Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 814. Nguy Hiểm

Chương 814. Nguy Hiểm


Người dịch: Whistle

"Đừng!"

Thái Hạo vươn tay ngăn cản, thậm chí còn kích phát thần uy của Xạ Nhật Cung, nhưng chỉ thấy hư không ở sau lưng Mạc Cầu đột nhiên nứt ra, cả người lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Hư không na di!

Loại Thần thông này cũng làm cho Thái Hạo cảm thấy giật mình.

"Rống!"

Chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ.

Tiếng rống mênh mông mạnh mẽ làm cho mặt đất rung chuyển, dãy núi chập trùng, những kẻ có thực lực dưới Thất giai trong nhóm người đều không thể đứng vững.

"Là Huyền Cổ Hoàng Long!"

Sắc mặt Thái Hạo ngưng trọng, Xạ Nhật Cung hiện ra Linh quang, cuốn theo đám người:

"Chúng ta đi!"

Linh quang lóe lên, đám người Thái Hạo lập tức trốn ra xa vài dặm, lấp lóe vài cái đã biến mất trong rừng rậm, chỉ còn một cỗ long uy mênh mông cuốn tới.

. . .

Bên ngoài ngàn dặm.

Mạc Cầu xuất hiện ở bên cạnh một đầm nước.

Hắn ôm theo một đứa trẻ, vẻ mặt trầm ngâm, sau đó vươn tay khẽ vuốt trán của nó, Thần niệm vừa chui vào bên trong thì Mạc Cầu lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Nguyên thai vững chắc, Tinh nguyên Viên mãn.

Chỉ cần đứa trẻ này tu hành thêm một chút là có thể ngưng Kết Kim đan.

Vả lại.

Đan thành Thượng phẩm!

Đứa nhỏ này, đơn giản không thể tưởng tượng nổi.

Huống chi, ngoài căn cơ vững chắc ra thì trong cơ thể nó còn sinh ra một đoàn Linh hỏa có thể so với Nguyên Anh, lại còn có một món dị bảo không biết tên đang bảo vệ huyết mạch Nguyên thần.

Cho dù là với thần niệm của Mạc Cầu thì cũng không thể chui vào bên trong.

"Thiên địa sở chung!"

Hắn than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời, Thần niệm làm lộ ra những luồng khí tức kinh khủng của Thần long, Mạc Cầu lập tức vung tay áo dài.

Thần thông —— Tụ Lý Càn Khôn.

Bách Tịch Đao trảm tới, lại xé rách hư không, na di ngàn dặm.

Nửa ngày sau.

Khương tộc.

Sắc mặt Chúc Sơn âm trầm từ trên trời giáng xuống.

Sau khi đáp xuống mặt đất, lão ta vung mạnh tay áo, ném văng tàn lửa trên người, tàn lửa lao tới chỗ của những cái cây ở cách đó không xa, thoáng cái đã đốt cho nó thành than cốc.

"Thượng sứ." Mạc Cầu đã dẫn người chờ ở ngoài điện từ trước, thấy vậy liền nhướng mày hỏi:

"Chuyện gì mà lại làm cho ngài giận dữ như vậy?"

"Có phải là có liên quan đến việc vừa rồi thượng sứ vội vã rời đi. . ."

"Đủ rồi!" Chúc Sơn hét lên một tiếng, cắt ngang câu hỏi của Mạc Cầu rồi nói:

"Ta hỏi ngươi, Hóa Long Trì của các người dùng những vật liệu cái gì, có từng săn giết Thần long cao giai chưa, có dùng máu tươi của bọn nó để nhập dược không?"

"Thượng sứ, ngài có ý gì?" Mạc Cầu biến sắc:

"Không phải đã nói. . ."

"Nói cái gì!" Chúc Sơn mạnh mẽ quay đầu, tức giận trừng Mạc Cầu:

"Săn giết Long tộc chính là tử tội, Tộc Khương các ngươi thật sự là gan to bằng trời!"

Nói xong, một ngọn lửa đột nhiên bộc phát trên người lão ta, liệt diễm cuồn cuộn, nhiệt độ cao cuồng quyển cả tộc đàn.

Lại tới nữa!

Vạn Tượng cắn chặt răng, nhưng lại không thể làm gì.

Tuy rằng tu vi của y là Kim Đan viên mãn, nhưng ở trước mặt Ngự Long Sử Cửu giai như lão ta thì lại không đáng chú ý chút nào.

Mắt thấy hơn trăm vạn người trong tộc đang lâm vào hoàn cảnh sinh tử chưa biết, sự dày vò trong lòng càng làm cho đôi mắt y đỏ lên.

Nhất là, ở phía trên chân trời còn có vài con Long tộc đang lượn lờ, long uy mênh mông, thậm chí trong đó còn có một con có khí tức mạnh hơn cả Chúc Sơn.

Thập giai?

Cho dù là Tộc trưởng thì sợ là cũng sẽ không thể bảo vệ được nhiều người như vậy.

Kinh sợ, không cam lòng, tuyệt vọng. . .

Rất nhiều cảm xúc dâng lên trong đầu.

Yên lặng nội tâm, viên mãn Huyền Thai, nguyên bản tiến không thể tiến tu vi, thủ này kích thích, vậy mà vô thanh vô tức xuất hiện buông lỏng.

"Răng rắc!"

Kim Đan, xuất hiện một vết nứt.

Vạn Tượng hoàn hồn, trong mắt hiện ra vẻ hiểu rõ.

Sư phụ nói, vào lúc sinh tử mới thấy được siêu thoát, thì ra không phải là đang nói sinh tử của mình, mà là trong lòng nghĩ đến những người khác.

Khó trách. . .

Trước kia mình đã khám phá sinh tử, dù rằng lưỡi đao sát người thì trong lòng cũng không nổi lên gợn sóng.

Chỉ có đại nghĩa mới là thứ mà mình chấp nhất.

'Vô Lượng Thọ Phúc!'

Vạn Tượng mắt nhắm lại, đọc thầm một câu đạo hiệu, Thần niệm lập tức ngưng tụ, yên lặng chờ Mạc Cầu ứng đối, thực sự không được thì chỉ đành liều mạng.

"Chúc Sơn!"

Mạc Cầu thu liễm ý cười trên mặt, từ từ đứng thẳng người dậy, một luồng khí tức huyền diệu khó lường, không hề kém hơn đối phương, từ trên người hắn dâng lên,:

"Ngươi có ý tứ gì?"

"Ta đã giao đứa trẻ đó cho các ngươi, bây giờ lại quay về đây, không nhắc tới chỗ tốt đã đáp ứng đã đành, bây giờ lại còn mở miệng ra uy hiếp?"

"Nói không giữ lời, mở miệng lật lọng, đây chính là tác phong của Tộc Xích Hỏa Thần Long sao?"

"Oanh!"

Hắn nhẹ nhàng vươn vai, tinh khí thần hoá sinh ba luồng khí tức đan xen giữa không trung, không chỉ kiềm chế ngọn lửa trên người Chúc Sơn, mà con uy nhiếp bát phương.

Bầu không khí trong hiện trường đột nhiên trở nên khẩn trương.

"Tam Thế Nghiệt Long!"

Chân trời, một con Thần long Thập giai đang vây xem cũng lặng lẽ mở miệng:

"Tam Thế Nghiệt Long chính là Linh vật của thiên địa, tuy rằng thuộc long, nhưng lại không phải long chủng, ngươi chỉ là một giới Nhân tộc, làm sao có thể được nó chiếu cố."

"Ừm?"

Thần long cúi đầu, mắt rồng xem kỹ Mạc Cầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu:

"Tam thế Đồng Thân, khó trách. . ."

Nó nhẹ nhàng đong đưa phần đuôi, lắc lắc cái đầu to như cái cung điện kia, trầm giọng nói:

"Chúc Sơn, được rồi."

"Chuyện này không liên quan đến đám người này, không cần phải ở đây xả giận, Tam Thế Nghiệt Long do Linh cơ hội tụ mà thành, là thứ vĩnh viễn cũng không thể giết chết được."

"Nhạc mẫu!" Chúc Sơn bay lên, sắc mặt có chút khó coi.

Sau khi thành tựu Cửu giai thì lão ta đã có thể hóa thành hình rồng trong một khoảng thời gian ngắn, còn lấy được long tộc chân chính làm vợ, cũng bởi vì vậy nên địa vị của lão ta ở trong tộc rất đặc thù.

"Đi thôi."

Thần long lắc đầu, vẫy đuôi rời đi.

Một giới phàm nhân, một phương Thị tộc, ở trong mắt nó, chỉ cần một ngụm liệt diễm liền có thể đốt cháy sạch sẽ, không đáng để nó quan tâm.

Ngược lại thì mặt mũi của Tam Thế Nghiệt Long lại không thể không cho.

"Hừ!"

Chúc Sơn quay đầu nhìn sang, lạnh lùng hừ một tiếng:

"Khương tộc trưởng, lần này ta tạm thời tha cho thị tộc của các ngươi, bất quá đứa trẻ kia đã bị người ta bắt đi, các ngươi cũng có trách nhiệm tìm nó về đây."

"Đúng dịp."

"Gần đây bọn ta muốn vây giết một đám kẻ ngoại lai, thực lực của ngươi không sai, cùng nhau đi đi!"

.......

"Nguy hiểm thật!"

Giương mắt nhìn một đám Long tộc và gia quyến của bọn chúng thản nhiên rời đi, Vạn Tượng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, thuế biến phát sinh trong cơ thể cũng đã hòa hoãn đôi phần.

"Đúng vậy!"

Khương Nguyên sắc mặt trắng bệch, toàn thân tràn đầy mồ hôi gật đầu phụ họa.

Bất quá nguy hiểm mà hai người nói tới là không giống nhau.

Theo Vạn Tượng, nguy hiểm chính là khi thân phận của bọn hắn bại lộ, lấy nội tình hiện giờ của Mạc Cầu, cho dù là không địch lại, nhưng mang theo y chạy trốn là chuyện không thành vấn đề.

Mà theo Khương Nguyên.

Vừa rồi, sự an nguy của toàn bộ Tộc Khương đều chỉ nằm trong một ý niệm của Xích Hỏa Thần Long.

May mắn là Long thần mà thị tộc cung phụng làm cho đối phương lùi bước, nếu không, khi Thần long giận dữ, sợ là trăm vạn tộc nhân của Tộc Khương đều sẽ không may mắn thoát khỏi.

"Xem ra, tộc đàn lớn mạnh cũng không hoàn toàn là chuyện tốt."

Khương Nguyên quay đầu nhìn xem đám tộc nhân đang run lẩy bẩy và gia viên mà bọn hắn đã chăm chút tỉ mỉ trong một năm qua liền không khỏi cúi đầu thầm than một tiếng.

Tuy rằng tộc nhân đã được ấm no, nhưng vẫn là nguy cơ sớm tối.

Theo tộc quần lớn mạnh, có thể tiếp xúc với càng nhiều Long tộc cao giai hơn, nhưng chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ khiến cho cả tộc đều vong.

Khoảng thời gian ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm của lúc trước so với cuộc sống nơm nớp lo sợ như hiện giờ, Khương Nguyên không biết cách sống nào là tốt hơn, chuyện này cũng làm cho trong lòng y cảm thấy mờ mịt.

Mạc Cầu thu tầm mắt lại, vẻ mặt trầm tư.

Một lát sau,

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Tượng:

"Ngươi thế nào rồi?"

Là Nguyên Anh Chân Nhân, lại đều là người tu hành trong Thái Ất Tông trên dương thế, những sự thay đổi vừa diễn ra trong cơ thể của Vạn Tượng đương nhiên là sẽ không gạt được hắn.

Loại dị dạng như lục mầm nảy sinh, khí cơ sơ hiển vừa rồi chính là dấu hiệu của Đan phá Anh xuất.

Tiến giai Nguyên Anh.

Nhưng lúc này cũng là thời điểm nguy hiểm nhất.

"Không sao." Vạn Tượng tỏ ra thản nhiên nói:

"Tộc trưởng không cần lo lắng, thuộc hạ đã có chuẩn bị."

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Có gì cần thì cứ mở miệng."

"Được." Vạn Tượng cúi đầu, nghĩ nghĩ, nói:

"Đứa bé kia. . ."

"Vốn cho rằng là một vị phúc tinh, kông ngờ lại là một tai tinh." Khương Nguyên thở dài, trong giọng nói còn mang theo vẻ bất mãn:

"Cho dù đứa trẻ này bị người ta cướp mất giữa chừng thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, là do bọn hắn không chu toàn, cớ sao lại còn đến tìm chúng ta hỏi tội."

"Đây cũng quá. . . Bá đạo!"

"Đúng vậy." Người vẫn luôn không hề lên tiếng như Phượng Lam cũng gật đầu phụ họa:

"Bây giờ xem ra, chỗ tốt mà bọn hắn đáp ứng trước đó cũng đã bị mất rồi."

"Khẳng định là sẽ không còn." Mạc Cầu lắc đầu:

"Có thể giữ được tính mạng đã không sai rồi, chỗ tốt thì cũng đừng nghĩ, chuyện này kết thúc ở đây, các ngươi đừng để trong lòng, trở về đi."

Nói xong, hắn liền chắp tay đi về phía đại điện.

Táng Long Thiên. . .

Chung quy vẫn là quá nguy hiểm, cho dù mình đã tiến giai Nguyên Anh, có không ít nội tình, nhưng thời thời khắc khắc đều có thể bị người ta đến cửa uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận