Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 369. Bị Quản Chế

Chương 369. Bị Quản Chế


Người dịch: Whistle

"Sư. . ."

Đôi mắt đẹp của Sơ Dao trợn lên, đang muốn mở miệng thì bị Hoàng Mẫn dùng tay bịt, thân thể cứng tại tại chỗ.

Giữa không trung.

Mạc Cầu thu hồi Túi Trữ vật của Lưu Luy, tiện tay ước lượng, thân thể nhoáng một cái đã hóa thành một làn khói biến mất không thấy gì nữa.

"Hô. . ."

Vào lúc này, hai nàng mới từ từ buông lỏng cơ thể đang căng cứng của mình, đối mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.

Tự tiện giết chết đồng môn chính là đại tội không thể tha thứ!

Sao Mạc sư huynh lại dám làm vậy?

"Đi!"

Hoàng Mẫn mở miệng, sắc mặt âm trầm:

"Trở về."

"Về chỗ nào?" Một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Hai vị sư muội, tại sao lại muốn trở về rồi?"

"Sư. . . Sư huynh."

Sắc mặt Sơ Dao trắng bệch, trong miệng thì thào:

"Bọn muội không thấy gì hết."

"Không thấy gì hết." Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn không còn ôn nhu hiền hoà trước đó không lâu.

Hắn chỉ than nhẹ một tiếng:

"Sư muội, hai người không nên trở về."

"Đi!"

Hoàng Mẫn đột nhiên quát khẽ, nhanh chóng quay người, Thất Hà Đoạn lập tức bao phủ hai người rồi phi độn về phía sau, tốc độ rất nhanh, tạo ra một cơn gợn sóng nham tương trên mặt đất.

Đồng thời, một vệt kiếm quang chém thẳng tới chỗ Mạc Cầu, ngăn cản đối phương truy sát.

Nàng cũng có tu vi Luyện khí tầng chín, mặc dù bất thiện sát phạt, nhưng cũng không phải kẻ yếu.

Đặc biệt là rất nhanh trí, dưới tình thế cấp bách đột nhiên bộc phát cũng làm cho người không dám khinh thường.

Nếu như không phải vừa rồi Mạc Cầu thể hiện ra uy năng quá mức kinh người, tự biết mình không địch lại, thì nàng sẽ không e ngại mà đánh với đối phương một trận.

Nhưng mà. . .

"Đinh!"

Âm Phong Vô Ảnh kiếm động niệm tức xuất, kiếm quang vẩy một cái, lập tức chém cho thanh Phi kiếm đang đột kích bay ra ngoài.

Cùng lúc đó.

Nham tương ở dưới người của hai nàng bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, những luồng kiếm quang u ám đột nhiên lao tới.

Cấm pháp —— Lôi Trạch Âm Hỏa kiếm!

Chỉ một thoáng.

Trăm ngàn đạo kiếm quang nội uẩn âm hỏa trầm lôi chi lực bao phủ hai nàng.

Còn có rất nhiều dung nham đang cuồn trào.

"Oanh!"

Nham tương cuồng bạo giống như thủy triều chập trùng, vọt mạnh lên cao cả trăm mét rồi hung hăng ập xuống.

Tiếng nổ vang rền hơn mười dặm, núi đá vỡ nát, nham tương bắn tung toé, giống như những con tinh linh đang khiêu vũ vậy.

Bóng người ở bên trong lập tức bị kiếm quang và nham tương ập tới làm cho ngã trái ngã phải.

"Phốc!"

Hoàng Mẫn kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều đang đau nhức.

Pháp lực chống đỡ hết nổi, Thất Hà Đoạn lập tức lộ ra sơ hở, bị vô tận kiếm quang chui vào, bên trong cảm giác cũng không cảm nhận được vật nào khác nữa.

Xong!

Trong lòng Hoàng Mẫn mát lạnh, vô thức nhắm chặt hai mắt, không nhẫn nhìn thấy bộ dạng thê thảm khi chết của mình.

Sau một khắc, hai nàng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ đi một chút, Pháp lực ở trong cơ thể đã bị quản chế, kiếm quang bọc lấy bay ra nham tương.

Sau đó lại xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu, Hoàng Mẫn lòng như tro nguội.

Mặc dù cùng là Luyện khí tầng chín, nhưng cách biệt thực lực giữa hai người lại làm cho nàng tuyệt vọng, đừng nói là địch thủ, cho dù là đào tẩu cũng đã là yêu cầu xa vời.

Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất:

"Sư huynh tha mạng."

"Sư huynh."

Trên mặt Sơ Dao cũng tràn đầy hoảng sợ, thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt to tròn có nước mắt tuôn ra:

"Bọn muội sẽ không nói ra ngoài."

"Không sai." Hoàng Mẫn vội vã gật đầu:

"Bọn muội cũng nghe rồi, là Lưu Luy muốn hại sư huynh trước, sư huynh chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi."

"Dù. . . Cho dù bị tông môn phát hiện thì cũng có thể lý giải."

Sắc mặt Mạc Cầu đạm mạc, không rên một tiếng, liếc nhìn hai nàng, trong lòng cũng có chút lúng túng.

Người đã chết trong tay hắn nhiều vô số kể, nhất thời nửa khắc sợ đều là đếm không hết, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người lạm sát.

Nhất là Sơ Dao, càng tính là có giao tình.

Giết?

Lắc đầu, hắn vươn một tay ra trước, hai con nhện đen thui twf trong tay áo bò ra.

"Ăn bọn chúng đi!"

"Cái gì?"

Hai nữ ngẩng đầu, vẻ mặt sững sờ.

Đến khi nhìn thấy hình dáng tướng mạo của con nhện kia, khuôn mặt liền vặn vẹo, nỗi sợ hại trong mắt còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Chỉ thấy con nhện to bằng nắm đấm trẻ con, toàn thân đen thui, trên người có vô số lông màu đen.

Ăn?

Còn không bằng chết đi!

"Răng rắc răng rắc. . ."

Trong lúc suy nghĩ, hai con nhện cũng đã bắt đầu thu nhỏ hình thể, lông tóc toàn thân đều quăn lại.

Nhìn thật kỹ, con nhện này lại không phải vật sống, toàn thân của nó đều được làm từ kim loại.

Trong chớp mắt, con nhện lớn chừng quả đấm đã biến nhỏ như hai viên đan dược màu đen.

Chỉ có mấy sợi tơ dài như xúc tu đang đong đưa theo gió.

"Ăn bọn nọ thì hai người có thể sống."

Mạc Cầu ném về phía trước, hai con nhện liền hóa thành hai viên đan dược lơ lửng ở trước mặt hai nàng.

"Sư huynh. . ."

Trên mặt Sơ Dao hiện ra vẻ cầu khẩn.

Hoàng Mẫn ở bên cạnh lại không nói hai lời, đưa tay nắm lấy một viên đan dược, cau mày rồi ngửa đầu nuốt vào trong bụng.

Sơ Dao nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt khó xử, vùng vẫy một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy viên đan dược còn lại rồi nuốt xuống.

"Vào lúc bình thường thì vật này sẽ không ảnh hưởng đến hai người, nhưng nếu như nói ra những lời không nên nói. . ."

Mạc Cầu cúi đầu nhìn hai nàng:

"Hai người hiểu rồi chứ."

Dứt lời, thân hình tản ra như một làn khói, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

"Vân Triện Độn pháp."

Hoàng Mẫn nhìn làn sương tiêu tán ở trước mắt bèn nở một nụ cười khổ, trong mắt có sợ có kinh cũng có kính.

Thương Vũ phái có không ít đệ tử Nội môn tu hành Vân Triện Độn pháp, nhưng có thể hoà vào trong làn khói một cách tự nhiên như Mạc Cầu thì cũng không nhiều, số lượng không cao hơn năm ngón tay.

Trong đó còn bao gồm cả đệ tử Chân Truyền!

"Sư tỷ."

Sơ Dao chau mày nói:

"Đều tại muội, không nên mang sư tỷ tới đây."

"Thôi." Hoàng Mẫn than nhẹ:

"Đây là mạng, không làm gì được, chỉ là không biết. . . Khi nào thì Mạc sư huynh mới giải khai trói buộc của chúng ta."

"Đúng rồi!"

Nói đến đây, sắc mặt nàng nghiêm lại:

"Sư muội, muội phải nhớ lấy, chuyện hôm nay đừng có nói lung tung, cho dù là Đại sư tỷ cũng không được!"

"Ừm."

Sơ Dao gật đầu, ánh mắt phức tạp.

Vị Đại sư huynh tôn kính có thừa trước đây và một Mạc Cầu ra tay ác độc vô tình ở hiện giờ đang hòa lẫn vào nhau, trong lúc nhất thời, tâm tình của Sơ Dao khó mà miêu tả.

. . .

"Câu nói của người xưa cấm có sai!"

Trong động phủ, Mạc Cầu mở mấy cái Túi Trữ Vật vừa “lụm” được ra, lấy ra vài món Pháp khí, sau một hồi quan sát liền nhẹ giọng cảm khái:

"Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, người không tiền của phi nghĩa không giàu, từ xưa đã vậy."

Theo Mạc Cầu thì thực lực của đám người Lưu Luy không được tính là mạnh, nhưng hắn lại không ngờ là trên người bọn họ lại có hai món Pháp khí Thượng phẩm.

Phải biết.

Cho dù là ở Thương Vũ phái có rất nhiều đệ tử Nội môn, thì cũng có rất ít người trong số này có được Pháp khí Thượng phẩm.

Loại Pháp khí này đều chuyên dành cho đệ tử Hạch Tâm hoặc là Chân truyền.

Không ngờ là hiện giờ hắn lại lấy được những 2 món cùng một lúc.

Trảm Niệm Đao!

Kim Cương Bạc!

Trảm Niệm Đao là của Lý Trần Chu, là một thanh giới đao của Phật môn, dài một thước ba tấc, bản thể nhìn qua thường thường không có gì lạ.

Thật ra lưỡi đao của nó rất sắc bén, nặng hơn ngàn cân, dùng Bí pháp Phật môn luyện chế mà thành.

Chất liệu hẳn là Thái Ất Tinh Kim, cộng thêm những thứ như Kim Sa Phật môn, có được phong mang vô kiên bất tồi.

Luận phẩm chất, thanh đao này còn cao hơn Âm Phong Vô Ảnh kiếm một mảng lớn.

Kim Cương Bạc là của Lưu Luy.

Vật này tương tự một quả cầu khí trong suốt, bên trong trống rỗng, chỉ có bên ngoài có một tầng màng mỏng hư ảo.

Chính nhờ vật này mà Lưu Luy mới có thể chống đỡ được Cửu Hỏa Thần Long tráo của Mạc Cầu lâu như vậy, cuối cùng chỉ đến khi hao hết Pháp lực mới hiển ra vẻ chống đỡ hết nổi.

Vật này là một món pháp khí hộ thân.

Mặc dù còn không rõ công dụng cụ thể của nó, nhưng đều là Thượng phẩm, bình thường thì giá trị của Pháp trị khí phòng ngự sẽ cao hơn Pháp khí công kích.

Còn có một viên kim châu ở trên người Nhạc Lang.

Mặc dù phẩm chất không cao, nhưng lại có kỳ hiệu che đậy cảm giác của người khác, xuất kỳ bất ý hạ cũng có thể phát huy được đại dụng.

Lại có một môn đao quyết: Minh Vương Trảm.

Mạc Cầu tiện tay lật xem một chút, hai mắt lập tức sáng lên.

Môn đao quyết này không hề yếu hơn Âm Sát Thập Nhị kiếm của hắn, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.

Phải biết, Âm Sát Thập Nhị kiếm là kiếm pháp của tu sĩ Đạo cơ.

Vậy môn Minh Vương trảm có lai lịch ra sao?

Bất luận là Pháp khí hay là Công pháp thì đều có quan hệ với Phật môn.

Xem ra, đám người Lưu Luy hẳn là cơ duyên xảo hợp lấy được phật môn truyền thừa.

Có lẽ, là do bọn họ ám toán mà đạt được.

Tóm lại, bọn hắn không thể nào bái nhập Phật môn mà khổ tâm tu luyện được.

Cũng còn có không ít đồ vật, chẳng qua lúc này không tiện nhìn kỹ, Mạc Cầu tiện tay mở ra liền thu vào trong Túi Trữ vật, sau đó lại nhảy xuống lòng đất.

Một lúc lâu mới xuất hiện lại.

Không bao lâu sau.

Có người ở bên ngoài kêu cửa.

"Mạc sư đệ, Trấn Pháp ti có việc muốn hỏi, xin mời ra gặp một lần."

"Được."

Mạc Cầu trả lời, bước ra ngoài động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận