Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 424. Chém Đầu

Chương 424. Chém Đầu


Người dịch: Whistle

Lúc này, Vân quán chủ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời:

"Ngược lại là hiếm lạ."

"Nơi này của bần đạo lại có quý khách lâm môn?"

Đang khi nói chuyện, trên trời truyền đến giọng nói ung dung mà hai nàng quen thuộc:

"Bên dưới có phải là Thanh Phong quán không, đệ tử Thuần Dương cung của Thái Ất tông Mạc Cầu, chuyên môn tới đây để bái kiến quán chủ."

"Mạc tiền bối?"

"Đúng dịp!"

Ánh mắt hai nàng sáng lên, vẻ mặt kinh hỉ.

"Sao vậy?" Ánh mắt Vân quán chủ lấp lóe, thấy vẻ mặt của hai người cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên:

"Chẳng lẽ vị đạo hữu trong miệng của hai vị tiên tử chính là vị Mạc đạo hữu ở trên này sao?"

"Đúng vậy!" Trác Bạch Phượng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Chẳng qua từ khi Mạc tiền bối bái nhập tông môn mấy chục năm trước đều chưa từng đi ra ngoài."

"Tại sao lần này lại chạy đến nơi đây?"

"Ha ha. . ." Vân quán chủ khẽ vuốt râu, cười nói:

"Xem ra chúng ta quả thật hữu duyên."

Nói xong liền khẽ vung ống tay áo, tán đi trận pháp bao phủ đạo quán, nhìn hai người hạ xuống đại điện.

"Diệp cô nương, Trác cô nương." Nhìn thấy hai người trong điện, Mạc Cầu cũng tỏ ra sững sờ:

"Tại sao hai người lại ở đây?"

"Mạc tiền bối, Tang sư tỷ." Trác Bạch Phượng khuất thân thi lễ, nói:

"Trên tay Diệp tỷ tỷ có một nhóm hàng hóa khá là phiền phức, cho nên vãn bối giúp Diệp tỷ tỷ áp vận một chuyến."

Khi đã tiến giai Đạo cơ, bởi vì thọ nguyên đã tăng lên rất nhiều, cho nên bối phận sẽ tương đối phức tạp.

Có lúc, tổ tôn nhị đại cùng là Trúc Cơ, sư đồ ba người đều tiến giai cũng là chuyện thường thấy.

Mà khi tương giao với người khác thì bối phận lại có chút khác nhau.

Cho nên.

Đa phần tu hành giới đều tuân theo phương pháp là xưng hô trước thì sau này sẽ không đổi, giữ lại cách xưng hô khi còn ở cảnh giới thấp.

Giống như hiện giờ.

Trác Bạch Phượng và Tang Thanh Hàn cùng thế hệ, Tang Thanh Hàn và Mạc Cầu cùng thế hệ, nhưng Trác Bạch Phượng lại là vãn bối của Mạc Cầu.

"Vậy thì thật là trùng hợp." Mạc Cầu gật đầu, nghiêng đầu nhìn sang vị quán chủ ở bên cạnh:

"Trước mặt có phải là Vân quán chủ hay không?"

"Đúng vậy." Vân quán chủ chắp tay, cười hỏi:

"Chúng tôi vừa nhắc đến đạo hữu thì đạo hữu liền tới."

Mạc Cầu gật đầu, nói: "Mạc mỗ đến đây là có việc muốn nhờ."

"Nha!" Sắc mặt của Vân quán chủ nghiêm lại:

"Đạo hữu mời nói."

"Ta muốn mượn quán chủ một vật."

"Vật gì?"

"Đầu người trên cổ của quán chủ!"

Vừa dứt lời, một vệt kiếm quang xuất hiện, nhẹ nhàng đã chém được đầu của Vân quán chủ xuống.

Động tác của Mạc Cầu rất nhanh.

Một khắc trước hai người còn hòa hòa khí khí, Mạc Cầu cũng cung kính hữu lễ, sau một khắc lại đột nhiên hạ sát thủ.

Một kiếm, chém đầu!

Kiếm quang lăng lệ làm người ta kinh ngạc run rẩy, lúc hạ thủ cũng chẳng lưu tình chút nào.

"Phù phù!"

Đầu và thi thể của Vân quán chủ đồng thời rơi xuống đất, mùi máu tươi nồng đậm lan ra khắp sân.

Đừng nói là hai người Trác Bạch Phượng và Diệp Tử Quyên, cho dù là Tang Thanh Hàn, người đã dự liệu được chuyện này từ trước, thấy cảnh này thì hai mắt cũng co rụt lại.

"Sao. . . Chuyện gì xảy ra?"

Diệp Tử Quyên ngu ngơ hỏi, thân thể mềm mại của Trác Bạch Phượng thì căng cứng, trên người xuất hiện Linh quang.

Ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Cầu đã tràn đầy cảnh giác, giống như chỉ sau một cái chớp mắt thì Mạc Cầu sẽ động thủ với nàng.

"Sư huynh." Tang Thanh Hàn lấy lại tinh thần, sau khi kinh ngạc với sự quyết đoán của Mạc Cầu, cũng nhíu mày hỏi:

"Chúng ta chỉ là mới bắt được môn hạ của lão ta, chuyện này vẫn còn không rõ ràng lắm mà đã ra tay giết chết lão rồi, như vậy có phải là có chút không ổn không?"

Mặc dù hai người biết được sư tôn của hai người Cảnh Lăng là quán chủ của nơi này, nhưng dù sao cũng là lời nói từ một phía.

Không cần nghiệm chứng, cũng không thương nghị với mình mà đã đột nhiên xuất thủ giết người, dưới cái nhìn của nàng thì Mạc Cầu quả thật có chút lỗ mãng.

Dù sao.

Đối phương chính là một vị tu sĩ Đạo cơ, mặc dù lai lịch không rõ ràng lắm, nhưng cũng không phải là hạng người hời hợt.

"Không ổn?" Mạc Cầu lắc đầu:

"Vị Vân quán chủ này chính là cao nhân trận pháp, một khi để ông ta khởi động trận pháp ở này này, dù cho nhân số của chúng ta nhiều hơn nhưng cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi."

Tang Thanh Hàn không thể khẳng định quán chủ có vấn đề, nhưng Mạc Cầu thì lại có thể.

Năm đó, Bách Quỷ Tẩu có thể dùng bí pháp phát hiện được khí tức của Diêm La Phiên ở khoảng cách ngàn dặm.

Bây giờ thì Mạc Cầu cũng có thể nhìn xuyên qua tầng Linh quang bên ngoài cơ thể của Vân quán chủ, thấy được pháp lực âm lãnh bên trong.

Pháp lực của lão ta không hề khác Bách Quỷ Tẩu chút nào, đều là người nhận được truyền thừa của Diêm La tông.

Thậm chí hắn còn phát hiện được sự tồn tại của một vật gì đó.

Chẳng qua Mạc Cầu cũng không cần nói rõ những chuyện này cho đối phương biết, hắn nhìn về phía hai người Trác Bạch Phượng rồi nói:

"Hai người không cần phải lo, ta và Tang sư muội đến đây là để điều tra chuyện tà tu, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì vị Vân quán chủ này chính là kẻ đứng sau màn."

"Nếu như không có gì ngoài ý muốn?" Khóe miệng của Trác Bạch Phượng giật giật, giọng nói có chút không cam lòng:

"Tiền bối, vạn nhất thật sự có ngoài ý muốn thì sao?"

"Như vậy chẳng phải là ngài đã giết lầm người tốt rồi à?"

Nàng có ấn tượng rất tốt về vị Vân quán chủ này, làm người bình thản thân thiết, đạo pháp cao thâm, hợp với hình tượng ẩn sĩ cao nhân.

Chỉ vì hoài nghi mà đã bị Mạc Cầu giết chết như vậy, trong lòng nàng đương nhiên là không thích.

"Thật đúng là có ngoài ý muốn." Mạc Cầu gật đầu, thấy sắc mặt ba người thay đổi, hắn bèn đưa tay chộp về phía thi thể trên mặt đất:

"Bất quá, không phải là Mạc mỗ giết nhầm người!"

Chưa nói xong, năm ngón tay của hắn liền khẽ nhúc nhích, một đoàn liệt diễm hư ảo xuất hiện trong lòng bàn tay.

Hỗn Nguyên Liệt Diễm Đại Cầm Nã!

Đại thủ vừa ra, liền có năng lực nắm bắt một phương, dường như một phương thiên địa đều nằm trong phạm vi chưởng khống của nó.

Mà thi thể trên mặt đất cũng đột nhiên run lên, có một luồng lưu quang màu đen từ trong đó thoát ra.

Bên trong lưu quang là một cây cờ nhỏ màu đen, mặt cờ vừa mở ra liền chấn bay liệt diễm đại thủ đột kích.

Vạn Quỷ Phiên!

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trên tay của hắn đã có ba cây trường phiên, lại thêm một cây này liền có thể lập được Tứ Phương Diêm La Trận.

Lại cộng thêm dùng Diêm La Phiên làm vật lập trận, uy năng của nó. . .

"Tiểu tặc, ghê tởm!"

Giọng nói của Vân quán chủ từ trong cờ đen truyền đến, không còn bình thản dễ gần như vừa rồi, mà là lửa giận ngút trời.

Một ý chí ngoan lệ, hung bạo từ trong cờ đen hiện lên.

Toàn bộ đại điện, đạo quán đều đồng thời run rẩy, rất nhiều Linh quang từ dưới lòng đất toát ra.

"Dám hủy mất nhục thân của lão phu, các ngươi đều đi chết hết đi!"

Trong tiếng rống giận dữ, cờ đen đón gió bành trướng, khí tức u ám lan rộng, khóa chặt tứ phương.

Bất quá.

Chỉ trong một cái chớp mắt, chín con hỏa long đột ngột xuất hiện rồi cuốn cây cờ đen vào trong đó.

Còn có một đạo kiếm quang, giống như thần lai nhất bút, lướt qua hư không, trảm phá tiết điểm điều đình khí cơ.

Vân quán chủ đúng là một vị trận pháp đại sư, tòa đạo quán này còn có một đại trận huyền diệu.

Nhưng mà, hiện giờ lão ta chỉ còn lại một sợi tàn hồn phải dựa vào pháp khí mới có thể tồn tại.

Muốn ở trước người mang Linh quang Pháp Nhãn, kiếm thuật tinh diệu như Mạc Cầu khởi động đại trận thì không thể nghi ngờ là chuyện người si nói mộng.

Ngoại giới chấn động, thoáng cái đã biến mất không thấy gì nữa.

"A!"

Chỉ có những tiếng hét thảm thiết của Vân quán chủ vang lên trong đoàn liệt diễm.

Lão ta định ngự sử Vạn Quỷ Phiên xông ra Cửu Hỏa Thần Long Tráo, nhưng cuối cùng lại không thể phá vỡ giam cầm.

Ngược lại còn bị đoàn liệt diễm chạm vào, Thần hồn liền cảm thấy đau nhói, bên trong ý niệm còn dâng lên một cảm giác nóng rực.

Không được!

Vân quán chủ thầm kêu không ổn, vội vàng dùng Vạn Quỷ Phiên bao phủ Thần hồn, nhưng lại không ngăn được cảm giác khô nóng đang ngày càng khó chịu trong lòng.

Giống như có một ngọn lửa vô danh sinh ra trong lòng.

Ngọn lửa này vô hình vô tướng, khó mà dập tắt, vả lại trong lòng càng vội thì thế lửa sẽ càng vượng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Hư hỏa đã hóa hư làm thật, bao phủ tàn hồn, hóa thành nhất ngọn quỷ hỏa xanh rờn.

Cửu U Minh Hỏa!

Ngọn lửa này không hổ là vật đã trải qua Tông sư Kim Đan rèn luyện, sát thương đối với hồn phách lớn đến kinh người.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ cũng khó mà chống cự.

Nó dùng dục niệm của thần hồn làm nhiên liệu, Vân quán chủ càng giãy dụa thì thế lửa sẽ càng vượng.

"A!"

Vân quan chủ kêu rên liên hồi, bi phẫn gầm thét trong ngọn lửa:

"Ta liều mạng với các ngươi!"

Lấy tu vi và thực lực của lão ta, lại còn ở trong đạo quán mà mình đã xây dựng trăm năm, đừng nói chỉ là Đạo cơ sơ kỳ.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tới đây, nếu như Pháp khí tốt thì cũng không chiếm được chỗ tốt.

Lại không ngờ rằng.

Chẳng qua chỉ là do mình nhất thời chủ quan liền rơi xuống kết cục như thế, trong lòng vô cùng biệt khuất.

Trong tiếng gầm gừ, toàn bộ đạo quán cũng vì vậy mà lắc lư, từng tòa đại điện ầm vang sụp đổ giống như không có trụ cột vậy.

Mặt đất chập trùng không ngừng tạo ra những làn cự lãng cuồn cuộn như mặt nước vậy.

Chỉ một thoáng.

Nhân mã đang nghỉ ngơi ở hậu điện liền kinh hoảng một mảnh, còn có mấy người bị lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài.

Chỉ bất quá.

Vân quan chủ nhiều lần giãy dụa cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận