Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 336. Giải Quyết

Chương 336. Giải Quyết


Người dịch: Whistle

"Rầm rầm. . ."

Toái thạch tung bay, Mạc Cầu từ trong vách đá nhảy lên.

Sau khi hạ xuống, hai chân hắn như nhũn ra, lung la lung lay mới đứng vững, chăm chú nhìn về phía trước.

Cảnh tượng trước mắt thê lương giống như mộ hoang.

Chỗ đập vào mắt đều là một mảnh bề bộn, cây cối khô héo, tàn lụi, núi đá hóa thành bột phấn, mặt đất tràn đầy sương trắng, Âm khí ám trầm mỏng manh đang phiêu đãng bốn phía.

Rõ ràng là trên không trung có mặt trời chiếu rọi, nhưng nơi này lại tràn ngập một cỗ hàn ý lạnh thấu xương tủy.

Khu trung tâm.

Có một cây trường phiên đen như mực xuyên qua một bộ bạch cốt, trường phiên đang cắm chặt lấy bạch cốt.

Còn có một vài món Pháp khí khác cũng đã rơi trên mặt đất, bị Âm khí làm hao mòn linh tính trên đó.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, vẫy tay một cái, Vạn Quỷ phiên cuốn theo Pháp khí trên đất trở lại trong lòng bàn tay.

Thân hình của hắn lập tức thoắt một cái, biến mất không thấy gì nữa.

Trên vách đá.

Sắc mặt Tề Giáp trắng bệch, một tay bám chặt dây leo, một tay nắm chặt cổ áo của sư phụ mình.

Y không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc đó não mình nóng lên liền không quan tâm gì hết nhảy xuống bên dưới.

May mà tỉnh lại kịp lúc, còn nắm được sư phụ đang hưng phấn gào thét giống như trở lại thời thanh xuân.

Hiện giờ hai sư đồ y đang bị treo trên một sợi dây, tả hữu đều không có chỗ đặt chân, mắt thấy sắp không kiên trì được nữa.

"Hô. . ."

Bên cạnh đột nhiên có làn gió nhẹ quét qua, thân thể hai người run lên, liền bị mang theo bay lên.

Mạc Cầu ném hai người xuống đất, khẽ vẫy tay, nhiếp khởi cái gùi thuốc bên hông ở bên hông hai người lên.

"Tiên. . . Tiên sư."

Lúc này Tề Giáp đã lấy lại tinh thần, tùy rằng y không quen người trước mặt này, nhưng lại biết rõ thân phận của đối phương.

Trong mắt không khỏi vừa kính vừa sợ, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp, vội vã dập đầu:

"Tiên sư tha mạng! Tiên sư tha mạng! Thầy trò chúng tôi chỉ là người vào núi hái thuốc, chuyện gì cũng không biết."

Tuy rằng sư phụ y đã lớn tuổi, nhưng mà chuyện từng trải còn không nhiều bằng y, lúc này đã sợ đến không nói thành lời, toàn thân phát run.

"Cái gì cũng không biết, vậy thì tại sao phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?" Mạc Cầu cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Các ngươi đã thấy được những gì?"

"Yêu quái! Ma đầu! Thiên. . . Thiên nữ!" Lão gia tử đột nhiên rống to, thần sắc biến hóa một hồi, cuối cùng nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Tiên. . . Tiên sư."

Ông lão này bị Thiên Nữ Pháp tướng của Chu Ngọc Dung dụ hoặc tới mất trí rồi.

"Tiên sư." Tề Giáp mở miệng:

"Chúng tôi nhìn thấy phía dưới có. . . Có tiên sư đấu pháp, còn về cụ thể là ai thì lại không nhìn rõ."

Đây là lời nói thật, khoảng cách quá xa, lại thêm khi đấu pháp bọn họ lại di chuyển với tốc độ rất nhanh, Linh quang che mắt, lấy thị lực của hai người này thì căn bản không kịp phản ứng.

"Ừm." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu, từ trong gùi thuốc lấy ra hai cây thảo dược màu nâu, nói:

"Hai cây Hắc Hạt thảo này có một ít tác dụng với ta, không ngại để ta lấy đi chứ?"

"Đương nhiên, đương nhiên!" Tề Giáp cuống quít gật đầu:

"Đây là tiểu nhân vinh hạnh."

"Ta sẽ không lấy không đồ vật của ngươi." Mạc Cầu nói:

"Chỉ là hiện giờ trên người ta không có ngân lượng, chỉ có thể thiếu trước, các ngưoi là người ở nơi nào?"

"Không cần, không cần." Tề Giáp liên tục khoát tay:

"Tiểu nhân đưa tiên sư!"

"Hả?" Mạc Cầu trầm giọng nói:

"Nói đi, làm sao để trả?"

Sắc mặt Tề Giáp trắng xám, ngượng ngùng nói:

"Tiểu nhân tên Tề Giáp, là đại phu tọa đường của Hồi Xuân đường ở Vọng Thu nhai trong phủ thành, gia sư họ Miêu."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, vung tay lên, hai người liền hôn mê bất tỉnh.

Đợi khi Tề Giáp khôi phục thanh tỉnh thì đã xuất hiện ở bên cạnh một quan đạo, đầu váng mắt hoa.

"Lần này tiêu rồi, bị một vị tiên sư để mắt tới, may mà vị tiên sư này nhìn qua rất dễ nói chuyện, ít nhất là không có trực tiếp lấy mạng mình."

"Sư phụ, sư phụ, tỉnh lại đi!"

Nói xong y bèn đưa tay đánh thức ông lão bên cạnh.

"Yêu quái!" Thân thể ông cụ run lên, xoay người một cái, hai mắt trừng to như chuông đồng:

"Ma đầu!"

"Thiên. . . Nữ. . ."

"Hắc hắc. . ."

"Được rồi." Tề Giáp trợn trắng mắt:

"Sư phó cũng đừng diễn trò nữa, tiên sư đi rồi."

"Tiên sư?" Ông lão lập tức nhảy lên cao ba thước, hai mắt loạn chuyển, ngắm nhìn bốn phía:

"Tiên sư ở đâu, ta muốn bái kiến tiên sư."

"Sư phụ." Tề Giáp biến sắc:

"Ngài. . ."

"Ta muốn bái kiến tiên sư!"

Lão giả lập tức quát to một tiếng, sau đó liền chạy về phía trước với tốc độ không giống như ở độ tuổi của ông ta có thể có được, vừa chạy vừa khoa tay múa chân, thần sắc điên cuồng.

"Sư phụ!"

Tề Giáp rống to, vội vàng đuổi theo.

Rất hiển nhiên, sư phụ của y không phải là đang giả ngu để lừa gạt tiên sư, mà tinh thần thật sự đã xảy ra vấn đề.

Ngẫm lại cũng biết, lấy thủ đoạn của tiên sư, há lại không nhìn ra sư phụ mình có giả ngu hay không?

. . .

Trên núi đá, Mạc Cầu da cốt gầy gò, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đục ngầu vô thần.

Khí tức trên người giống như nến tàn trong gió, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, sau một khắc hắn có phải sẽ triệt để dập tắt luôn không.

Quần áo bị gió thổi bay phần phật, trên người tràn đầy cô tịch.

"Bạch!"

"Bạch!"

Mấy đạo lưu quang bay tới theo thứ tự, lộ ra mấy khuôn mặt lo lắng, phần lớn đều là đệ tử Thương Vũ phái ở gần đây.

Đám người Tần Vũ, Ngô Niệm Nhu đồng thời tìm đến.

"Sư đệ, nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Tần Vũ quét mắt toàn trường, sắc mặt đã hơi trắng bệch.

"Đúng vậy." Ngô Niệm Nhu thận trọng hỏi:

"Sư huynh, mọi người đã gặp phải chuyện gì? Huynh không sao chứ?"

Sau khi bọn họ nhận được tin tức liền vội vã chạy đến, chỗ đập vào mắt đều là một mảnh hoang vu, vạn vật tiêu điều, tĩnh mịch, giống như mộ địa.

Trong lòng cũng dâng lên dự cảm bất tường.

"Haizz!" Mạc Cầu than nhẹ:

"Ta và Hạ sư huynh vốn trông coi nơi này, an ổn vô sự, không ngờ lại gặp được đệ tử của Hợp Hoan tông đánh lén."

"May mắn là Vạn sư huynh tìm đến, sau một trận đại chiến. . ."

"Kết quả như thế nào?" Tần Vũ vội vã mở miệng.

"Hổ thẹn." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ thực lực không đủ, vừa giao thủ không bao lâu liền thụ thương hôn mê, bất tỉnh nhân sự, cụ thể như thế nào thì cũng không rõ."

"Vạn sư huynh chết!" Một người chạy đến phụ cận, buồn bực nói:

"Tinh khí trên thi thể đã tiêu tán, cốt nhục tan rã, hẳn là trúng phải tà pháp của Hợp Hoan tông, mấy ả yêu nữ này thật là to gan!"

"Hạ sư huynh cũng đã chết." Lại có một người tìm được một cỗ thi thể, sắc mặt cũng trở nên khó coi:

"Bị người lấy mất trái tim, là thủ đoạn của tà đạo."

"Ta. . . Nhị thúc nhà ta cũng bất hạnh gặp nạn." Ánh mắt Lôi Quân Thiên thiểm động, nhỏ giọng mở miệng:

"Hẳn là cũng do người của Hợp Hoan tông ra tay, bất quá, bọn hắn cũng không thoát được, mệnh tang tại chỗ."

"Còn có Hình Tả của Hình gia cũng chết ở hiện trường."

"Theo ta suy đoán thì chắc là Hình Tả đã cấu kết với Hợp Hoan tông liên thủ hại Nhị thúc, cuối cùng đồng quy vu tận."

"Ngô. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm:

"Nếu người của Hợp Hoan tông đã đắc thủ, vì sao bỏ đi mà không lấy luôn tính mạng của Mạc mỗ?"

"Đúng vậy nha." Lôi Quân Thiên sững sờ.

"Bởi vì các nàng cũng đã chết!" Sắc mặt Tần Vũ âm trầm, dạo bước tới gần:

"Từ tình huống nơi này đến xem thì hẳn là yêu nữ của Hợp Hoan tông không địch lại Vạn sư huynh, trước lúc chết ả ta đã thi triển bí thuật gì đó, làm cho khu vực gần vạn dặm này mất hết sinh cơ, đồng quy vu tận với Vạn sư huynh."

"Mà Mạc sư đệ thụ thương hôn mê, vừa lúc không nằm trong phạm vi này, cho nên mới may mắn thoát được một kiếp."

"Không đúng!"

Tần Vũ nhăn mày, nghĩ đến một sơ hở:

"Pháp khí đi đâu rồi?"

Nếu như là đồng quy vu tận, không có người nào còn sống, vậy thì hiện trường phải có Pháp khí lưu lại mới đúng?

Suy nghĩ chuyển động, những người khác nhao nhao nhìn về phía Mạc Cầu.

"Lúc ta tỉnh lại thì chính là như vậy." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Nếu như sư huynh không tin thì có thể soát người ta."

Hắn tuân theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, giả bộ như không biết chút nào, ngụy trang sơ một chút, còn lại đều giao cho những người khác tự động suy đoán.

Nghĩ đến, vô luận như thế nào thì cũng không có người nghĩ chuyện này có liên quan đến hắn.

Cho dù là hắn chính miệng nói ra thì sợ là cũng không ai tin tưởng.

"Nơi này hẳn là còn một người nữa." Ngô Niệm Nhu lắc đầu, bước vào trong khu phế tích bị Vạn Quỷ phiên tàn phá:

"Quỷ khí âm trầm, vạn vật tuyệt tích, công pháp này hoàn toàn khác biệt với Công pháp của Hợp Hoan tông, nó thuộc về một người khác."

"Không sai." Những người khác cũng nhao nhao gật đầu.

Những người ở đây đều không phải hạng người hời hợt, đương nhiên có thể nhìn ra được hiện trường còn có sự xuất hiện của một vị cao thủ khác.

Thực lực ít nhất cũng tương đương với Vạn Nhậm Bình và ả yêu nữ của Hợp Hoan tông.

Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu?

Trong nháy mắt, đám người đã nghĩ ra một trận đại chiến kinh tâm động phách, chỉ có một người thắng lợi trở về.

"Ngô. . ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta chưa thấy qua người này."

"Nếu như ngươi gặp phải thì sợ răng đã không sống được." Tần Vũ nghe vậy hừ lạnh, hai mắt nhìn thẳng Mạc Cầu:

"Ngược lại thì vận khí của sư đệ cũng rất tốt, nhiều người như vậy đều đã chết, duy chỉ có một mình sư đệ còn sống."

"Sư huynh." Mạc Cầu híp mắt:

"Lời này của sư huynh có ý gì?"

"Thôi, thôi!" Ngô Niệm Nhu vội vàng mở miệng dàn xếp:

"Tần sư huynh, muội biết huynh và Hạ sư huynh quan hệ không tệ, nhưng chuyện này không thể trách được Mạc sư huynh."

"Đều là huynh đệ đồng môn sư, đừng có vì vậy mà tổn thương hòa khí."

"Hừ!" Tần Vũ hừ lạnh.

Y biết Hạ Bạch Thạch đã nổi sát tâm với Mạc Cầu, y còn từng mở miệng khuyên can, lại không nghĩ rằng lần này hảo hữu sẽ gặp nạn, mà họ Mạc thì may mắn trốn qua một kiếp.

Cái này, thiên lý ở đâu?

Có người mở miệng:

"Vạn sư huynh bỏ mình, Chu sư tỷ cũng không ở đây, ngay cả người của Lôi gia cũng tử thương thảm trọng, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?"

Giữa sân yên tĩnh.

"Không nói chuyện khác." Ngô Niệm Nhu khoát tay áo:

"Mạc sư huynh đang bị thương, cần khôi phục, Lôi gia các ngươi có chỗ nào có hỏa khí dư dả hay không? Mạc sư huynh là đệ tử của Xích Hỏa phong, những nơi có hỏa khí nồng đậm thì càng thích hợp dưỡng thương."

"Có, có." Lôi Quân Thiên vội vàng gật đầu:

"Bên dưới Thiên Lôi phong có một Địa hỏa Linh mạch, tuy rằng Linh khí yếu kém, nhưng cũng có thể có thể dùng được một hồi."

"Ta lập tức mang Mạc huynh qua đó."

"Làm phiền." Mạc Cầu chắp tay.

. . .

Thiên Lôi phong.

Trong rất nhiều sông núi ở Vân Lan phủ thì ngọn núi này không phải cao nhất, không hiểm trở nhất, cũng không phải ngoằn ngoèo nhất.

Nó vừa đen vừa thấp giống như một cây dùi bất quy tắc trên nhọn dưới tròn.

Sở dĩ Lôi gia chọn định cư ở đây là vì mỗi khi trờ mưa dông thì ngọn núi này sẽ bị thiên lôi đánh trúng.

Lôi đình đều hội tụ ở nơi này thì sẽ có chỗ tốt cực lớn với công pháp mà Lôi gia đang tu luyện.

Trải qua ba trăm năm khai hoang, bên trong Thiên Lôi phong sớm đã bị Lôi gia đào ra mấy cái thông đạo rộng rãi.

Trong đó có một đạo nối thẳng xuống Hỏa mạch ở dưới lòng đất.

Lôi Quân Thiên cầm theo một viên dạ minh châu chiếu sáng lối đi phía trước, đồng thời đưa tay chỉ xuống dưới:

"Tuy rằng Địa hỏa mạch ở này nội uẩn lực lượng hệ Hỏa, nhưng lại quá táo bạo, bởi vì có khả năng có chỗ không tiện."

"Mạc huynh phải cẩn thận một chút."

"Ừm." Mạc Cầu tại sau lưng gật đầu:

"Có thì dù sao cũng tốt hơn không có."

Bên dưới mấy trăm thềm đá, có một cỗ hỏa khí nồng đậm phả vào mặt, làm người nóng lòng ý khô.

Ngoặt qua thông đạo, một chỗ giống như Hắc ngục Hỏa mạch xuất hiện ở trước mắt, chẳng qua so với Hắc ngục kéo dài không dứt thì nơi này nhỏ hơn quá nhiều.

Ở chính giữa của Hỏa mạch có một cái tế đàn ở giữa không trung đang được mười tám cây xích sắt tráng kiện chống đỡ.

Trong tế đàn có một đoàn liệt diễm đỏ trắng quỷ dị đang không ngừng cuồn cuộn giống như vật sống, bên trong còn vang lên tiếng sấm rền.

"Trước kia, nơi này có một thanh kiếm phôi của Thiên Lôi kiếm."

Lôi Quân Thiên nhìn tế đàn rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Vì lôi kéo Vạn đạo huynh, nhị thúc đã tặng cho Vạn đạo huynh thanh kiếm phôi này, cuối cùng lại không biết rơi xuống tay người nào."

Nói đến chỗ này, Lôi Quân Thiên lại than nhẹ một tiếng:

"Thực ra Nhị thúc cũng không biết là thanh kiếm phôi kia không phải là kiếm phôi Pháp khí, mà là kiếm phôi Pháp bảo."

"Chỉ có mạch của chúng tôi mới biết được việc này, đáng tiếc. . ."

"Hiện giờ thì có thể làm gì?"

Kiếm phôi đều đã không còn nữa, có giữ lại bí mật này cũng không có ý nghĩa.

Pháp bảo?

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Khó trách Vạn Nhậm Bình không tiếc mạo hiểm có thể bị tông môn trách phạt cũng phải ra sức xua đuổi rất nhiều Thế gia tu hành trong Vân Lan phủ, thì ra là vì vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận