Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 772. Tam Thủ Giao Long

Chương 772. Tam Thủ Giao Long


Người dịch: Whistle

"Nơi ở của bát đại Long duệ nguy hiểm tầng tầng, chỉ có thể xem vận khí của chúng ta có thể gặp được một con rồng lạc đàn hay không, mục tiêu của chúng ta là Độc Giác Kim long."

Thừa Thiên hầu cầm một bức tranh trong tay, so sánh với hoàn cảnh chung quanh một chút rồi nói:

"Địa hình chênh lệch quá lớn, chỉ có thể xác định phương hướng đại khái, bất quá nếu như đi về hướng nam thì chắc là sẽ gặp được một ổ Độc Giác Kim long."

"Ta cần hồn phách của tam thế Nghiệt Long." Thánh nữ ung dung mở miệng:

"Có được hồn phách thì ta liền có thể chứng được Quỷ Vương cảnh, tu thành bí pháp, đến lúc đó chưa chắc không thể giúp ngươi bắt một con Thượng Cổ Uyên long."

"Tam thế Nghiệt Long cực kỳ hiếm thấy." Tưởng Lục Tiên cau mày:

"Thánh nữ có chắc là chúng ta sẽ gặp được không?"

"Đương nhiên." Dưới lớp khăn che mặt, trong mắt Thánh nữ hiện ra Linh quang huyền diệu, giọng nói phiêu miểu:

"Tam thế Nghiệt Long có duyên với ta, cho dù ta không đi tìm nó thì nó cũng sẽ lần theo bản năng để tới tìm ta."

"Vậy là tốt rồi." Thừa Thiên hầu gật đầu:

"Chỉ cần nó đến, chắc chắn sẽ có đi mà không có về."

. . .

Một mảnh thuỷ vực nào đó.

Một con quái vật khổng lồ tương tự như dê rừng đang đứng trên mặt nước, nó đang nhìn về phía đám Thủy long có thực lực có thể so với Đạo cơ Đỉnh phong ở bên dưới bằng ánh mắt chán ghét.

"Một đám cá chạch, muốn chết!"

Dứt lời, dê rừng há to miệng rộng, mấy chục con Thủy long bị nó nhiếp lên rồi nuốt vào trong bụng.

"Tiểu tử, ta phụng mệnh của Chiêu vương đến đây không phải đi du sơn ngoạn thủy với ngươi, làm thế nào mới có thể để cho ngươi trở thành Lỗ vương hạ nhiệm?"

"Không vội, không vội."

Ở sau lưng dê rừng, một người trẻ tuổi có bộ dạng như thư sinh yếu đuối, tay cầm chiết phiến đang nhẹ nhàng lắc đầu:

"Chúng ta đi dạo bốn phía trước, xem thử có gặp được Long duệ thượng đẳng hay không, để ta chứng được Quỷ Vương cảnh rồi bàn lại chuyện tương tranh với các huynh đệ khác."

"Nếu không. . ."

Người trẻ tuổi cười khẽ một tiếng, nói:

"Dựa vào thực lực hiện giờ của ta thì há có thể lọt vào mắt của những vị huynh đệ kia?"

"Ngài nói có đúng không, Dương Quân tiền bối?"

Con dê rừng cao chừng trăm mét này chính là một trong những phụ tá đắc lực của Chiêu vương, Quỷ Vương Dương Quân!

.......

So với những huynh đệ tỷ muội xuất hiện ở những nơi hoang vu, an toàn thì có một chút Quỷ tộc lại xuất hiện ở những địa phương bất tận nhân ý.

Trong một khu đầm lầy.

Mấy chục con con lươn giống như Giao long gào thét lao ra, hình thể to lớn, mang theo lực lượng kinh khủng tiễu sát một đám Quỷ vật.

Khi đối mặt với mười mấy con Giao long, cho dù là Quỷ tướng có thể so với Kim Đan cũng chỉ có thể phát ra những tiếng cuồng hống bất lực rồi bị phân thây tại chỗ.

Không bao lâu sau.

Vài tiếng ợ nhỏ xíu vang lên, Giao long từ từ chìm xuống dưới đầm lầy, chướng khí lại xuất hiện rồi che lấp nơi này.

Thái Dương cung.

Tại đây nơi ở của Xích Hỏa Long Thần.

Xích Hỏa Long Thần chính là một trong Bát Bộ Thiên Long của Táng Long Thiên.

Chín ngọn núi lửa cao vạn trượng đang đứng sừng sững, cung điện to lớn giống như một tòa thành trì, những con hỏa long ẩn hiện trong cung điện, tiếng long ngâm vang vọng.

Sau lưng thiên điện.

Vài con hỏa long mở to mắt rồng, trong mắt mang theo vẻ hiếu kì nhìn về phía hơn hai mươi con Quỷ vật bỗng nhiên xuất hiện kia, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mê mang.

Mà sau khi đám Quỷ vật kia phát hiện ra luồng khí tức kinh khủng ở xung quanh mình kia liền tuyệt vọng.

Chỉ là khí tức có thể so với Quỷ Vương thôi mà đã có không dưới mười luồng!

"Rống!"

Liệt diễm gào thét giống như hạo nhật mới lên.

Viêm Hỏa chí cương chí dương, không gì không thể thiêu cháy, mang theo hung lệ chi ý bao phủ toàn trường, đốt cho đám Quỷ vật kia cháy thành tro bụi.

Sơn cốc. . .

Bình nguyên, rừng rậm. . .

Trong khoảng thời gian tầm đó, có những đội ngũ xuất hiện trong Táng Long Thiên.

. . .

Mạc Cầu đứng trên cành tay, chắp hai tay sau lưng, thân hình thẳng tắp, trong đôi mắt mang theo vẻ tang thương xuất hiện sát cơ, đao ý như có thực chất.

Ngoài vài dặm.

Bách Tịch Đao hóa thành ba mươi sáu vệt đao mang nhỏ bé đan xen giữa không trung, bao bọc vây quanh vài con Tam Thủ Giao long.

Khắp người Giao long toàn là lân giáp, bên ngoài có một dòng nước sền sệt quấn quanh.

Chuyện kỳ lạ hơn là, chỉ cần ba cái đầu không bị đồng thời chặt đứt thì cho dù nó có bị chém xuống một cái cũng có thể khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Sức lực vô cùng lớn, đao thương bất nhập, tốc độ kinh người, tốc độ khôi phục siêu phàm. . .

Loại Giao long này cực kỳ khó chơi!

May mà người đang ra tay là Mạc Cầu, dao mang tứ ngược, chỉ trong nháy mắt đã chém cho mấy con Giao long này mình đầy thương tích, máu me đầm đìa.

"Trảm "

Hắn quát khẽ một tiếng, đao mang lăng lệ ở nơi xa đột nhiên trầm xuống.

Hư không dường như cũng bỗng nhiên trở nên u ám, không gian trong phạm vi một dặm đột nhiên không còn ánh sáng, chỉ có hắc ám đang không ngừng buông xuống.

Tứ Nhạc Bát Kiếm —— Vĩnh Trụy Vô Gian!

Mạc Cầu thi triển chiêu thức này không giống với kiếm quyết của Đan Dương Tử, Kiếm ý thuần túy, âm lãnh, túc sát, gần như không còn sinh khí.

Đợi cho Kiếm ý tán đi, trong tràng chỉ còn sót lại vài bộ long thi.

"Ba ba. . ."

Tiếng vỗ tay vang lên.

Mạc Cầu nghiêng đầu, chỉ thấy Ngưu ma Trương Cát đang vỗ tay nhìn sang.

Trên mặt của vị Quỷ vật này còn mang theo vẻ sợ hãi thán phục, nói:

"Khó trách Cung chủ lại vừa ý Mạc đạo chủ như vậy, ngự khí pháp của người tu hành dương thế thật là cao minh, ngày khác nhất định phải thỉnh giáo một chút."

"Khách khí." Mạc Cầu chắp tay:

"Không so được với thần lực của đạo hữu."

Ở phía trước Trương Cát cũng có hai con long duệ đang bị y đè lên đánh, một quyền một cước đều mang theo lực lượng băng sơn nứt hải, Võ kỹ thì càng tinh diệu.

Mạc Cầu mặc cảm.

Nếu như bọn hắn trở thành đối thủ, Mạc Cầu tự hỏi, nếu như ở trong phạm vi một dặm thì tám chín phần mười hắn sẽ không địch lại đối phương, chắc chắn phải tránh lui.

Có Quỷ Vương tọa trấn, mặc dù gặp được một đám Giao long, nhưng trận chiến cũng không kéo dài được bao lâu.

Không bao lâu sau.

Đám người Toàn Chân đạo liền tập hợp lại một chỗ.

"Chỉ mới mười ngày mà chúng ta đã mất đi ba người." Người nói chuyện tên là Vạn Đạo, là một vị nam tử trung niên có gương mặt thành thực, tu vi Kim Đan.

Trên danh nghĩa thì ông ta là người của Toàn Chân đạo, nhưng sự thực thì lại là đệ tử của Tông chủ Thái Ất tông Tiết Ngưng Chân.

Đến nỗi vì sao lại tới đây. . .

Thì không tiện nói rõ.

"Có sáu người tu hành Hóa Long Thuật, Thiên Binh Pháp, thực lực đột nhiên tăng mạnh, không bao lâu nữa liền có thể sánh vai với tu sĩ Đạo cơ Viên mãn."

"Nhưng. . ."

"Nếu như không thể thuần hóa long huyết trên phạm vi lớn thì thực lực đến đây đã là cực hạn."

"Tiền bối." Một người lặng lẽ mở miệng:

"Vãn bối không hối hận, chứng được Kim Đan vốn là chuyện ngàn khó vạn nan, đối với bọn vãn bối mà nói, có được hi vọng giống như bây giờ cũng đã là một tràng cơ duyên rồi."

Quả thật.

Nếu như không có Hóa Long Thuật, Thiên Binh Pháp, ngay cả Đạo cơ Viên mãn mà bọn hắn cũng chưa chắc mình có thể đạt tới.

Bây giờ không chỉ có thể đạt tới, nếu như lại lấy được long huyết đỉnh tiêm để thuần hóa huyết mạch của bản thân thì sẽ có khả năng so được với Tông sư Kim Đan.

Đám người chậm rãi gật đầu.

Ngoại trừ hai ba người có chí Kim Đan ra, những người khác đều lộ ra ý động.

Chung quy vẫn là thực lực của bọn hắn quá yếu, thay vì liên tục gặp nạn, không biết khi nào sẽ chết, chẳng thà mau chóng thiết pháp gia tăng thực lực của bản thân.

Thứ cần phải cân nhắc duy nhất chính là huyết mạch.

Có Quỷ Vương ở đây, lựa chọn huyết mạch quá sớm thì rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội phía sau.

Mạc Cầu không có ý định nhúng tay vào chuyện này, đưa mấy viên Nội đan vừa mới lấy được cho bọn hắn: "Đây là Nội đan của Tam Thủ giao long, các ngươi chia đi."

Đám người tỏ ra hân hỉ, nhao nhao tiếp nhận.

Thứ này ở ngoại giới chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nhưng ở giới này lại chỉ là vật bình thường.

Một viên Nội đan đã đủ để cho một vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ tiến giai Đạo cơ trung kỳ trong vòng mười mấy ngày, tu vi và thực lực đều sẽ đại tiến.

"Đạo chủ." Vạn Đạo thấp giọng truyền niệm:

"Ta dùng Động Thiên Cảnh thử liên hệ với tông môn Vạn Bảo các, nhưng lại không có người trả lời, sợ là cũng sẽ không có đáp lại."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Cho nên nơi này đây không phải là Âm gian? Ít nhất là không phải nằm trong cảnh nội của Thương quốc?"

"Không phải." Vạn Đạo lắc đầu:

"Nơi đây dương khí dư dả, Linh cơ sinh động, so với Âm phủ thì chênh lệch quá nhiều, theo cái nhìn của tại hạ, nơi này có thể là nơi. . . Tương tự như Chí Thánh Đạo tràng."

"Chí Thánh Đạo tràng." Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư.

"Không sai." Vạn Đạo thân là đệ tử của Tiết Ngưng Chân, cho nên y biết rõ một vài bí văn hơn Mạc Cầu:

"Chí Thánh Đạo tràng cũng tương tự như nơi này, bất quá trong này ẩn chứa lệ khí, oán niệm trùng thiên, chắc là Đạo chủ có thể cảm nhận được?"

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu.

Cơ hồ toàn bộ sinh linh trong giới này đều có tính tình hung lệ.

Long, thiên sinh đã có linh tính, có một ít còn có tính tình bình thản, trong truyền thuyết thì giống loài này rất giỏi trong việc quản lý chư thiên thuỷ vực, không phải là hung thú.

Nhưng trên đường này, bọn hắn lại không gặp được giống loài lương thiện nào cả.

Toàn bộ đều là thị sát thành tính, hung lệ tàn bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận