều suy nghĩ:

"Da thịt tan rã, hồn phách ly tán, đúng là bị tu sĩ tà đạo hút hết tinh huyết và hồn phách để luyện bảo."

"Loại thủ đoạn này tuyệt đối không tầm thường." Sắc mặt Tang Thanh Hàn lạnh lùng, cất bước đi bên cạnh những bộ thi thể chỉ còn da bọc xương:

"Rút tủy lấy phách, không lưu một chút nào, giết chết toàn bộ bảy mươi sáu miệng ăn của Lý gia, thủ đoạn thật ác độc!"

Nói xong liền nhẹ nhàng chạm vào một bộ thi cốt như là một đứa khi còn sống ở dưới chân.

"Hoa. . ."

Thi cốt vốn đã khô quắt chỉ còn da bọc xương này lập tức vỡ nát, hóa thành một đống tro tàn màu nâu.

Điều này nói rõ.

Vào lúc chết, tinh huyết trên người của đứa trẻ này thật sự đã bị người khác thôn phệ không còn một mảnh.

Không lưu lại một chút nào!

"Mạc sư huynh." Tang Thanh Hàn ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra hàn ý:

"Có thể tìm được manh mối gì từ nơi này hay không?"

"Khó." Mạc Cầu lắc đầu:

"Nơi này quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức lạ thường, cho dù có dùng tầm khích chi pháp dò xét thì cũng sẽ không có kết quả gì."

"Bất quá. . ."

Hắn quay đầu nhìn ra phía ngoài:

"Cũng không phải là không có cách nào."

"Nha!" Hai mắt Tang Thanh Hàn sáng lên:

"Biện pháp gì?"

"Kẻ này dám hạ thủ với cả đệ tử của Thái Ất tông thì chắc chắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, hiện giờ chắc là gã cũng biết là chúng ta đã đến đây rồi." Mạc Cầu mở miệng:

"Biết rõ như thế mà kẻ này vẫn còn dám tiếp tục gây án, lại còn chọn khu vực ở trong Sơn thành, tám chín phần mười là đang gây hấn với chúng ta."

"Ừm. . ." Tang Thanh Hàn trầm ngâm, ánh mắt hiện vẻ ngoan lệ, chậm rãi gật đầu:

"Sư huynh nói đúng lắm."

"Loại người như vậy chắc chắn là rất tự tin vào thực của bản thân, tính cách cũng sẽ rất liều lĩnh." Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Bình thường mà nói, gã ta sẽ ở lại hiện trường để chê cười chúng ta."

Nói xong.

Pháp nhãn mở ra, nhìn về phía đám người đang vây xem ở phía ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận