Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 567. Ngũ Độc Thượng Nhân

Chương 567. Ngũ Độc Thượng Nhân


Người dịch: Whistle

Khi nhắc tới Ngũ Độc thượng nhân, hai má nàng co rúm lại, hai tay nắm chặt, sát cơ hiện lên.

Kẻ này chính là người đã hại nàng sống không bằng chết, hàng đêm phải bị thống khổ dày vò.

Không giết lão ta thì khó mà xả được cơn hận trong lòng!

"Giết lão ta thì rất dễ dàng." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, nói:

"Nhưng Ngũ Độc thượng nhân không phải là đang đoạt xá, mà là dùng một loại phương pháp kỳ dị nào đó để phụ thuộc vào hồn phách của ‘Phái Văn’."

Nói xong, hắn bèn vung tay lên.

Trong tràng xuất hiện rất nhiều linh quang đang hội tụ giống như dòng nước, lộ ra một mặt kính tròn, trong kính có một sâu màu đỏ đang nằm trong não của Phái Văn, thỉnh thoảng con sâu sẽ chấn động hai cánh, cực kỳ quỷ dị.

"Chính là vật này." Mạc Cầu tiếp tục nói:

"Vật này là một con cổ trùng, có năng lực ăn mòn hồn phách của người, có dị khúc đồng công chi diệu với Tỏa Tâm độc mà con từng mắc phải."

"Thì ra là vậy." Cơ Băng Yến bừng tỉnh, trong lòng sinh ra một loại đồng bệnh tương liên thương hại với ‘Phái Văn’:

"Sư tôn muốn rủa chết nó sao?"

"Không." Mạc Cầu lắc đầu:

"Giết nó thì dễ, nhưng trên đảo có quá nhiều người trúng độc, cho dù ta tinh thông y đạo thì cũng không chắc có thể giải quyết toàn bộ."

"Cho dù có thể giải quyết thì cũng sẽ không đủ thời gian."

"Bây giờ chỉ có thể sưu hồn Ngũ Độc thượng nhân, lấy được phối phương của độc dược thì mới có thể điều chế ra thuốc giải với tốc độ nhanh nhất."

Phá hoại vẫn luôn dễ dàng hơn việc chữa trị, ở trên y đạo cũng có thể áp dụng câu nói này.

Nếu như có phối phương độc dược, không cần hắn xuất thủ, nhưng thầy thuốc và dược sư khác trên đảo cũng có thể chế biến ra thuốc giải.

"Nha!"

Cơ Băng Yến gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

"Hàng đầu, chú thuật, khu hồn, dịch quỷ, yếm thắng. . . , mặc dù những âm quỷ chi thuật này đều bất nhập chính đồ, nhưng cũng không thể khinh thường."

Nhân cơ hội này, Mạc Cầu liền phổ cập kiến thức của giới tu hành cho đồ đệ mình:

"Giống như loại chú thuật này, chỉ cần lấy được khí tức và ngày sinh tháng đẻ liền có thể lập pháp đàn, dùng bí pháp liên kết với khí cơ để chú sát người khác."

"Yếu thì chỉ bị xui xẻo, đi đường va vào tường, mất tiền mất của; nặng thì liền quan đến mạng người, thậm chí can thiệp vào luân hồi, cho dù là cao nhân đắc đạo, nhất thời bất cẩn cũng có khả năng trúng chiêu."

"Con đừng có lộ ra vẻ mặt chán ghét này."

Mạc Cầu nhìn đồ đệ một chút, thấy vẻ mặt nàng khác thường, Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Pháp này đã được truyền lại từ thời thượng cổ, liên quan đến nhân quả, khí vận, cũng thuộc về đại đạo, nó có thể truyền thừa được tới hiện giờ thì đương nhiên là có đạo lý của nó."

"Huống hồ. . ."

"Nó có thể hại người thì đương nhiên cũng có thể cứu người."

"Con biết rồi." Hai mắt Cơ Băng Yến sáng lên, nói:

"Sử dụng ngược lại liền có thể lấy làm cho người khác may mắn, đi đường đều có thể nhặt được bảo vật, gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành may."

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

"Thế nhưng là." Cơ Băng Yến nhăn mày nói:

"Pháp môn này cũng quá lợi hại đi? Con nghe nói là ngay cả phàm nhân cũng có thể thi triển chú thuật."

"Không dễ dàng như vậy." Mạc Cầu lắc đầu:

"Thi triển Chú thuật có hại âm đức, tổn thất rất nhiều thọ số, bản thân cũng sẽ bị Chú thuật phản phệ."

"Huống hồ, tu vi càng mạnh thì độ tương dung của bản thân với thiên đạo càng cao, Chú thuật cũng sẽ khó ảnh hưởng hơn, đại giới mà người thi thuật phải tiếp nhận cũng sẽ càng lớn."

"Con nhìn này."

Nói xong, Mạc Cầu cầm hắc đinh cúi người hành lễ:

"Người khác thi chú thì cần cung thỉnh thiên địa, dẫn khí cơ hạ xuống, vi sư thì không cần phải làm vậy."

Lấy cảnh giới thần hồn của hắn, Niệm động pháp tùy cũng là chuyện dễ, không cần làm pháp liền có thể dẫn động lực lượng thiên địa.

"Nhất sắc!"

Dứt lời, Cơ Băng Yến đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí cơ từ nơi sâu xa hiện lên, lặng lẽ rơi xuống hắc đinh.

Cỗ khí cơ này mặc dù quỷ dị, nhưng lại không mạnh.

Nàng cảm thấy, mình chỉ cần tiện tay vung lên liền có thể dập tắt, thậm chí còn có thể đảo ngược khí cơ, ảnh hưởng tới người thi pháp.

"Nhị thỉnh!"

Cỗ khí tức thứ hai xuất hiện rồi dung hợp với khí tức đầu tiên, khí cơ nội uẩn cũng đột ngột tăng lên mấy lần.

Cường độ này đã có thể ảnh hưởng đến tu sĩ Luyện khí.

"Tam bái!"

"Tứ khấu!"

"Ngũ xá!"

Mạc Cầu liên tục mở miệng, có năm cỗ khí tức lần lượt rơi xuống, dung nhập vào hắc đinh quỷ dị trong lòng bàn tay.

Lúc này.

Sắc mặt Cơ Băng Yến đã trở nên trắng bệch, ánh mắt lo sợ, còn vô thức lui lại mấy bước, không dám nhìn cây hắc đinh kia.

Nàng rất hoài nghi.

Nếu như cây đinh này phát động về phía một vị Tông sư Kim Đan thì có phải là cũng có thể tạo ra tác dụng hay không.

Thật sự là khí cơ ẩn chứa bên trong vật này quá quỷ dị và kinh khủng.

Thật ra muốn chú sát Kim Đan còn lâu mới dễ dàng như trong tưởng tượng của nàng.

Trước không nói tới khí tức Hỗn Nguyên không thể tiết ra của Tông sư Kim Đan, người khác căn bản không thể lấy được.

Coi như cầm tới, thì khí tức của loại cao thủ này đã tương hợp với thiên địa, chú sát bọn hắn giống như đang chú sát Thiên đạo.

Sợ là còn chưa thành công thì bản thân đã không chịu nổi phản phệ mà chết.

"Đi!"

Mạc Cầu không biết suy nghĩ trong lòng Cơ Băng Yến, lập tức mở miệng quát khẽ, hắc đinh rời khỏi tay, lặng lẽ đâm vào ót của Phái Văn.

Chỉ một đâm nhẹ nhàng rồi rút ra, đồng thời mang ra một con sâu bọ quỷ dị.

"Li!"

Tiếng thét quái dị vang lên ở chính giữa tế đàn, âm thanh chói tai, không lưu loát khó nghe, còn làm cho Thần hồn của người ta chấn động.

Con sâu bọ quỷ dị kia đang điên cuồng vung vẩy hai cánh, liều mạng nhúc nhích, nhưng lại bị hắc đinh gắt gao hấp thụ, không thể thoát ra.

"Sư tôn." Cơ Băng Yến vận công ổn định tâm thần, nói:

"Vậy là được rồi sao?"

"Không!" Mạc Cầu nhíu mày, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm:

"Ngũ Độc thượng nhân thật sự là đủ hung ác!"

"Thế nào?"

"Lão ta tình nguyện tự bạo tàn hồn cũng không muốn sống tạm."

Sắc mặt Cơ Băng Yến cứng đờ.

Nàng hiểu rất rõ điều này có ý vị gì.

Nếu như trong thời gian kế tiếp mà không có phối phương độc dược thì có rất nhiều người ở trên đảo sẽ chết.

Sợ là toàn bộ Đằng Tiên đảo đều phải kinh lịch một tràng đại kiếp!

Sắc mặt Mạc Cầu cũng không dễ nhìn.

Mặc dù hắn đã thi pháp ổn định được tàn hồn của Ngũ Độc thượng nhân, nhưng lại không thể kiên trì được lâu.

Đối với Mạc Cầu mà nói, giải quyết phiền phức trên đảo đúng là rất quan trọng, nhưng những đan phương độc dược trong trí nhớ của Ngũ Độc thượng nhân cũng có giá trị không nhỏ.

"Chủ. . . Chủ thượng."

Lúc này, ngoài cửa lặng lẽ nhô ra một cái đầu to.

Trọng Minh Hỏa Mãng có khí tức yếu ớt thấy Mạc Cầu hai người quay đầu nhìn sang liền chật vật há miệng nói:

"Tiểu yêu có một pháp môn có thể bảo vệ hồn phách tạm thời không bị hủy."

"Hả?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Điều kiện gì?"

Con yêu thú này sẽ không tự dưng chạy tới lấy lòng mình.

"Tinh huyết." Trọng Minh Hỏa Mãng than nhẹ một tiếng, nói:

"Sau này chủ thượng có thể giảm bớt một nửa số lần rút máu tươi được không, nếu không thì không biết tiểu yêu có thể sống đủ mười năm không nữa, cho dù sống đủ mười năm thì sợ là cũng cần phải uẩn dưỡng ngàn năm mới có thể khôi phục lại."

Mạc Cầu híp mắt.

Tu vi của hắn mặc dù không cao, nhưng lại thông thạo vạn pháp, còn lấy được rất nhiều pháp môn liên quan đến hồn phách ở trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U.

Dù là vậy thì hắn cũng không thể cứu được tàn hồn của Ngũ Độc thượng nhân.

Vậy mà con Trọng Minh Hỏa Mãng này lại có thể?

Rốt cuộc thì lai lịch của nó ra sao?

Nghĩ nghĩ, hắn chậm rãi gật đầu:

"Được!"

........

Một khoảng thời gian sau , Mạc Cầu kết thúc tĩnh tu, lập tức mở mắt ra.

Hắn thấy cuộc đời của Ngũ Độc thượng nhân có thể xem như một truyền kỳ.

Còn là một vị kỳ tài danh phù kỳ thực.

Mặc dù Ngũ Độc thượng nhân có thiên phú tu hành, nhưng lại trải qua muôn vàn trắc trở, chịu nhiều đau khổ, qua hơn ba mươi tuổi mới xem như bước vào cánh cửa tu hành.

Tông môn mà lão ta bái nhập cũng không có thanh danh gì, lấy tuổi của lão cũng không thể nào được truyền chân pháp.

Lão ta chỉ có thể dựa vào thủ pháp dùng độc đã học được của người giang hồ khi còn nhỏ.

Đối với độc đạo, Ngũ Độc thượng nhân cũng xem như tự học thành tài, thiên phú dị bẩm.

Ngũ Độc thượng nhân dựa vào các loại thủ đoạn như hạ độc, uy hiếp, bức bách, tại trong vòng mấy chục năm đã tích lũy đủ tài nguyên.

Vào lúc sắp bước tới tuổi sáu mươi, lão ta may mắn bước vào Đạo cơ cảnh.

Kể từ đó, Ngũ Độc thượng nhân liền chuyển vận.

Gặp được tiền nhân truyền thừa, đào được độc đạo bí bản, còn lấy được mấy môn Thần thông mạnh mẽ.

Hơn trăm năm trôi qua, lão ta đã bộc lộ tài năng ở Vân Mộng Xuyên.

Sau đó liền gia nhập Hắc Thủy nhất mạch của Thánh tông, được Tông sư coi trọng, làm khách khanh đi theo bên người thiếu chủ Thẩm Khê, danh tiếng của Ngũ Độc thượng nhân cũng dần dần vang dội trong Hắc Thủy nhất mạch.

Một thân độc đạo có thể nói là cao minh.

Đừng nói là Đạo cơ cảnh, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng từng tán thưởng độc công kinh người của lão ta.

Nhiều năm qua chưa hề bại trận.

Mà lần thất bại duy nhất của lão ta là ở trên Đằng Tiên đảo, cũng vì vậy mà hủy đi con đường của mình.

Chẳng trách khi còn sót lại tàn hồn, tự biết tính mệnh khó mà kéo dài thì lão ta sẽ điên cuồng như vậy.

Chỉ khi chứng minh độc công của mình không kém gì người khác thì lão mới chết không hối tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận