Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 870. Vây Giết

Chương 870. Vây Giết


Người dịch: Whistle

Vầng sáng nhập thể, khí tức âm lãnh, chui vào bên trong đan điền mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Thi đan run rẩy.

Hai nàng vốn thuộc nhất thể, lại thêm Kim Đan trong cơ thể đang bị quản chế, Tần Tư Dung chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương xâm lấn Kim Đan của mình.

Từ từ cướp đi thứ thuộc về chính mình, từng chút một.

Một cảm giác mất mát cùng cực xuất hiện ở trong lòng.

Không!

Tiếng gào thét không cam lòng vang vọng trong thất hải.

"Ông. . ."

Đột nhiên.

Một vệt huyền quang từ trên mi tâm Tần Tư Dung xuất hiện, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ cơ của nàng, hư không bắt đầu vặn vẹo.

Giống như có một thông đạo vô hình xuất hiện ở sau lưng rồi kéo nàng độn về phương xa.

"Hư không na di?"

Tần Thanh Dung sững sờ, nhưng mà nàng đang thi pháp luyện hóa Nội đan, cho nên không thể nào ngăn cản được, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Tần Tư Dung càng lúc càng mờ nhạt.

"Muốn chạy trốn?"

Vương Hoàng hừ nhẹ, quỷ thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tần Tư Dung.

Vì không phá hư pháp đàn, gã ta cực lực áp chế khí tức của mình, một tay ấn xuống ngăn cản hư không na di.

"Thánh nữ, mau động thủ đi, để ta chế trụ nàng!"

"Vâng!"

Tần Thanh Dung gật đầu, sắc mặt ngưng tụ, bấm tay niệm pháp quyết, một vệt kiếm quang lặng lẽ xuất hiện.

Tam Sinh Luân Chuyển!

Kiếm quang giống như ổ quay, bên trong lộ ra huyền diệu, lấy một loại tốc độ bỏ qua thời không đâm thẳng đến mi tâm của Tần Tư Dung.

Kiếm quang vừa xuất hiện, Tần Tư Dung lập tức trì trệ.

Toàn bộ cơ thể đều bị kiếm quang mê hoặc, không có một tia tinh khí thần nào có thể di động.

Đối mặt với một kiếm này, đừng nói là hiện giờ nàng đang bây giờ khống chế, cho dù có ở trong tình trạng hoàn hảo thì Tần Tư Dung cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, không có chút sức chống cự nào.

Vương Hoàng cũng không khỏi nhíu mày.

Vị Thánh nữ này quả thật không tầm thường, mặc dù tháng năm tu hành không dài, nhưng Pháp lực lại không hề yếu, ngay cả kiếm quyết cũng tinh diệu như vậy.

Không hổ là người được Thánh Chủ lựa chọn. . .

Không đúng!

Gã ta đột nhiên mở mắt, nhưng cũng đã trễ.

"Phốc!"

Khi kiếm quang luân chuyển không ngừng nghỉ này vừa chạm đến Tần Tư Dung trong chớp mắt thì lại đột nhiên rẻ ngoặt về phía ngực của Vương Hoàng với tốc độ nhanh hơn.

Ba luồng lực lượng huyền diệu đột nhiên va chạm lập tức nổ tung.

"Oanh. . ."

Ánh sáng chói mắt từ trong cơ thể của Vương Hoàng hiện lên, lực lượng kinh khủng cơ hồ xé rách quỷ thể của gã ta ngay lập tức.

"A!"

Tiếng hét kinh sợ xen lẫn tiếng gào thê thảm vang lên, một lực lượng cuồng bạo nổ tung, hai nữ ở gần trong gang tấc liền bị nó đánh tới.

"Cẩn thận!"

Tần Thanh Dung quát lên một tiếng, kiếm quang trên đầu ngón rẽ ngoặt bao phủ lấy Tần Tư Dung, sau đó mới bao trùm lấy bản thân rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

Thân ở bán không, nàng liền không nhịn được cổ họng ngòn ngọt, bay ầm xuống bên dưới.

Chuyện gì xảy ra?

Phát sinh cái gì?

Tần Tư Dung vẫn còn đang ngẩn người, vẫn chưa kịp lấy lại tinh hình, thì tình huống bỗng nhiên đại biến, Tần Thanh Dung đột nhiên tập kích Vương Hoàng, người không hề có chút phòng bị nào.

Một kiếm vừa rồi gần như đã chặt đứt quỷ thể của đối phương.

"Oanh!"

"Ông. . ."

Cùng lúc đó.

Một luồng khí tức kinh khủng xuất hiện ở xung quanh.

Mạc Cầu, Ung Tuyết Thiên quỷ, Mã Diện Quỷ Vương, Phượng Linh tiên cô. . .

Toàn bộ hiện thân.

......

"Ầm ầm. . ."

Đất rung núi chuyển.

Không biết từ khi nào mà những tảng đá cao chót vót ở xung quanh thung lũng đã bị người ta thiết lập kiếm trận, lúc này núi đá vỡ tung, cự kiếm phá thạch bay ra.

Bảy thanh cự kiếm có màu sắc không giống nhau.

Thiên Xu cự kiếm có màu đỏ, cao chừng trăm trượng, kiếm mang kinh thiên, giống như một cây trụ chống trời; Thiên Tuyền kiếm có màu cam, giống như một vầng sáng xoay tròn đang trải rộng ra, vô cùng huyền diệu; Thiên Cơ kiếm màu vàng, bên trong ẩn chứa vô tận ảo diệu, chỉ cần nhìn vào một cái liền khó mà dời mắt; Thiên Quyền kiếm màu xanh lá, kiếm quang không lớn, nhưng lại trải rộng bát phương, trói chặt sinh cơ của vạn vật; Ngọc Hành kiếm màu xanh dương, giống như một con đường thẳng tắp nối liền đất trời; Khai Dương kiếm gồm hai màu trắng và xanh dương đan xen, kiếm ý kinh người, từng tầng Kiếm khí vô hình giống như sóng triều phun trào; Dao Quang kiếm màu tím, là thanh kiếm thần kỳ nhất, như tồn tại lại như không tồn tại, như có như không, không thể nắm bắt.

Bắc Đấu Thất Sát Kiếm Trận!

Được xưng là đệ nhất sát phạt kiếm trận của Thái Ất tông!

Phượng Linh tiên cô làm cao thủ số một của Bắc Đấu cung, mặc dù tu vi chưa tiến giai Nguyên Anh trung kỳ, nhưng thực lực lại có thể sánh vai với Tông chủ Tiết chân nhân.

Đặc biết là bảy thanh bảo kiếm trong tay nàng đều là trấn cung chí bảo của Bắc Đấu cung, Thất kiếm dung hợp, sợ là đã không còn kém hơn Linh khí trong truyền thuyết không bao xa nữa.

"Sắc lệnh!"

"Giết!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, Thất kiếm phóng ra hào quang.

Phạm vi trăm dặm ở xung quanh thung lũng đều bị Kiếm trận bao phủ, kiếm quang của Bắc Đẩu Thất kiếm đan xen, không ngừng mài mòn thực lực của quỷ ảnh bên trong.

Chỉ trong nháy mắt liền có ngàn vạn lần kiếm mang đánh vào trên người Vương Hoàng, kẻ vẫn còn đang gầm thét.

Dù rằng tu vi của Vương Hoàng cao thâm, cũng đã hiện ra quỷ thể trăm trượng, nhưng cũng bị kiếm khí chém đến lảo đảo, mình đầy thương tích.

Mà ở trong ‘mắt’ của Mạc Cầu.

Kiếm trận vừa xuất hiện, hư không giống như từ một tình trạng thái khó mà cảm giác bị kéo vào trong hiện thế, toàn bộ đặc tính siêu vật hết thảy đã không còn tồn tại.

Thời không na di đã bị giam cầm triệt để.

Nói cách khác.

Trừ phi đánh vỡ Bắc Đấu Thất Sát Kiếm trận, nếu không thì đừng hòng chạy thoát!

Cho dù là Bách Tịch đao có năng lực trảm phá hư không thì khi ở trong kiếm trận cũng không dùng được.

"Rống!"

Tiếng rống giận dữ cắt ngang Mạc Cầu quan sát.

Vương Hoàng ở giữa Kiếm trận đang ngửa mặt lên trời thét dài, bộ quần áo màu vàng óng trên người lão ta bị gió thôi run run, vô số sợi tơ màu vàng từ trên đó bay ra.

Tơ vàng rất nhẹ, nhưng lại dễ dàng chém rách Kiếm khí, kiếm mang đột kích, chỉ trong thời gian nháy mắt liền bảo vệ gã ta khỏi vô số công kích.

Bắc Đấu Thất Sát Kiếm trận của Phượng Linh tiên cô là rất cao minh, nhưng mà tu vi của nàng lại không bằng Vương Hoàng, hoàn cảnh ở trong Âm phủ cũng áp chế uy lực của Kiếm trận.

Ban đầu còn có thể vây khốn đối thủ được một lúc, nhưng hiện giờ chỉ có thể phụ trợ.

Muốn giết địch thì vẫn phải dựa vào những người khác.

"Động thủ!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, Mạc Cầu đã đi trước một bước xông vào trong kiếm trận, mạch máu trong người nhanh chóng xoay tròn, Diêm La Pháp Thể hiện ra.

"Ầm ầm. . ."

Cơ thể trăm trượng của hắn đang mạnh mẽ xông tới bằng một tốc độ kinh người, Bách Tịch đao to lớn mang theo cự lực kinh khủng chém về phía những sợi tơ vàng trước mặt.

Trong lúc đao chém xuống, dường như hư không cũng bị vặn vẹo.

"Tư. . ."

Tơ vàng đứt gãy, một bàn tay đen thui từ bên trong thò ra chụp vào Bách Tịch đao.

Diêm Ma Thủ!

Trải qua nhiều năm phát triển, Võ kỹ trong Âm phủ đã đạt tới một loại cực hạn nào đó, mà Tổ đình chính là nơi tập trung của cao thủ đỉnh tiêm trong Thương quốc.

Luận về Võ kỹ, Vương Hoàng chắc chắn là bất phàm.

Trước đó Mạc Cầu đã từng thấy lão ta giao thủ với Ung Tuyết Thiên quỷ, chưởng thế siêu tuyệt, hiện giờ tự mình trải nghiệm, càng có thể hiểu rõ sự kinh khủng trong đó.

Năm ngón tay như núi, bao quát hết thảy, đao thế không tự chủ chém về phía lòng bàn tay kia.

Trong cảm giác của hắn.

Trên mặt Vương Hoàng lộ ra vẻ kinh sợ, ánh mắt tràn đầy lửa giận, sát cơ ngút trời.

Chuyện tới nước này, gã ta há có thể không biết mình đã rơi vào bẫy của người khác, vả lại một kiếm vừa rồi của Tần Thanh Dung cũng đã làm cho gã bị trọng thương.

Lại còn bị vây ở nơi đây, hôm nay sợ là khó mà thoát được.

Đã như vậy, chỉ có thể đánh cược một lần.

Cho nên, vừa ra tay thì Vương Hoàng đã toàn lực ứng phó, chuẩn bị bắt Mạc Cầu để lập uy.

Với thực lực Quỷ Vương hậu kỳ của mình, lại toàn lực thôi phát Diêm Ma thủ, sợ là một kẻ Nguyên Anh sơ kỳ như Mạc Cầu ngay cả dư ba của chưởng thế cũng không chịu nổi.

Mạc Cầu tuy mạnh, nhưng lại không thể nào đỡ được.

"Đương . ."

Tiếng va chạm mang theo tia lửa văng khắp nơi, chiếu rõ biểu lộ khác lạ của một người một quỷ.

Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Cầu, con ngươi đen nhánh, thần sắc đạm mạc, hoàn toàn không có chút biến hóa nào, hai mắt Vương Hoàng thì co vào, vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin.

Rõ ràng là tu vi đã chênh lệch lớn đến thế. . .

Vậy mà khi va chạm lại chỉ sàn sàn không phân thắng bại?

"Bạch!"

Bách Tịch đao tránh thoát Diêm Ma Thủ, đao quang kiều thiên như long, thân như vòng tròn xoay tròn, đao mang sắc bén như trăng khuyết chém xuống.

Mạc Cầu có Thiên binh Hộ Thể Phù văn, Minh Vương Giáp hộ thể, mặc dù lực lượng không đủ, nhưng lực phòng ngự lại không hề kém hơn đối phương bao nhiêu.

Mà đao pháp đã có Địa Tàng Bản Nguyện Đao và Thập Phương Sát Giới gia trì, cũng làm cho hắn có tư cách đối mặt trực diện với Vương Hoàng.

Ít nhất là trong thời gian ngắn thì không sẽ không bại trận.

Dù sao bản thân Vương Hoàng đang bị trọng thương, lại bị Bắc Đẩu Kiếm Trận áp chế, nếu đến như vậy mà hắn còn không chiến ngang tay, vậy thì thế cục hôm nay sẽ khó mà dự liệu.

"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."

Đôi bao tay mà Vương Hoàng đang mang cũng là một vật phi phàm, ngạnh kháng Bách Tịch đao mà cũng không hề bị gì, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận