Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 550. Công Tử

Chương 550. Công Tử


Người dịch: Whistle

Ly Hỏa Tâm Kinh!

Đây là một pháp môn đến từ Ly Hỏa tông.

Nghe nói, vào thời kỳ hưng thịnh và cường đại nhất, trong tông môn từng có vài vị Kim Đan tọa trấn.

Nhưng mà.

Từ sau khi mất Nam Minh Ly Hỏa trấn tông chi bảo thì Ly Hỏa tông liền dần dần xuống dốc, mấy chục năm trước đã hoàn toàn sụp đổ.

Ngay cả công pháp truyền thừa cũng tản mát tứ phương.

Tâm Kinh không phải là công pháp hạch tâm của Ly Hỏa tông, nhưng lại là cơ sở truyền thừa có thể tu tới Đạo cơ cảnh.

Đối với tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ như Mạc Cầu thì phương pháp tu hành của Ly Hỏa Tâm Kinh đã là vô dụng.

Bất quá Tâm Kinh bao hàm toàn diện.

Ngoại trừ pháp môn tu hành thì còn ghi lại rất nhiều Linh hỏa và một vài cơ sở biến hóa của Pháp thuật hệ Hỏa.

Những thứ này đều là kinh nghiệm mà Ly Hỏa tông tích lũy mấy ngàn năm mới có.

Nhờ vào đó hắn liền có thể vững chắc căn cơ, trở thành nền tảng để tiến thêm một bước.

Từ khi nhờ vào tinh thần thức hải cảm ngộ Công pháp thì Mạc Cầu đã biết rõ chuyện này.

Nếu như căn cơ không đủ vững chắc, dù cho có mượn tinh thần thôi diễn pháp môn thì cũng sẽ dần dần đi hướng cực đoan.

Mạc Cầu nhắm mắt lại, tinh thần chập trùng, rất nhiều cảm ngộ dâng lên.

Bên ngoài.

Hỏa diễm quanh quẩn, bay múa.

Theo thần niệm chuyển động, hỏa diễm chốc chốc hóa thành phi điểu, chốc chốc hóa thành hỏa xà, di chuyển vòng quanh người hắn.

"Sắc!"

Mạc Cầu quát khẽ một tiếng.

Hỏa diễm trong tĩnh thất đột nhiên phân hoá.

Từng con hỏa điểu sinh động như thật, từng con hỏa xà đầy đủ lân giáp, từng con hỏa thú linh động dị thường. . .

Không bao lâu sau.

Trong tĩnh thất to lớn tràn đầy chim thú do liệt hỏa diễn hóa mà thành.

Thậm chí.

Theo thời gian dần trôi qua, hỏa điểu há miệng, hỏa xà thổ tín, thậm chí còn vang lên tiếng chim hót thú rống.

Bất quá chỉ là trong một lát ngắn ngủi mà kỹ năng khống hỏa của Mạc Cầu đã tăng lên theo cấp số nhân.

Nếu như có người khác ở đây thì chắc chắn sẽ ngẩn người.

"Líu ríu. . ."

"Tê tê. . ."

"Rống!"

Chỉ một thoáng, chim bay thú chạy, lẫn nhau reo hò nhảy vọt, rối loạn tùng phèo, giống như là thú thật vậy.

"Bạch!"

Mạc Cầu mở mắt.

Nhẹ nhàng vung tay áo, hỏa diễm lập tức tụ lại, hóa thành một vùng biển lửa lơ lửng trước người hắn.

Biển lửa có màu trong suốt, bên trong có mấy con cá chép vàng đang bơi quanh, tạo ra từng cơn sóng, trông sinh động như thật.

Tinh tế!

Huyền diệu!

Thuật khống hỏa đạt đến bước này đã là cực hạn, sợ là Tông sư Kim Đan cũng chỉ có vậy.

Mạc Cầu chuyển động ý niệm, tình huống trong tĩnh thất lại thay đổi.

Ở chính giữa vùng nước nhô lên thật cao, liệt hỏa ở xung quanh đang lan tràn khắp nơi giống như nước chảy.

Không bao lâu sau, một ngọn núi nguy nga thu nhỏ xuất hiện bên trong tĩnh thất.

Đỉnh núi cao thẳng vào mây, tường vân bồi hồi ở chính giữa, chân núi có vô số phòng ốc, dòng người như dệt.

Thậm chí, tinh tế lắng nghe còn có thể nghe được tiếng người ồn ào, sơn phong gào thét.

Giống như. . .

Một thế giới chân thật!

Asnh mắt Mạc Cầu sáng lên, vẻ mặt hân hỉ.

Thuật khống hỏa này nhìn qua thì không có tác dụng gì lớn, nhưng lại đại biểu cho khả năng khống chế hỏa diễm của hắn đã đạt đến một bậc thang mới.

Dưới sự chưởng khống của hắn, hỏa diễm cuồng bạo không câu nệ lại trở nên mềm mại như nước, có thể thiên biến vạn hóa.

Mạc Cầu cũng ngày càng tinh thâm pháp thuật hệ Hỏa hơn.

Ý niệm chập trùng trong thức hải, Hỏa Thần Chú, Dung Hỏa Quyết, Tam Dương Chân Cháp, Ly Hỏa Tâm Kinh. . .

Rất nhiều Công pháp đan xen.

Thời gian dần trôi qua.

Một cảm giác minh ngộ dâng lên trong lòng.

Theo ý niệm chập trùng, tinh thần trong thức hải đột nhiên trở nên ảm đạm, một pháp môn tên là Hỏa Thần Đại Chú xuất hiện!

Niệm lên, hỏa hiện.

Niệm động, thiên địa khí cơ biến đổi.

Rất nhiều Pháp thuật hệ hỏa đều không cần bấm niệm pháp quyết, chỉ cần tâm niệm vừa khởi liền có thể tùy ý thi triển.

Uy năng còn mạnh hơn trước đây vài phần.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm.

Trong khoảng thời gian này, thiên phú mà hắn thể hiện ra vượt qua những dự đoán trước đây.

Rất rõ ràng.

Bây giờ hắn đã không còn là tên củi mục tu hành như trước kia nữa, mà đã tiếp cận rất gần với đại đạo.

Tốc độ tu hành đã nhanh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Không cần phục dụng đan dược, chỉ là ngồi xếp bằng tu hành thôi là tiến độ đã nhanh hơn trước kia rất nhiều rồi.

Ngay cả việc cảm ngộ công pháp cũng thông thuận hơn rất nhiều.

Đây là. . .

Tiên Thiên Hỏa Hành Đạo Thể!

Chỉ có đạo thể mới có được thiên phú tốt như vậy, mới tiếp cận đại đạo đến vậy.

Vào lúc Mạc Cầu còn là phàm nhân thì hắn liền nghĩ trăm phương ngàn kế để gia tăng thiên phú của mình, sau đó hắn còn cải tiến rất nhiều Công pháp.

Lại phục dụng huyết đan mà hắn giác ngộ được từ Vạn Linh Huyền Công.

Hiện nay.

Có lẽ hắn còn không phải là Tiên Thiên Hỏa Hành Đạo Thể chân chính, nhưng nói là 'ngụy Đạo Thể' cũng không thành vấn đề.

Vả lại.

Khi Tiên Thiên Đạo Thể tu đến Kim Đan thì tác dụng đã không lớn.

Nhưng huyết đan của hắn thì khác, chỉ cần dùng tinh huyết của dị thú mạnh hơn đến kích thích huyết mạch của bản thân thì hắn liền có thể tiếp tục tiến hóa, cho đến khi đạt tới đỉnh phong.

Trên lý luận thì phương pháp này có tiềm lực mạnh hơn cả Tiên Thiên Đạo Thể!

"Ừm. . ."

"Nếu như Đạo Thể có thể tiến thêm một bước thì cũng có rất nhiều chỗ tốt với việc Kết Đan, có lẽ mình nên đi nghe ngóng một chút, lại luyện thêm một số huyết đan."

. . .

Trên tửu lâu.

Vị trí gần cửa sổ.

Một người trẻ tuổi có tướng mạo tuấn mỹ, cách ăn mặc giống như công tử nhà giàu đang ở bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới.

"Thiếu đảo chủ của Đằng Tiên đảo, hòn ngọc quý trên tay Cơ tay."

Người trẻ tuổi cầm chiết phiến trong tay, quạt nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm một bóng người xinh đẹp bên dưới:

"Quả thật là siêu phàm thoát tục, khí chất bất phàm."

"Công tử." Ngũ Độc thượng nhân ở sau lưng người trẻ tuổi này thấp giọng mở miệng:

"Nếu như ngài ưa thích, đợi khi chúng ta chưởng khống nơi đây thì để cho nàng ta đến bồi ngài cũng được."

"Nha!" Mắt của người trẻ tuổi khẽ nhúc nhích:

"Nghe nói Tỏa Tâm độc của thượng nhân không chỉ có thể chưởng khống sống chết, mà còn có thể vặn vẹo ý niệm của người khác."

"Chẳng lẽ còn có thể khiến cho một vị tu sĩ Đạo cơ ngoan ngoãn nghe lời hay sao?"

Nếu như đây là thật, vậy thì thủ đoạn của lão già này rất khá đấy, sau này mình phải chú ý một chút.

"Chuyện này phải xem người." Trên mặt của Ngũ Độc thượng nhân mặt hiện quỷ dị ý cười, nói:

"Một khi Tỏa Tâm độc xâm nhập Nguyên Thần liền có thể tạo ra huyễn cảnh, vặn vẹo tâm tính của người người một cách thần không biết quỷ không hay."

"Nếu như tâm chí không kiên, trầm luân dục hải, tham luyến sắc đẹp cũng rất bình thường."

"Thậm chí. . ."

Lão ta nở một nụ cười:

"Tu vi càng cao thì càng khó kiềm chế dục vọng."

"Nha!" Hai mắt của người trẻ tuổi sáng lên.

Vừa nghĩ tới vị nữ tử khí chất bất phàm, tư thế hiên ngang bên dưới trở thành sủng nhi trên giường thì trong lòng gã không khỏi nóng lên, nhiệt khí lao thẳng xuống nửa người dưới, ngay cả hô hấp cũng đều trở nên dồn dập.

"Thượng nhân hảo thủ đoạn!"

"Công tử quá khen." Ngũ Độc thượng nhân cúi đầu:

"Đáng tiếc, Tỏa Tâm độc dù diệu, nhưng lại không dễ luyện chế, lão hủ cũng là dùng một phần thiếu một phần."

"Không sao!" Người trẻ tuổi vung tay lên:

"Cần gì thì Thượng nhân cứ việc nói, ta sẽ an bài người đi làm, tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện của Thượng nhân."

"Đa tạ công tử!" Ý cười trên mặt Ngũ Độc thượng nhân càng rõ ràng hơn.

"Hả?" Đột nhiên, người trẻ tuổi kia nhướng mày, mắt hiện Linh quang nhìn về phía một người bên dưới:

"Thú vị, thú vị!"

"Người này là Thập Thất thiếu gia của Tư Đồ gia." Ngũ Độc thượng nhân chỉ vào người kia rồi nói:

"Kẻ này có quan hệ không tệ với Cơ Băng Yến, thậm chí còn có truyền ngôn nói rằng hai người từng nhiều lần ở chung sống một phòng."

"Có lẽ, hai người đã bí mật kết thành phu thê."

"Ha ha. . ." Người trẻ tuổi nghe liền bật cười:

"Thượng nhân nói sai, hai người bọn họ làm tỷ muội thì được, nhưng phu thê thì sợ là không được."

"Nha!" Ngũ Độc thượng nhân sững sờ, cúi đầu nhìn lại, không khỏi lộ vẻ kinh nghi:

"Thủ đoạn thật là tinh diệu."

"Thứ cho lão hủ ánh mắt vụng về, nhìn không thấu chướng nhãn pháp của người này, vẫn là Vô Vọng Pháp Mục của công tử cao minh."

"Không tính là gì." Người trẻ tuổi khoát tay:

"Ta cũng chỉ có thể nhìn ra nàng ta là nữ tử, nhưng lại không nhìn rõ được mặt thật, nhưng mà Tư Đồ gia. . ."

"Nghe nói Tư Đồ gia này có một vị Tư Đồ tiểu thư tài nghệ song hinh, chắc là nàng ta rồi."

Nói xong, đôi mắt gã ta liền lóe sáng, liếm liếm khóe miệng.

Nếu như có thể đem hai nữ nhân này đồng thời bế lên giường thì mới thật sự gọi là thú vị.

"Hừ!"

Nghĩ nghĩ, trong tầm mắt gã ta lại xuất hiện một người, người này làm cho gã phải hừ lạnh một tiếng:

"Thái Dật Tiên!"

"Là y." Ngũ Độc thượng nhân gật đầu, vẻ mặt lãnh túc:

"Việc Thủy đạo hữu ngộ hại chắc chắn có dính líu tới kẻ này, chỉ là chúng ta còn chưa điều tra ra được là ai đã hạ thủ."

"Lấy tu vi và thực lực của Thủy đạo hữu, theo lý mà nói thì lúc ấy không nên gặp bất trắc mới đúng."

"Ừm." Người trẻ tuổi híp mắt.

Cũng bởi vì bỗng nhiên mất đi một tên thủ hạ cho nên mới làm cho kế hoạch của gã ta bị gián đoạn.

"Không sao cả!"

Gã hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Thái Dật Tiên chỉ là một tên Luyện khí, không thành tựu Đạo cơ thì vĩnh viễn chỉ là một tên phế vật, Diễn Nguyệt tông sớm muộn gì cũng là vật trong lòng bàn tay gia phụ."

"Về phần vị hôn thê kia của y. . ."

"Hắc hắc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận