Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 519. Tề Tụ

Chương 519. Tề Tụ


Người dịch: Whistle

Không biết đi được bao lâu, đảo qua bao nhiêu võ kỹ.

"Đát. . ."

Quảng Nguyên tử đi ở đằng trước lại ngừng chân.

Đám người ngẩng đầu, chỉ thấy lại có một tấm bia đá to lớn xuất hiện ở phía trước, ngăn cách hai bậc thềm đá.

"Luyện tinh hóa khí, Luyện khí hoàn thần, khí phân Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hậu Thiên có trọc, Tiên Thiên có xảo. . ."

"Quyển này, Thiên nhân chi cách, lưỡng phân thiên địa!"

"Tiên Thiên, Hậu Thiên?" Trương Thanh Thu nhíu mày, đợi khi nhìn rõ văn tự trên tấm bia đá thì thần sắc đột nhiên hoảng hốt:

"Tại sao lại như vậy?"

"Trong thiên hạ, vạn năm có thừa, võ đạo truyền thừa trên thế gian chưa bao giờ được phân chia Tiên Thiên, Hậu Thiên."

"Thái Ất tông. . ."

Nàng muốn nói đây là lời nói vô căn cứ, nhưng cảm ngộ trong lòng lại nói cho nàng có lẽ đây mới là chính đồ.

Có lẽ sở học suốt đời của mình đã đi đường rẽ.

"Không có khả năng!"

Lão đại Ôn gia đột nhiên gầm nhẹ, thần sắc điên cuồng, thân hình thoắt một cái liền muốn phóng tới tấm bia đá kia.

Sau một khắc.

"Phốc!"

Sau một tiếng hét, lão đại Ôn gia miệng phun máu tươi, thân thể ngửa ra sau, nằm ngửa trên mặt đất.

"Đại ca!"

"Ôn huynh!"

Mấy người sắc mặt đại biến, vội vã tiến lên, đợi khi nhìn thấy đối phương vẫn còn khí tức thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này.

"Hửm!"

"Phốc!"

Nam Tùng Thánh nữ, Mã Đình Đình và Bạch Lương trong Tuyết sơn tứ kiếm hiệp đều đồng thời phun máu giống như gặp phải trọng kích.

Ba người lảo đảo lui lại, tinh khí thần suy yếu tới cực điểm.

Nhất là Nam Tùng Thánh nữ, huyết dịch chảy xuôi nơi khóe miệng, tóc dài tán loạn, khí tức suy yếu.

"Tâm kiếm!"

Hai mắt Trương Thanh Thu co rụt lại:

"Xem ra Tâm kiếm mà tên ma đầu kia nói không chỉ có một lần, mà là tới một trình độ nhất định liền sẽ có một lần."

"Làm vậy để khảo nghiệm tâm tính của người tới, chỉ có thông qua Tâm kiếm khảo nghiệm thì mới có thể tiếp tục bước lên phía trước."

"Các ngươi lui xuống trước đi." Ánh mắt Quảng Nguyên Tử chớp động:

"Chúng ta tiếp tục, nghe nói truyền thừa của Thái Ất tông tinh diệu vô song, hôm nay vừa vặn kiến thức một phen."

Nói xong liền liếc nhìn Trương Thanh Thu một cái, hai người sóng vai bước lên trước.

Lúc này.

Chân núi lại xuất hiện vô số bóng người, có người kêu thảm, có người dậm chân bước trên thềm đá.

Tiếng kêu thảm thiết có nhẹ có nặng, thậm chí có người tội ác tày trời đã thân tử tại chỗ.

"Đại tỷ." Ánh mắt Mã Đình Đình phức tạp, nói:

"Xem ra, ta và sư đệ không có tư cách lên đó, sư tỷ và sư huynh lên đi."

"Đợi khi bắt được tên ma đầu kia rồi lại nói chuyện khác."

"Các ngươi. . ." Từ Vân Phượng nhíu mày, mắt nhìn đám người phía dưới, nghĩ nghĩ rồi nói:

"Được rồi, chúng ta đi một chút rồi trở về."

Về phần Nam Tùng Thánh nữ, nàng tự phẩm hạnh của mình không đoan, không hợp với quy củ của Thái Ất tông, sớm đã lặng yên thối lui.

. . .

"Đạp Hư Thân Pháp!"

"Kiếp Mại Chỉ!"

"Ma La Thánh Thủ!"

"Huyền Băng Vô Cực Thương!"

Một đường tiến lên, rất nhiều võ kỹ tinh diệu lọt vào trong tầm mắt, cũng làm cho sắc mặt của mấy người Trương Thanh Thu trở nên âm trầm.

Thềm đá ở phía trên còn có không biết bao nhiêu, nhưng lúc này đã xuất hiện pháp môn có thể uy hiếp được bọn họ.

Vả lại.

Còn có không ít!

"Cát lão!"

"Hà huynh cũng tới à."

"Đúng vậy!"

Trên thềm đá, người bước lên càng ngày càng nhiều.

Đa phần đều là cao thủ danh chấn một phương, cho dù là không biết thì cũng đã từng nghe danh lẫn nhau.

Đám người thỉnh thoảng chắp tay chào hỏi, phần lớn thời gian thì đều lâm vào trầm mặc.

Mặt không đổi sắc cũng không lấp vẻ kinh đào hãi lãng trong lòng bọn họ.

Những võ kỹ này. . .

"Các ngươi nói, đây chính là do tên ma đầu kia một mình sáng tạo, vậy chẳng phải hắn đã biết hết những pháp môn này rồi sao?"

Có một người bỗng nhiên mở miệng.

Trong tràng.

Đột nhiên yên tĩnh.

Quảng Nguyên Tử há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra tiếng nào.

"Thì tính sao?" Lão nhị Ôn gia bỗng nhiên lạnh lùng nói:

"Đều là võ kỹ, phẩm giai cũng không cao, có lẽ là do hắn đoạt được truyền thừa của người khác, có bản lĩnh thì thêm ra một môn cơ quan thuật số đi?"

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy hư không ở hai bên thềm đá phía trước bỗng nhiên lắc lư, lặng lẽ xuất hiện mấy tấm bia đá, trên đó đều ghi lại cơ quan thuật.

Luyện Khí Bách Giải!

Thần Thông Cơ Quan Thuật!

Khiên Ti Hí!

Yển Sư Bách Vật!

Thần sắc của lão nhị Ôn gia ngốc trệ, một tay run rẩy, tầm mắt đảo qua những văn tự trên tấm bia đá.

"Đây không có khả năng!"

"Cái này. . . Cái này sao có thể?"

Vẻ mặt của gã ta rất phức tạp, có hoảng sợ, mừng thầm, khó tin, mừng rỡ.

Đám người xem không hiểu văn tự trên tấm bia đá, nhưng lại có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của lão nhị Ôn gia.

Ôn gia được xưng là thế gia tạo vật đệ nhất thiên hạ.

Rốt cuộc là Cơ Quan thuật được khắc trên tấm bia đá này lợi hại ra sao, vậy mà có thể làm cho ga ta thất thố như vậy?

Một chút người thử nhìn xem, liều mạng cảm ngộ, nhưng không có nền tảng, cho dù có lấy tâm ấn tâm thì cũng chỉ có thể giống như học thuộc lòng, không có khả năng hiểu được ý nghĩa trong đó.

Một người trong tràng thấy vậy bèn nói:

"Có Cơ Quan thuật thì tính là gì?"

"Biết y thuật không?"

"Ông. . ."

Thềm đá run rẩy, trên tấm bia đá trước mặt bỗng nhiên có thêm ra một chút bia đá ghi lại y thuật tinh diệu.

"Lộc cộc. . ."

Có người nuốt một ngụm nước miệng.

"Y thuật tính là gì, độc. . ."

Lời còn chưa dứt, thềm đá lại biến hóa, rất nhiều độc kinh thậm chí là độc công xuất hiện ở trước mắt.

"Trận pháp!"

"Phù lục!"

"Thư hoạ!"

"Đàn khúc. . ."

Không lâu sau đó.

Trên thềm đá đã hoàn toàn yên tĩnh.

Trương Thanh Thu đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lên trên tòa cung điện được giấu trong làn mây trắng ở không trung xa xôi.

Cảm xúc gợn sóng chập trùng.

"Cái này. . ."

"Hắn thật sự chỉ là một người sao?"

"Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người không gì không biết, không gì làm không được sao?"

. . .

"Quan thiên chi đạo, hành thiên chi pháp, thiên nhân hợp nhất, luyện đến tinh khí thần tam bảo, hóa thành vô thượng chi cơ."

"Pháp lực!"

"Luyện khí mười tầng, nhất bước nhất khảm, Ngự kiếm, Pháp thuật, Cấm pháp, Thần thông, Bí thuật. . ."

"Tu hành bắt đầu từ đây!"

Không biết đã qua bao lâu.

Đám người ở trên thềm đá vừa đi vừa nghỉ, đợi khi tinh thần mỏi mệt liền tạm thời nghỉ ngơi, tinh thần khôi phục liền tiếp tục tiến lên.

Bóng người ở dưới chân núi càng ngày càng nhiều.

Tuyệt đại đa số đều có thể quan sát Luyện Thể pháp, tới khi Hậu Thiên, Tiên Thiên thì đã ngăn cản gần một nửa người.

Người có thể bước tới thềm đá Luyện khí mười tầng này đều là hạng người có tâm tính cứng cỏi, phẩm tính cũng không kém.

Ngay cả Quảng Nguyên Tử, bởi vì trước kia giết chóc quá nhiều, lòng có tích tụ, mà phải dừng lại tại đây.

Bia đá Luyện khí mười tầng có một quảng trường rộng lớn.

Trên quảng trường.

Có hơn hai mươi người đang tản mát khắp nơi, mỗi một người đều đứng ở trước một tấm bia đá, quan sát pháp môn trên đó.

Đến tận lúc này.

Sợ rằng bọn hắn đã sớm quên mất mục đích của chuyến đi lần này, tất cả đều trầm mê vào trong công pháp hạo như yên hải.

Cho đến khi.

"Đạo cơ!"

Trương Thanh Thu, Mang Sơn đạo nhân, Thiên Cơ cư sĩ, Bách Hoa tiên tử. . . , ngừng chân ở điểm cuối của quảng trường.

Giương mắt nhìn tấm bia đá to lớn kia, trong lòng mấy người có kinh hỉ, có sợ hãi, càng nhiều là khát vọng.

"Giá!"

"Giá!"

"Xuy. . ."

Kỵ thủ giục ngựa chạy như bay trong rừng núi, xem con đường núi gập ghềnh giống như đất bằng, sau đó dừng lại ở một nơi nào đó.

Kỵ thủ mạnh mẽ nhảy xuống, chắp tay với một người và nói:

"Đại nhân, ba ngàn binh sĩ Giáp Tử doanh đã tập kết xong, phi điểu đưa tin, bảy ngày sau liền có thể chạy tới phía nam của Hắc sơn."

"Còn có hơn tám trăm người của Hỏa Khí doanh đã chuẩn bị đủ Linh Hỏa Đạn và Thôi Sơn Lôi, chỉ chờ xuất phát."

"Ừm." Một võ tướng có mái tóc trắng bồng bềnh nghe vậy liền vung tay lên:

"Hoàng sơn Hạc đạo trưởng có truyền tin nói gì không?"

"Hạc đạo trưởng đang mang theo ba vị đệ tử chạy đến, có lẽ tầm hai ngày nữa sẽ đến."

"Thiên Sơn Lão Mẫu, Thanh Khâu Hồ Cơ, Bắc Mang Vô Thường Quỷ, cộng thêm bảy vị cao thủ Vạn Pháp hội." Võ tướng nheo mắt lại:

"Tất cả những người này đều là nhân vật đứng đầu đường thời, đối phó một người đã là dư xài!"

"Huống chi, còn có cao thủ Hình môn, giang hồ hiệp sĩ nội ứng ngoại hợp."

"Vâng!" Mấy người ở bên cạnh đều gật đầu xác nhận.

"Mặt khác, Bát công chúa cũng tới." Nói đến vị bát công chúa này, biểu lộ của võ tướng có chút biến hóa:

"Có nàng tọa trấn, vạn vô nhất thất."

"Đại nhân." Một người lộ vẻ kinh ngạc:

"Bát công chúa không có thanh danh gì, thân phận lại quý giá, sợ là. . . Không thích hợp tham dự sự kiện lần này."

"A. . ." Võ tướng lắc đầu:

"Các ngươi không hiểu."

"Người thiện chiến đều không quan tâm đến công lao, Bát công chúa không phải là người thường, không thể đối đãi theo lẽ thường."

"Các ngươi không cần nhiều lời!"

"Đại quân xuất động, vây quanh Hắc sơn, phàm là người từ trên núi xuống, chỉ cần lòng mang dị tâm đều giết không tha!"

"Vâng!"

Đám binh sĩ đáp lời.

Sau một khắc.

Sơn lâm giống như sống lại, vô số bóng người nhảy nhót chạy về hướng Hắc sơn.

Cùng lúc đó.

Đại quân tập kết cũng bắt đầu nhổ trại, từ bốn phương tám hướng vây kín Hắc sơn.

Nhân số không dưới mấy vạn!

. . .

Giữa núi rừng.

Nam Tùng Thánh nữ khoanh chân đả tọa, tay nắm ấn quyết, trên người chập trùng nhân uân chi khí, Linh quang chớp động.

Không biết đã qua bao lâu.

"Ai?"

Nàng đột nhiên mở mắt, trong mắt nở rộ Linh quang, hai tia sáng u lãnh từ sau lưng chui ra.

Lộng lẫy, thánh khiết vô song.

Bí pháp của La Giáo mặc dù quỷ dị, nhưng hình dạng bên ngoài lại rất có tính mê hoặc, làm người si mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận