Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 185. Coi Trọng

Chương 185. Coi Trọng


Người dịch: Whistle

Dược cốc không hổ là hạch tâm Phái Linh Tố, là nơi chuyên công y đạo của Đông An phủ, những loại dược liệu hiếm thấy mà cũng có thể kiếm đủ.

Cho dù là quý hiếm như Thất Tâm quả và Thiên Lý hương cũng là như thế.

Sau khi lấy được dược liệu, Mạc Cầu uyển cự lời mời của những người khác, đi thẳng tới căn nhà mà Dược cốc phân cho hắn.

Còn xin miễn tiếp khách xa trong vòng nửa tháng, vẫn luôn đóng cửa không ra, chuyên tâm luyện dược.

Tu La đan, Kim Cương Tô Du, một vài loại đan dược tăng cường chân khí, cùng với một chút dược vật thí nghiệm đều đã được Mạc Cầu chế luyện ra.

Ở trong lúc này, hắn cũng không quên việc tu hành.

Hiện giờ, nội công mà Mạc Cầu chủ tu là Chính Dương công, tuy có Đan dược trợ giúp, nhưng tiến triển cũng chậm chạp.

Dù sao vẫn còn môn Hắc Sát chân thân tiêu hao rất nhiều chân khí.

Mỗi ngày tu hành nội công hai canh giờ, cũng chỉ đủ chân khí để tu luyện Hắc Sát chân thân một canh giờ.

May mà có Tu La đan, Kim Cương Tô Du thoa ngoài da và nội dùng, nên môn ngạnh công này cũng có tiến bộ thần tốc.

Về phương diện Võ kỹ thì hắn chủ tu những pháp môn được ghi trên Hắc Sát Bảo lục.

Lần này hắn không mượn nhờ cảm ngộ của hệ thống, mà là dựa vào bản thân tìm tòi tập luyện từng chút một.

Số tinh thần trong thức hải thì đều để dành lại, chuẩn bị để sau này cảm ngộ nội công tâm pháp mạnh hơn.

Nhờ vào căn cơ vững chắc trước đây, tuy rằng Võ kỹ trên Hắc Sát Bảo lục đều rất bất phàm, nhưng cũng liên tiếp nhập môn.

Nhất là khinh công Phù Quang Lược Ảnh, có đồng hiệu với Chỉ Xích Thiên Nhai nên đã có tiểu thành.

Tu La đao, Độc Sát kiếm, cũng bởi vì Âm Dương Thác Loạn đao mà dễ dàng tới tay, thi triển thành thạo.

Trong lúc này, một chút chỗ tốt chỉ thuộc về Nội môn thậm chí đệ tử Chân Truyền của Phái Linh Tố cũng dần dần mở ra cho hắn.

Như:

Mạc Cầu có thể xem một ít tàng thư trong Vạn Quyển lâu mà không cần công lao.

Tiền tháng mỗi tháng đã gấp mấy lần, còn đưa tới những loại đan dược dùng để tu hành, mua thuốc cũng có chiết khấu.

Mọi chuyện như thế.

. . .

Trên đại điện.

Chưởng môn Lý Ẩn của Phái Linh Tố đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, hai bên trái phải theo thứ tự là Cát trưởng lão, Trương trưởng lão.

Còn về phần Tam trưởng lão Đổng Tịch Chu thì hoàn toàn giống như trước đây không đến dự.

Phía dưới còn có đường chủ Trương Bảo Tượng của nội vụ đường, Ngoại môn Trưởng lão Cô Phong Nhất Kiếm Tổ Cầu tổ đại hiệp.

"Mạc Cầu xuất thân từ Giác Tinh thành, trước đó đi theo đệ tử Hứa Mộ Vân của phái ta học tập Y thuật, sau tới tầm căn vấn tổ gia nhập Phái Linh Tố, cũng là phải có chi ý, thật ra cũng không tính là ngoại nhân." Trương Bảo Tượng có khuôn mặt phúc hậu, tiếng nói thư giãn, nói:

"Huống chi, hắn còn là đệ tử Chân Truyền của Đổng trưởng lão, vào Nội môn, vốn là người một nhà."

"Hắc hắc. . ." Cát trưởng lão cười khẽ:

"Bảo Tượng tiểu tử, nơi này đều không có người ngoài, không cần lòng vòng nữa, Mạc Cầu khẳng định là phải gia nhập Nội môn Chân truyền."

Bằng chừng ấy tuổi, thiên phú như vậy, Phái Linh Tố không có khả năng bỏ qua.

Còn về phần trước đây dùng bạc mua thân phận, coi như lúc đó là giả thì hiện nay cũng là thật!

"Không sai." Trương trưởng lão gật đầu:

"Ta hỏi qua toàn bộ quá trình xuất thủ chẩn trị bệnh tình của hắn trên Phượng Đầu sơn, y thuật vững chắc, dùng dược khảo cứu, chỉ là không đủ kinh nghiệm, miễn cưỡng xem như thiếu hụt."

"Có thể tái hiện Quỷ Môn Thập Tam châm, tự sáng tạo Thông Tê tán, cũng đủ để chứng minh thiên phú của hắn rất cao."

"Ừm." Lý chưởng môn gật đầu:

"Nhân phẩm như thế nào?"

"Người bên cạnh hắn đều cho đánh giá không thấp." Ngoại môn Trưởng lão Tổ đại hiệp tiếp lời, nói:

"Từ Giác Tinh thành đến Đông An phủ, chừng ngàn dặm xa, trên đường nguy hiểm trùng điệp, có thể vì một câu hứa hẹn liền dám mang theo một vị nữ nhân lên đường, cũng chứng minh hắn là hạng người hết lòng tuân thủ lời hứa."

"Cát Nguyên, Lý Quảng Nhiên, thậm chí Tiểu Uyển và Tỏa Nguyệt quan Tạ Diệu Vũ cũng đều nói hắn làm người đáng tin."

"Không sai." Lý chưởng môn gật đầu, lại nói:

"Nhưng mà ta nghe nói là tính cách của hắn khá quái gở, không được người khác thích, nhập cốc hai tháng gần như không hề đi ra ngoài."

"Điểm ấy sợ là không tốt."

"Không phải!" Cát trưởng lão lắc đầu:

"Từ trước đến nay hạng người kinh tài tuyệt diễm đều có tính tình cổ quái, Mạc Cầu như vậy đã xem như tốt lắm rồi."

"Huống hồ, nếu không có tâm tính toàn tâm toàn ý nghiên cứu y đạo, tuổi còn trẻ há lại sẽ có được thành tựu thế này?"

"Không sai!"

"Chính là lý này."

"Cát trưởng lão nói đúng lắm."

Đám người trong điện nhao nhao phụ họa.

"Nếu như vậy." Lý chưởng môn vỗ nhẹ lan can:

"Phơi hai tháng, cũng nên tìm hắn tới đây một chuyến, đưa tin xuống dưới, truyền Mạc Cầu tới một chuyến."

"Rõ!"

Ngoài điện liền có người đáp lời rồi lui ra.

Không bao lâu sau.

Mạc Cầu đã thay một bộ trang phục chính thức, biểu lộ lạnh nhạt, không kiêu ngạo không tự ti chắp tay thi lễ với những người ở trên điện:

"Vãn bối Mạc Cầu gặp qua Chưởng môn, gặp qua chư vị tiền bối."

"Ừm." Lý chưởng môn cúi đầu, quan sát thật kỹ:

"Chuyện trên Cửu Liên sơn, tông môn chưa thể bảo vệ ngươi, làm ngươi thân hãm hiểm cảnh, trong lòng nhưng ngươi có oán hận gì không?"

"Vãn bối không dám." Mạc Cầu cúi đầu.

"Không dám?" Lý chưởng môn ngồi thẳng lên, giọng điệu phiêu hốt:

"Xem ra là vẫn có."

Lập tức thở dài, nói:

"Nhưng cũng khó trách, dù sao ngươi cũng là vô duyên vô cớ chịu ủy khuất này, tông môn lại bó tay đứng ngoài quan sát, là người đều sẽ có ý oán hận."

"Bất quá, tôg môn cũng có chỗ khó."

"Vãn bối minh bạch." Mạc Cầu gật đầu, biểu lộ không có biến hóa.

Lúc đó hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đương nhiên Phái Linh Tố sẽ không vì hắn mà đắc tội với Tử Dương môn.

Từ trước đến giờ cán cân lợi ích đều khuynh hướng cường giả.

Nếu muốn oán hận thì cũng chỉ có thể oán thực lực của mình không đủ, chỉ có thể bị người ta bỏ qua như một đứa con rơi.

"Ngươi hiểu là tốt." Lý chưởng môn nhìn Mạc Cầu, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên mặt hắn, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu:

"Nhưng mà ngươi yên tâm, nếu như sau này lại xảy ra chuyện, trên dưới Phái Linh Tố chính là trụ cột sau lưng ngươi!"

Ông ta nói rất chậm, nhưng lại như chém đinh chặt sắt.

Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt có hơi kinh ngạc.

Câu nói này có phân lượng rất nặng, đặc biệt lại là do Chưởng môn của Phái Linh Tố nói.

Hiển nhiên, Phái Linh Tố không chỉ chính thức tiếp nạp bản thân, mà còn dự định trọng điểm vun trồng mình.

"Mạc Cầu." Cát trưởng lão ở bên cạnh tiếp lời, giọng nói của lão ta cũng làm cho không khí trong điện không còn nghiêm túc như vậy:

"Hôm nay gọi ngươi tới là vì an bài việc phải làm sau này của ngươi, nghỉ ngơi hai tháng, hẳn là cũng thoát khỏi bóng ma tâm lý từ trong chiến dịch Phượng Đầu sơn rồi chứ."

"Vâng." Mạc Cầu chắp tay:

"Không biết tiền bối có gì an bài?"

"Ngươi nghĩ thế nào?" Cát trưởng lão hỏi lại.

"Vãn bối không thích việc vặt, chỉ cầu một lòng nghiên cứu Y thuật, Võ kỹ, nếu có thể ở lại Dược cốc thì tất nhiên là tốt nhất." Mạc Cầu mở miệng.

Đương nhiên, nếu dược liệu, vàng bạc trong tay sử dụng hết, hắn không ngại ra ngoài kiếm thêm vài vố.

Đám người trên điện nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười.

Theo ý nghĩ của bọn hắn, một vị thầy thuốc một lòng nghiên cứu y thuật, tính tình tất nhiên sẽ thuần chân, không có nhiều tâm cơ như vậy.

Đôi với Phái Linh Tố mà nói, đây là chuyện tốt!

"Ở lại Dược cốc cũng không phải là không thể." Trương trưởng lão vẫn luôn không lên tiếng, lần đầu mở miệng:

"Nhưng y đạo một đường, một vị thầy thuốc đóng cửa khổ tu cũng là không được, vả lại ta thấy tuy rằng y thuật của ngươi vững chắc, nhưng lại thiếu khuyết kinh nghiệm, thiếu khuyết nhạy bén linh động."

"Không bằng như vầy."

Trương trưởng lão gõ nhẹ vào tay ghế, nói:

"Ngươi theo ta vào nội thành ngồi xem bệnh, gia tăng kinh nghiệm, chỗ của lão hủ có một ít y thư có thể cho ngươi nghiên tập, chỗ nào không hiểu cũng có thể tới hỏi ta."

"Tùy tiện. . . , kết bạn với các quý nhân trong thành."

Vừa dứt lời thì Mạc Cầu liền nhướng mày.

Trương trưởng lão có địa vị đặc thù ở trong Phái Linh Tố, bởi vì không chỉ có Y thuật cao minh, mà còn là hào môn thượng khách của các thế lực lớn.

Những người mà ông ta xuất thủ chẩn trị đều là đại nhân vật phú quý hào môn.

Khi nhắc tới Phái Linh Tố, người của Đông An phủ nghĩ tới đầu tiên không phải là Lý chưởng môn, mà là vị Trương thần y này.

Có thể nói, địa vị siêu nhiên hiện giờ của Phái Linh Tố có nguyên nhân rất lớn là vì có ông ta bôn ba vất vả, tăng cường danh vọng ở bên ngoài.

Đây là muốn bồi dưỡng mình như người nối nghiệp sao?

Chẳng lẽ sau này mình cũng như đối phương, cười nói có đại nho, qua lại không tục khách?

Kể từ đó, cả ngày xuất nhập Hào môn Thế gia, địa vị đương nhiên sẽ tăng lên rất lớn, liền xem như đệ tử của những môn phái lớn cũng phải cho mấy phần chút tình mọn.

"Có thể đi theo tiền bối học nghệ, vãn bối đương nhiên nguyện ý." Mạc Cầu nói:

"Nhưng ta sợ khi xem bệnh cho nhiều người thì sẽ bỏ bê tu tập y thuật, vả lại vãn bối không phải là người biết nói chuyện, sợ là không ổn."

"Ha ha. . ." đường chủ Trương Bảo Tượng của Nội vụ đường nghe vậy bèn cười to:

"Mạc Cầu, ngươi suy nghĩ nhiều, người có tư cách để cho gia phụ tự mình xuất thủ chẩn trị cũng không nhiều."

Phái Linh Tố không thiếu gia tộc truyền thừa, như Cát Nguyên chính là cháu trai của Cát trưởng lão, Trương gia đồng dạng là đại tộc trong Dược cốc, liền ngay cả Trưởng lão, Đường chủ, cũng là một nhà.

"Không sai." Tổ đại hiệp gật đầu phụ họa:

"Đi theo Trương trưởng lão tọa trấn nội thành có thể nói là chuyện ít tiền nhiều mà còn tự tại, không ít người cầu còn không được."

"Đúng rồi, có phải là tiền tháng của Mạc Cầu cũng nên tăng lên rồi không?"

"Chuyện này là đương nhiên." Trương Bảo Tượng gật đầu, lại nói:

"Mạc Cầu, ta nghe nói lúc còn chẩn bệnh ở Giác Tinh thành ngươi thích thu thập võ học của người khác?"

"Sau này không cần phiền phức như vậy, thuận miệng nhắc tới, tin tưởng sẽ có không ít người nguyện ý dâng lên công pháp cho ngươi, Phái Linh Tố chúng ta thuận tiện nhất ở điểm này."

"Đương nhiên, cũng đừng có bởi vì tập võ mà làm trễ nải tiến triển của y đạo."

Mạc Cầu giật mình trong lòng, người biết chuyện này lác đác không có mấy, liền ngay cả Tần Thanh Dung cũng không rõ ràng.

Không ngờ đối phương lại có thể hỏi thăm ra được.

Xem ra trong lúc tông môn phơi mình ở tại Dược cốc hai tháng cũng chuyên môn đi nghe ngóng tin tức của mình, bất quá đây là chuyện nên làm.

Phái Linh Tố cũng sợ người mà mình dụng tâm vun trồng cuối cùng lại trở thành phản đồ, việc này trước đây cũng không phải là chưa từng xảy ra.

Hắn gật đầu đáp:

"Vãn bối đối với Y thuật, Võ đạo, đều cảm thấy rất hứng thú."

"Điểm ấy ngược lại là không sao." Lý chưởng môn mở miệng:

"Bất quá, sợ là Đổng sư đệ sẽ cực kỳ không thích, sau này ở trước mặt đệ ấy ngươi phải nhiều chú ý một chút."

"Vâng."

"Còn có một chuyện." Trương Bảo Tượng ngồi thẳng lên, nói:

"Dựa theo quy củ dĩ vãng, bên cạnh đại phu chủ xem bệnh tọa trấn ở nội thành sẽ có hai người làm tùy thân hộ vệ."

"Mạc Cầu, ngươi cũng giống vậy!"

"Hả?" Mạc Cầu sững sờ.

"Hứa Việt, Tử Lăng, hai người các ngươi vào đi!"

Hô to một tiếng, một nam một nữ bước vào đại điện.

Nam tử chừng ba mươi tuổi, màu da hơi đen, biểu lộ nghiêm túc, đi vào trong điện liền thi lễ với mọi người rồi không nói chuyện.

Nữ tử chừng hai mươi, dung mạo bất phàm, làn da trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt to bất ngờ đảo qua Mạc Cầu, hai gò má ửng đỏ, biểu lộ có vẻ hơi thấp thỏm.

Mạc Cầu mím môi một cái.

Hắn không biết gã nam tử tên là Hứa Việt này, nhưng vị Trương Tử Lăng này thì hắn đã gặp qua, vả lại người dẫn tiến hai người nhận nói gần nói xa đều có ý tác hợp cho hai người họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận