Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 448. Hỗn Loạn

Chương 448. Hỗn Loạn


Người dịch: Whistle

Chưa nói xong thì trên thuyền đã lóe lên một làn sóng nước, kiếm quang màu nước nở rộ rực rỡ, giống như khổng tước xòe đuôi bao phủ một phương.

Kiếm khí bôn dũng, xé rách buồng nhỏ trên tàu, còn vây kín cả vị trí mà Mạc Cầu đang đứng.

Kiếm quyết của ả nữ nhân này cũng cực kỳ tinh diệu.

Nhìn qua cũng không thua gì Vô Lượng Kiếm Quyết!

Có hai người khác cũng đồng thanh hét lớn, một người tế lên bảo tán (cây dù), một người ném ra một chiếc đại ấn.

Thiên địa nguyên khí nằm trong phạm vi bảo tán lập tức trì trệ.

Đại ấn uy áp một phương, còn chưa tới người đã tạo nên gợn sóng trong không khí, mơ hồ có tiếng sấm vang rền.

Mấy người này, bất luận là tu vi hay Pháp khí cũng đều rất mạnh!

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh.

Ánh mắt có chút lấp lóe, kiếm quang bao phủ toàn thân, phá vỡ hạn chế trùng điệp bỏ chạy ra ngoài.

Pháp lực mà hiện giờ hắn có thể vận dụng là cực kỳ yếu.

Vả lại khí tức trên người Mạc Cầu còn đang khuấy động, còn phải đối mặt với vài vị cao thủ, liều mạng cũng không phải thiện pháp.

Vừa mới thoát khỏi lâu thuyền thì phía sau đã bộc phát ra trăm ngàn đạo kiếm quang màu nước.

Lâu thuyền đã trải qua trận pháp gia cố, dưới kiếm quang đầy trời này cũng lập tức chia năm xẻ bảy.

"Li!"

Hai luồng Linh quang xông thẳng tới chân trời.

Một luồng đương nhiên là báo động cho Thái Ất tông, luồng còn lại. . .

Mạc Cầu ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy ả nữ nhân cách xa vài dặm đang nhìn tới đây rồi nở một nụ cười lạnh lùng.

Ở bên cạnh ả có hai vị tu sĩ Đạo cơ trung kỳ trận địa sẵn sàng đón địch, đều cầm Pháp khí nhìn sang.

Nguy!

Bọn hắn đến có chuẩn bị!

Trong lòng Mạc Cầu trầm xuống, phớt lờ ả ta đi, kiếm quang hiện lên, bay tới chiếc lâu thuyền ở giữa.

. . .

"Chuyện gì xảy ra?"

Trên một chiếc lâu thuyền nào đó, một vị tu sĩ Đạo cơ đang ở trong tĩnh thất bế quan tu hành bỗng dưng nghe tiếng, y cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Sau một khắc.

Một luồng huyết quang từ dưới thân người này lao ra, trong nháy mắt đã xuyên thủng pháp y phòng ngự, bổ cho người này thành hai khúc.

. . .

"Các ngươi là kẻ nào, thật to gan!"

Trong hư không, có người gầm thét, chưa hét xong đã bị thế công như ong vỡ tổ bao phủ.

Một tiếng gào thét không cam lòng vang lên, kèm theo đó là một bộ thi thể rách rưới từ trên cao rớt xuống.

. . .

"Tại sao lại động thủ trước thời hạn?" Trên boong tàu, một vị nam tử mặc phục sức của Thái Ất tông nhăn mày nhìn về phía sau:

"Nơi này cách tiền tuyến không bao xa, lúc này động thủ, không bao lâu sau sẽ có Tông sư Kim Đan từ tiền tuyến chạy đến."

"Không còn cách nào khác." Một người áo đen ở sau lưng người này chậm rãi mở miệng:

"Có người phát hiện ra tung tích của chúng ta, không thể không xuất thủ trước thời hạn, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc."

"Yên tâm!"

Thấy trên mặt của nam tử này lộ ra vẻ thấp thỏm, người áo đen chậm rãi nói:

"Mặc dù xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng ngươi sẽ không bị gì đâu."

Lời còn chưa dứt, cách chỗ hai người đang đứng không xa liền có một luồng kiếm quang lướt qua, có chút dừng lại rồi lại tiếp tục bay xa.

"Người kia là ai?" Giọng của người áo đen mang theo vẻ ngạo nghễ, nhưng lại không có ý xuất thủ:

"Tu vi không cao, nhưng tốc độ cũng không phải là chậm."

"Hắn tên Mạc Cầu." Sắc mặt của nam tử trở nên âm trầm, ánh mắt chớp động:

"Có phải là vừa rồi hắn đã thấy được ta rồi không?"

Nếu như bị người khác phát hiện mình đứng chung một chỗ với người của Thiên Tà Minh thì y hẳn phải chết không nghi ngờ.

"Hừ!" Người áo đen cười lạnh:

"Có Già Phong Bào ta ở đây, chỉ là một tên tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, không cần quan tâm."

"Không được!" Sắc mặt của gã nam tử biến đổi, bỗng nhiên lắc đầu:

"Ta muốn."

"Tùy ngươi."

Người áo đen lộ ra vẻ mặt tùy ý.

. . .

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Một đoàn lâu thuyền vốn đang lặng lẽ phi độn trong hư không lại liên tiếp nổ tung giống như phản ứng dây chuyền vậy.

Tựa như những đóa pháo hóa.

Những luồng khí tức cường hãn liên tục xuất hiện.

Đồng thời.

Cũng có những luồng khí tức quen thuộc liên tiếp tiêu tán.

Sắc mặt Mạc Cầu trở nên âm trầm, kiếm quang bao phu toàn thân, bay thẳng tới lâu thuyền ở chính giữa, kiếm quang bay tới nửa đường lại đột nhiên trì trệ.

"Bạch!"

Tiền phương.

Lưu Nhất Minh lộ ra vẻ kinh hoảng, nhanh chóng phi độn mà đến, nhìn thấy Mạc Cầu thì trên mặt y lập tức đại hỉ:

"Sư đệ, nhanh ngăn lại người phía sau!"

Mạc Cầu im lặng.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn, đối phó với tu sĩ Đạo cơ trung kỳ thì còn được, nhưng đối mặt với Đạo cơ hậu kỳ thì có thể bảo mệnh hay không còn là hai chuyện.

Ngay cả Lưu Nhất Minh cũng không phải là đối thủ.

Hắn. . .

Lấy cái gì để ngăn?

Trên bầu trời tràn đầy pháo hoa.

Mỗi lần nở rộ đều kèm theo những tiếng hét thảm thiết đau đớn.

Các loại kiếm quang độn ảnh xen lẫn giữa không trung, không ngừng chém giết, đệ tử phụ trách áp vận thì đã loạn thành một bầy.

So ra thì những người bí ẩn đã chuẩn bị trước có lợi thế hơn nhiều, mặc dù cũng là vội vàng phát động, nhưng lại trật tự rành mạch.

Nhất là khi vừa bắt đầu hành động, một đám tu sĩ Đạo cơ của Thái Ất tông gặp phải tập kích mà không kịp chuẩn bị gì, cho nên hầu như đều bị tổn thất nặng nề.

Cho dù những đệ tử khác có lòng chống cự, nhưng dưới tình huống thiếu đi cao thủ Đạo cơ chủ trì đại cục thì cũng vô lực hồi thiên.

Lưu Nhất Minh của Thuần Dương cung xem như một trong hai người phụ trách của chuyến lần này chắc chắn là người thất trách.

Không thể duy trì được cục diện thì không nói, gặp được nguy hiểm lại chạy trốn nhanh hơn cả những người khác.

Sau lưng Lưu Nhất Minh có hai vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ đuổi theo không bỏ, kiếm quang lăng lệ đan xen trảm kích.

Mạc Cầu thấy vậy liền phớt lờ luôn cả tiếng la hét của Lưu Nhất Minh, lập xuống bay xuống dưới.

Phạm vi công kích của tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ có thể đạt tới hơn ngàn trượng, có thể ngự kiếm giết địch ở khoảng cách hơn mười dặm.

Thần niệm cảm giác thì càng kinh người.

Cho dù Mạc Cầu có thân mang Kiếm Khí Lôi Âm thì cũng không phải đối thủ của bọn họ, huống chi hiện giờ hắn còn bị hạn chế pháp lực.

Trừ phi.

Khoảng cách song phương chỉ còn mười trượng!

"Họ Mạc!"

Lưu Nhất Minh thấy thế liền rống to, vẻ mặt giận dữ:

"Ngươi làm gì vậy? Mau tới giúp ta ngăn cản một người, sau khi ta giải quyết xong một người khác liền chạy qua giúp ngươi."

"Lưu Nhất Minh, cần gì phải lừa mình dối người, ngươi đang muốn để cho người ta kéo dài thời gian dùm ngươi mà thôi." Một người ở sau lưng Lưu Nhất Minh hừ lạnh:

"Đáng tiếc, người vừa rồi cũng không thể kéo dài được bao lâu thời gian."

Chưa nói xong thì hai người đã ngự sử kiếm quang, giống như một cái mâm tròn nhanh chóng chuyển động, điên cuồng lướt về phía trước.

Những nơi đi qua, các tấm ván gỗ bay tứ tung, lưu quang tung tóe bốn phía đều bị nhẹ nhõm ma diệt.

"Các ngươi. . ."

Sắc mặt của Lưu Nhất Minh đại biến, quay đầu nhìn thoáng qua, hai mắt mãnh liệt đỏ bừng.

"Phốc!"

Hắn há mồm phun ra một đạo tinh huyết, độn quang trên người lập tức chói lọi, độn tốc tăng mạnh lên mấy bậc.

Chỉ lệch một ly đào thoát khỏi mâm tròn tiễu sát.

Thoáng hiện vài cái liền vượt qua một ngọn núi.

"Bí pháp bạo thể?"

Hai người ở sau lưng liếc nhau, đồng thời quát khẽ:

"Truy!"

. . .

Chiến trường hỗn loạn, tiếng kêu "giết" vang trời.

Nhìn ra được.

Thái Ất tông bại cục đã định.

Dưới tình huống những người đang phụ trách đại cục đều đang chạy trối chết thì những người khác cũng lấy bảo mệnh làm đầu, vô số người chạy tứ tán, căn bản không hình thành được một tầng phòng ngự.

Mạc Cầu lượn quanh khu vực biên giới vài vòng liền bất đắc dĩ lắc đầu, đè thấp kiếm quang độn qua nơi xa.

Tu vi của hắn không cao, Pháp lực cũng không mạnh, nhưng pháp môn ngự kiếm phi độn lại là không chậm chút nào.

Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm gia trì thêm Tam Thập Lục Vân Triện Chân Phù thì cũng thuộc hàng đỉnh tiêm trong Pháp khí Cực phẩm.

Lại thêm ngự kiếm pháp của hắn.

Dưới vòng vây giết của mấy vị tu sĩ Đạo cơ cũng có thể hóa thành một làn thanh phong, linh hoạt như cá bơi, lặng yên trốn xa hơn mười dặm.

Thậm chí vẫn còn nhàn hạ, thừa cơ không sẵn sàng chém giết một người.

Cho đến khi xuất hiện mấy vị tu sĩ Đạo cơ trung kỳ vây quanh tứ phương thì hắn mới đành đào tẩu trốn xa.

Sau nửa canh giờ.

Độn quang của Mạc Cầu dừng lại trên bầu trời của một khu rừng, hắn quay đầu nhìn lại, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Mặc dù gặp phải tập kích, đội ngũ đại loạn.

Nhưng Mạc Cầu tin rằng với thủ đoạn của Thái Ất tông thì không bao lâu sau sẽ có Tông sư Kim Đan giáng lâm.

Đến lúc đó.

Nếu như những tên tu sĩ tà đạo kia mà còn chưa đi thì nhất định không thể nào thoát được.

Đối mặt với đại thế quét ngang một phương của Thái Ất tông, chỉ là một cuộc tập kích thì sẽ không thể cải biến cục diện.

Cho nên Mạc Cầu cũng không định trốn xa, chờ sau khi an toàn liền sẽ trở về.

Bất quá. . .

Vì lý do an toàn, còn cần phải chuẩn bị một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mạc Cầu cúi đầu nhìn bốn phía, độn quang hạ xuống, một tay vung khẽ, chín cây Vạn Quỷ Phiên liền xuất hiện.

"Đi!"

Hắn quát khẽ một tiếng, chín cây Vạn Quỷ Phiên liền cắm sâu xuống lòng đất ở xung quanh.

"Phần phật. . ."

Mặt cờ bay múa, Diêm La Phiên đã xuất hiện ở sau lưng hắn, mặt cờ đen như mực phiên mặt bị gió thôi phấp phới, khói đặc màu đen khuếch trương.

"Sắc!"

Sắc mặt Mạc Cầu ngưng trọng, Pháp lực trong cơ thể bôn dũng, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, kết nối với mười cây trường phiên.

Lấy Diêm La Phiên làm cơ sở, Vạn Quỷ Phiên là nhãn, mười cây trường phiên liền tạo thành Thập Phương Diêm La Đại Trận.

Diện tích che phủ thì tất nhiên sẽ không so được với đại trận mà Vương gia đã tụ tập lực lượng của nhất tộc trong mấy trăm năm ở Minh Đình Sơn Thành.

Nhưng Mạc Cầu có Diêm La Phiên, nên phạm vi bao trùm cùng với uy năng bộc phát thì lại hơn chứ không kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận