Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 468. Thực Lực

Chương 468. Thực Lực


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu mở mắt ra, hoạt động cơ thể một chút, yên lặng cảm nhận Pháp lực trong cơ thể.

Lập tức thấp giọng than nhẹ.

"Đáng tiếc."

Đạo cơ trung kỳ, gần tới trung kỳ viên mãn.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tu vi của hắn liền từ Đạo cơ sơ kỳ đạt tới trung kỳ gần viên mãn.

Tiến độ kinh người.

Nhưng tinh hoa ẩn chứa trong Đan Châu chính là Kim Đan di lưu, vừa tinh thuần lại mênh mông, có tiến độ như vậy cũng không tính là gì.

Tinh nguyên đã bị lãng phí gần một nửa!

Nếu như có thể luyện hóa toàn bộ, Mạc Cầu liền có thể tiến giai Đạo cơ hậu kỳ, giảm bớt không biết bao nhiêu năm khổ tu.

"Bất quá. . ."

"Nên biết đủ."

Hắn lộ ra ý cười, thân thể nhoáng một cái, một đạo điện quang xông thẳng ra ngoài động phủ.

Vì tiêu hao Tinh nguyên, Mạc Cầu tự mình hại mình mấy lần, còn tự bạo Cửu Hỏa Thần Long, động phủ sớm đã không chịu nổi nữa, chỗ đập vào đều là một mảnh hỗn độn.

Núi xanh như thúy.

Vân hải chập trùng.

Một đạo kiếm quang từ trong lòng đất toát ra, xuyên qua mây trắng, dừng lại trong làn cương phong lăng lệ ở trên không trung ngàn trượng.

Kiếm quang tán đi, lộ ra thân hình của Mạc Cầu.

Pháp y của hắn đã bị rách tung toé, nhưng lại khó nén cái thân thể hoàn mỹ nhưng được điêu khắc bằng kim thạch bên trong.

Hai lọn tóc mai bạc trắng, ánh mắt tang thương.

Vẻ mệt mỏi hiện đầy trên mặt, nhưng lại lộ ra một ý chí dâng trào.

Mạc Cầu nhắm mắt lại.

Lại mở ra.

Luồng ý chí lăng lệ trên người đã biến mất không thấy gì nữa.

Giống như bảo đao tra vào vỏ, phong mang nội liễm, Thiên Lôi kiếm ý cũng đã được đặt vào trong thức hải.

Mặc dù tu vi tăng vọt, Thần niệm cường hãn, nhưng Mạc Cầu lại vẫn có thể chưởng khống cơ thể mình một cách hoàn mỹ.

Chuyện này phải quy công cho Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết.

Một khi luyện hóa, Pháp khí và khí tức của bản thân sẽ tương dung, có thể điều khiển như cánh tay, có thể giấu kỹ phong mang, không làm cho người khác chú ý.

"Tiểu tử."

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ cách đó không xa vang lên:

"Ngươi có nghe nói vào khoảng thời gian trước, nơi này có một vị Tông sư Kim Đan vẫn lạc, bay ra mấy viên Đan Châu không?"

Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn về phía tới người.

Cảm giác đầu tiên là tu vi không thèm ẩn tàng của người này, tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Người tới mặc bộ trường bào có thêu những đường vân quỷ dị, che lại cơ thể gầy lùn giống da bọc xương kia, trong tay người này cầm một cây hạc trượng.

Gã đang dùng đôi mắt lớn chừng hạt đậu nhìn chằm chằm Mạc Cầu, thỉnh thoảng còn chớp chớp, làm cho người ta không kìm hãm được mà run rẩy trong lòng.

Hình tượng của kẻ này lại khiến cho Mạc Cầu nghĩ đến một người.

"Hạc Tiên Ông Đào Đức?"

Đây là một vị tán tu du tẩu ở phụ cận Thái Ất tông.

Thanh danh không nhỏ, tính tình cao ngạo, luôn luôn độc lai độc vãng, tu vi Đạo cơ hậu kỳ cho nên cũng không tính yếu.

Bất quá, Mạc Cầu không hề nghe nói người này cũng tham gia sự kiện lễ tế Tuần Sơn này.

"Chính là lão phu!"

Đào Đức chân đạp thanh phong, lặng lẽ nhìn sang:

"Tiểu tử, không nghe thấy lão phu hỏi sao, bên này có Đan Châu Kim Đan hiện thế hay không?"

"Có." Mạc Cầu gật đầu:

"Bất quá đạo hữu tới chậm, chuyện này đã xảy ra ở một tháng trước, bây giờ đã kết thúc rồi."

"Vậy sao." Đào Đức sờ cằm, như có điều suy nghĩ:

"Xem ra con khỉ kia nói là sự thật, chỉ là không biết. . ."

Hắn ngẩng đầu, thanh âm nhấc lên:

"Ta hỏi ngươi, ngày đó có một viên Đan Châu bị tỷ muội Lý gia của Thanh Phong sơn đoạt được đúng không?"

Thanh Phong sơn, tỷ muội Lý gia.

Trong hàng ngũ tu sĩ Đạo cơ thì danh tiếng của hai người này cũng cực kỳ vang dội, nghe nói trên tay các nàng có một món pháp bảo.

Pháp bảo hiếm thấy, ai ai cũng biết.

Bất quá. . .

"Xin lỗi." Mạc Cầu lạnh nhạt lắc đầu:

"Chuyện này thì tại hạ không biết."

Ngày đó hắn bị một đám nhân vây giết, tự lo còn không rảnh, nào có tinh lực để quan tâm cái khác.

Nếu như tỷ muội Lý gia đạt được Đan Châu, Mạc Cầu lại không cảm thấy đây là chuyện may mắn, trong lòng chỉ có mặc niệm.

Lấy tu vi hai người này, nếu như bị tàn hồn tập kích, sợ là kết quả sẽ không ổn.

"Thật sao?"

Đào Đức chớp động hai mắt, nhẹ gật đầu:

"Tiểu tử, nhìn ngươi cũng tính là thành thực, hôm nay liền không làm phiền ngươi nữa, cho ngươi một lời khuyên."

"Trong Nhạn Đãng sơn mạch, không đủ thực lực thì tốt nhất đừng có độc hành!"

Nói xong thân hình liền xoay tròn giữa không trung, khi đã lướt qua vị trí của Mạc Cầu độn về phương xa.

Nhưng ngay khi lão ta nói thiện ý nhắc nhở xong lại đột ngột ngoặt lại, lao thẳng tới chỗ Mạc Cầu.

"Ha ha. . ."

"Hôm nay liền để ngươi nhớ lâu một chút!"

Thân pháp của Đào Đức biến hóa đột ngột, độn quang khúc chiết như ý, thật là vượt quá ý liệu của Mạc Cầu.

Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, cơ thể hóa thành một làn khói xanh bay ngược:

"Đạo hữu muốn làm gì, ta chính là đệ tử Thuần Dương cung của Thái Ất tông, chẳng nhẽ ngươi không sợ tông ta trả thù sao?"

"Trả thù?" Giọng điệu của Đào Đức tràn đầy khinh thường, lão vung tay áo dài lên, chín cây phi kiếm đã cách không chém tới:

"Ở chỗ này giết ngươi, ai biết được?"

"Chỉ trách vừa rồi Linh khí trên người các hạ tiết ra ngoài, vừa nhìn liền biết là đã phục dụng một loại Linh dược Cực phẩm nào đó, nơi đây lại có Đan châu hiện thế, sợ là đã có một viên ở trên người của ngươi rồi?"

"Hắc hắc. . ."

"Thay vì trắng trợn cướp đoạt Đan Châu của tỷ muội Lý gia thì lấy viên có sẵn trước mặt này chẳng phải càng diệu hơn sao?"

Mặc dù thực lực của lão ta không yếu, nhưng khi đối mặt với tỷ muội Lý gia thân mang trọng bảo, sợ là cũng không có bao nhiêu phần thắng.

Dù cho có truyền ngôn nói rằng hiện giờ tỷ muội Lý gia tỷ đang bị trọng thương.

Mà vị tu sĩ Thái Ất tông ở trước mặt này chẳng qua chỉ là Đạo cơ trung kỳ, lại vừa mới đột phá.

Muốn bắt lấy chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dù cho đối phương cũng chỉ mới luyện hóa một chút Đan Châu, với lượng tinh nguyên trong Đan Châu Kim Đan thì chắc chắc sẽ còn thừa.

Cho dù đối phương đã luyện hóa hoàn toàn thì Đào Đức cũng có biện pháp lấy nhân nhập dược, luyện ra một lò đại dược.

"Thì ra là như vậy!"

Mạc Cầu bừng tỉnh, thân hình nhoáng một cái, từ trong Phi kiếm tiễu sát lui ra ngoài trăm mét.

Này vừa lui, Vân Triện Tam Thập Lục Chân Phù liền run rẩy ở trong cơ thể hắn, U Minh Bộ tự động xuất hiện.

Còn có rất nhiều độn pháp hòa làm một thể.

Nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng lại tinh diệu tới cực đỉnh.

Lại thêm trên người Mạc Cầu còn khoác cả Già Phong Bào, bổ sung gần hai thành trợ lực.

Cho dù là với cảm nhận của Đạo cơ hậu kỳ thì cũng sững sờ, trong thoáng chốc liền giống như xuất hiện ảo giác vậy.

"Ồ!"

Hai mắt Đào Đức co rụt lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi:

"Hảo tiểu tử, chẳng trách có thể lấy được một viên Đan Châu, thì ra độn pháp của ngươi lại tinh diệu như vậy?"

"Tốt, cực kỳ tốt!"

Chưa nói xong, chín thanh kiếm liền hiện hình, cây nào cây nấy đều thẳng tắp sừng sững, Kiếm ý lăng lệ tràn ngập bốn phía.

Bộ phi kiếm này của Đào Đức có tên là Thiên Tân Kiếm, dùng Bạch Thiết Tinh Anh và Linh mộc vạn năm dung luyện mà thành.

Mỗi một thanh kiếm đều có huyền diệu, kết thành kiếm trận thì uy năng sẽ càng mạnh.

Cho dù là so với rất nhiều Pháp khí Cực phẩm khác thì bộ phi kiếm này cũng nằm trong hàng ngũ đỉnh tiêm.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, tuy rằng chỉ là một giới tán tu, nhưng thực lực của lão ta lại không hề thua kém tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ của tiên tông đại phái.

"Đi!"

Đào Đức quát khẽ một tiếng, đang định thả ra Phi kiếm.

Đúng lúc này, nhờ vào đạo tâm tu hành gần ba trăm năm mà lão ta cảm nhận được trái tim mình đang đập rộn lên.

Đào Đức không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên thu hồi Phi kiếm, cây hạc trượng trong tay đã dựng ngang trước người, linh quang trên pháp y lóe sáng.

"Coong!"

Một luồng điện quang từ trong hư không xuất hiện.

Điện quang giống như cá bơi linh động, nhẹ nhõm xuyên qua cửu kiếm chặn đường, đâm vào trên hạc trượng.

Chỉ vừa chạm nhẹ liền giống như thiên lôi dẫn ra địa hỏa.

Nộ lôi thịnh phóng.

"Oanh!"

Một đoàn lôi đình chói mắt đột nhiên xuất hiện, giống như dị thú dữ tợn đang giương nanh múa vuốt, bao trùm phạm vi gần một mẫu.

"Xoẹt. . ."

Dưới nộ lôi này, trường bào có thêu những đường vân quỷ dị trên người Đào Đức lập tức bị xé rách.

May mày có được khoảng trì hoãn này, thân thể của lão ta lập tức cuộn tròn lại, hóa thành một luồng độn quang nhanh chóng lùi lại phía sau.

Còn dọa cho lão ta toát đầy mồ hôi lạnh.

Trong lòng Đào Đức cuồng loạn, lão ta đột nhiên vung cây hạc trượng trong tay ra.

"Li!"

Một tiếng thét dài xuyên thủng kim thạch từ trong lôi đình vang lên.

Một con tiên hạc trắng noãn vung vảy hai cánh, đột nhiên hóa thành một sợi lưu quang lao thẳng tới chỗ Mạc Cầu.

Hai mắt tiên hạc như ngọc, lông vũ như kiếm, toàn thân trên dưới đều hiện ra một luồng sáng bóng như kim loại.

Cho dù bị lôi đình oanh kích thì cũng không bị thương chút nào.

"Yển sư khôi lỗi?"

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ động, khẽ vung tay áo dài, dùng Thiên Lôi Kiếm chống đỡ thế công của cửu kiếm.

Đồng thời không nhanh không chậm dùng tay chộp về phía tiên hạc.

Mạc Cầu đã từng có một con khôi lỗi phi cầm không sai, chẳng qua đã để lại ở nơi mà thê tử hắn qua đời chung với con Cương thi kia, dùng để phù hộ cố nhân.

Lần này lại cảm thấy hào hứng.

"Li!"

Tuy rằng con tiên hạc này là khôi lỗi, nhưng lại sinh động như thật, tinh điêu tế trác, còn có một ý siêu phàm thoát tục.

Đánh giết cũng dị thường lăng lệ.

Nó khẽ vung vẩy 2 cánh, tật phong cuồng quyển, làn gió đầy trời giống như lưỡi dao bao phủ phạm vi vài mẫu, phong nhận sắc bén đến mức có thể nhẹ nhàng chém vỡ kim thạch, ngàn vạn đạo phong nhận lao tới giống như thủy triều.

Hiển nhiên.

Trên người của con tiên hạc có khắc cấm pháp.

Hơn nữa không chỉ có một loại!

Chí ít, chỉ dựa vào loại tốc độ này liền có thể cho tuyệt đại đa số tu sĩ Đạo cơ hít khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận