Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 498. Kiếm Hiệp

Chương 498. Kiếm Hiệp


Người dịch: Whistle

"A!"

"Hoa. . ."

Trong khách sạn lập tức trở nên ồn ào.

Sắc mặt của nhóm người Thẩm Thu đã trở nên tái nhợt, toàn thân như nhũn ra, thậm chí có người còn hoảng sợ thét lên.

"Hắc hắc. . ."

"Cạc cạc. . ."

Tiếng quái khiếu vang lên.

Ánh đèn trong khách sạn bỗng dưng dập tắt, ánh hồng u ám vờn quanh.

Những cái bóng đen lướt qua lướt lại bên ngoài khách sạn giống như mây khói, những tiếng kêu kỳ lạ không ngừng phát ra.

Âm hồn!

Lệ quỷ!

Bách quỷ sổ lồng!

"Mấy tên tiểu tử tới từ Thiên sơn kia, đừng có xen vào việc của người khác." Trong bóng tối, một đoàn hư ảnh chậm rãi hội tụ giống như cự nhân xuất hiện ở trước cửa lớn của khách sạn, giọng nói buồn bực giống như sấm rền vang lên:

"Nơi này là huyện Âm Sơn, không phải là Thiên sơn của các ngươi."

"Nếu như không phải vì nể mặt Thiên Sơn Lão Mẫu, đại nhân nhà ta đã thu tinh hồn của các ngươi từ lâu rồi."

"Đừng có không biết tốt xấu!"

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Mã Đình Đình trừng to mắt, cả giận nói:

"Khi còn sống các ngươi từng là người, còn là quan lại triều đình, được bách tính cung dưỡng, bây giờ không những không báo đáp mà ngược lại còn lấy người làm thức ăn."

"Loại người lấy oán trả ơn như các ngươi, thiên nhân cộng phẫn!"

"Không sai!" Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương tiến lên một bước, lạnh lùng nói:

"Tô Hồ cấu kết với La Giáo họa loạn một phương, muốn làm cho sinh linh đồ thán, chúng ta tới đây để thay trời hành đạo."

"Làm càn!" Bóng đen gầm thét:

"Tục danh của đại nhân nhà ta là thứ mà đám hoàng khẩu tiểu nhi các ngươi có thể gọi thẳng hay sao."

"Trên trời có đường ngươi không đi, xuống đất không cửa lại tự tới, nếu các ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"

"Oanh. . ."

Dứt lời, không khí bạo chấn, một cây trường thương màu bạc dài hơn một trượng từ trong đêm tối lao ra nhanh như điện thiểm.

Âm Sơn quân tự xưng Huyện úy.

Huyện úy không phải quan chủ quản một huyện, mà là quan viên phụ trách chưởng quản hình, binh.

Rất rõ ràng.

Âm Sơn Quân Tô Hồ là người có xuất thân quân nhân.

Thủ hạ của lão ta đương nhiên cũng có một thân võ kỹ thiên chuy bách luyện.

Thanh trường thương đâm nhanh này ẩn có tiếng sấm rền, u quang lấp lóe, uy hiếp một phương, đúng là võ kỹ, thuật pháp tề đầu tịnh tiến.

Uy thế mạnh mẽ đến mức làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Giống như một con Giao long xuất hiện trên đất bằng, áp lực nặng nề như núi, trong nháy mắt đã lửa sém lông mày.

Chỉ mỗi một thức này thôi thì đã có thể liệt danh người xuất chiêu vào hàng ngũ đỉnh tiêm bên dưới Chân nhân rồi.

"Tốt!"

Đôi mắt của Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân sáng lên, trong miệng hét lớn một tiếng, trường kiếm đâm ra mà không chút do dự.

Một kiếm này đang vào chỗ sơ hở ở chính giữa thương pháp của đối phương.

Lấy xảo phá lực, phát sau mà đến trước, chính là chỗ tinh diệu trong Thiên Vũ Kỳ Kiếm của phái Thiên Sơn.

Chiêu này nói thì rất đơn giản, nhưng trong toàn bộ phái Thiên Sơn, người có thể thi triển được chiêu này lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong Thiên sơn tứ kiếm hiệp cũng chỉ có một mình Hạ Hầu Nhân có thể làm được.

"Đinh. . ."

Thương kiếm va chạm, Hạ Hầu Nhân không địch lại Pháp lực được tinh tu mấy chục năm của đối phương, trong nháy mắt đã nhanh chóng lùi lại mấy trượng.

Cũng vì vậy mà thương pháp của người tới cũng bị phá, kình lực mất khống chế, thân thể đột nhiên ngửa ra sau, lộ ra sơ hở.

"Coong!"

Tiếng kiếm ngâm dài.

Hàn Giang Cô Kiếm Từ Vân Phượng, Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương đồng thời xuất thủ, song kiếm như hàn nhận gọt cắt.

Từ Vân Phượng là đại tỷ trong bốn người này, tu vi tinh xảo nhất, được vinh dự là vị Chân nhân kế tiếp của phái Thiên Sơn.

Một thân võ kỹ và thuật pháp đều đã tới đỉnh tiêm, lúc này, trường kiếm run rẩy, đột nhiên sinh ra hơn mười loại biến hóa, trong nháy mắt đã vây khốn người tới.

Dù cho người tới có là cao thủ cũng không thể thoát được.

Tiểu Kiếm Ma người cũng như tên, thị kiếm thành ma, mặc dù tuổi trẻ, nhưng lại có một cỗ kiếm ý lăng lệ.

Tuyết Long Kiếm chém ra một đạo kiếm mang sắc bén từ trên xuống dưới giống như khổng tước xòe đuôi.

"Đương . ."

Ba người va chạm vào nhau.

Bóng đen lập tức kêu rên một tiếng, trong môn mở rộng.

Đúng lúc này Mã Đình Đình lại tiến lên một bước, hai tay biến hóa ngàn vạn, thi triển Tuyết Sơn Phi Long Chú chỉ về phía trước:

"Đốt!"

Một luồng kiếm khí sắc bén lao ra nhanh như điện thiểm, như phi long xuất hải, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ bóng đen.

Bốn người thân là cao thủ cao cấp nhất trong hàng ngủ trẻ tuổi của phái Thiên Sơn, không chỉ tu vi bất phàm, mà phối hợp cũng rất ăn ý.

Đối thủ đã đi theo Âm Sơn Quân mấy chục năm, thực lực tinh xảo, nhưng chỉ trong nháy mắt đã lộ ra vẻ không cầm cự nổi.

Bất quá gã ta cũng không người bình thường.

Gặp nguy không loạn, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình từ thực hóa hư, tán ra bốn phía.

"Phốc phốc. . ."

Kiếm khí bão táp, trảm diệt một chút hơi khói, nhưng lại không thể một kích giết địch.

"Hảo tiểu bối!"

Bóng đen hội tụ ở phía xa một, hiện ra thân hình của một gã đại hán, thân thể gã lung lay, mắt hổ nộ trừng:

"Chẳng trách lại to gan dám chạy đến huyện Âm Sơn giương oai, thì ra cũng có chút thủ đoạn , đáng tiếc. . ."

"Giết cho ta!"

Gã đại hán giận dữ gầm lên, rất nhiều Âm hồn Lệ quỷ đang vờn quanh bên ngoài khách sạn đồng thanh rít lên, bổ nhào lao tới.

Tiếng gào như có thực chất.

Khách sạn to lớn bị sóng âm va chạm liền lập tức băng liệt, sụp đổ, cây khô mảnh vỡ bay tứ tung.

Bốn người cũng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể trì trệ.

Mà dây lụa vây xung quanh đám người Thẩm Thu đang hiện ra linh quang, ngăn cách sóng âm ở bên ngoại nên không bị ảnh hưởng gì.

Âm hồn Lệ quỷ đuổi sát phía sau, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ bốn người.

"Đình Đình!"

"Biết!"

Từ Vân Phượng quát khẽ, trường kiếm rung động, kiếm quang lập tức hóa thành lồng giam vây bốn người lại.

Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương, Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân lui lại, song kiếm như điện, vờn quanh một phương.

Ba người hợp lực, một mực bảo về người có tu vi yếu nhất nhưng lại tu luyện Thiên Sơn Bí Chú Mã Đình Đình ở chính giữa.

Mã Đình Đình nhắm nghiền hai mắt, mười ngón tay nhanh chóng kết ấn quyết, một cỗ khí tức huyền diệu lặng lẽ xuất hiện trên người nàng.

"Mở cho ta!"

Mắt hổ gã đại hán lấp lóe, biết rằng không thể để cho đối phương thi pháp, gã hét lớn một tiếng rồi cầm thương nhào tới.

"Ta đến!"

Đôi mắt đẹp của Từ Vân Phượng co rụt lại, cầm kiếm lao đi.

Trong bốn người thì Từ Vân Phượng có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất, cũng chỉ có một mình nàng có thể cầm cự được với gã đại hán.

Chỉ có một tia tinh mang từ trên kiếm bay ra, nhưng khi va chạm với trường thương thì lại không rơi vào thế hạ phong.

Sắc mặt đại hán trầm xuống, trong lòng cũng khó tránh khỏi giật mình.

Không ngờ tên hậu sinh tiểu bối này lại cao minh đến vậy, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế.

Đợi một thời gian nữa, chứng được Thiên sư hay không thì không nói, nhưng trong hàng ngũ Chân nhân đỉnh tiêm sợ là nhất định sẽ có danh hào của người này.

Đương nhiên.

Điều kiện tiên quyết là phải sống qua ngày hôm nay mới được!

Đại hán nghĩ nghĩ, trong miệng gầm lên một tiếng, quỷ khí xung quanh liền tụ lại, trên người giống như được khoác thêm một lớp trọng giáp, cầm theo trường thương điên cuồng xông tới.

Trường thương như rồng, quấy nhiễu một phương phong vân.

Dù là thực lực của Từ Vân Phượng bất phàm, nhưng dù gì cũng ít hơn đối phương mấy chục năm kinh nghiệm, nên cũng dần lộ ra vẻ không cầm cự nổi.

Mà lúc này.

"Xá!"

Mã Đình Đình bỗng nhiên trợn to hai mắt, tinh quang trên người tràn ra ngoài, từng tia điện mang hiện lên bao phủ tứ phương.

Điện mang yếu ớt, nhưng lại lực lượng ẩn chứa bên trong lại chí tinh chí thuần, đúng lúc là khắc tinh của toàn bộ tà ma ngoại đạo.

Nguy!

Trong lòng gã đại hán cuồng loạn.

Gã nhìn đám Âm hồn Lệ quỷ đã được tích lũy nhiều năm trong huyện Âm Sơn một cái, lần này sợ là sẽ bị tổn thất nặng nề đây.

"Haizz!"

Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên.

Chân trời vốn đã u ám nay còn trở nên thăm thẳm, giống như một tấm màn sân khấu đang bảo phủ xuống mặt đất.

Hắc ám tĩnh mịch đã bao phủ toàn bộ, chôn vùi hết thảy.

Âm ảnh lắc lư, một người lộ ra khuôn mặt thật.

Âm Sơn Quân.

Tô Hồ!

Sắc mặt của Thiên sơn tứ kiếm hiệp đều trở nên ngưng tụ, lập tức co vào một chỗ, bốn kiếm hư chỉ, kết thành kiếm trận.

Chân nhân!

Dù cho bốn người này có chút tự ngạo, nhưng khi đối mặt với một vị Chân nhân thì cũng phải áp dụng thế thủ.

. . .

Nửa canh giờ trước.

Trong huyện nha.

Âm Sơn Quân nhìn về phía khách sạn với vẻ mặt âm trầm, không rên một tiếng.

"Cái gì mà cấu kết La Giáo, đây chỉ là hiểu lầm." Nam Tùng Thánh nữ ở bên cạnh lão ta chuyển động đôi mắt đẹp, cười nói:

"Tiền bối không cần phải để ý, vãn bối tới đó giải thích cho bọn họ một chút là được."

"Không cần."

Hai gò má của Âm Sơn Quân co rúm lại, giọng nói băng lãnh.

Thánh nữ La Giáo ra mặt giải thích Âm Sơn không có quan hệ gì với La Giáo, như vậy chẳng phải là chưa đánh đã khai sao, đến lúc đó không phải cũng là phải.

Vả lại Tô Hồ cũng không tin chuyện mình cấu kết với La Giáo lại được truyền ra một cách cơ duyên xảo hợp.

Sợ là không thiếu được ả ta châm ngòi!

Lúc này lại có người trùng hợp tìm tới cửa, nếu nói La Giáo không có làm cái gì thì căn bản không có khả năng.

Lão ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Bất quá chỉ là mấy tên tiểu bối, tiện tay đuổi đi là được, Thánh nữ không cần để ý."

"Thật sao?" Nam Tùng chớp động đôi mắt đẹp, cười nói:

"Tiền bối đừng có xem nhẹ các nàng, bốn người này đã đuổi theo vãn bối một đường đến đây, thủ đoạn khá không tệ."

"Nha!"

Âm Sơn Quân nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận