Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 76. Ưu Khuyết

Chương 76. Ưu Khuyết


Người dịch: Whistle

"Hắc hắc. . ."

Đối mặt với mũi tên đột kích, Độc Nhãn Bưu cười gằn, không tránh không né, bóp chặt cổ của Thôi Xuyên Bách rồi đột nhiên hất lên.

"Hô!"

Kình phong gào thét, thân người to lớn bỗng giống như một mặt tấm chắn quét bay mũi tên đột kích ra ngoài.

Cùng lúc đó, một tiếng 'Răng rắc' vang lên, Thôi Xuyên Bách vốn còn đang giãy dụa thì giờ đã lập tức thả tay xuống, triệt để không còn khí tức.

Cũng không biết là đã bị vặn gãy cổ hay là thế nào.

"Bạch!"

Đột nhiên có một bóng đen vô thanh vô tức, di chuyển theo một đường vòng cung xuất hiện trong góc chết của Độc Nhãn Bưu.

Tốc độ kinh người.

"Hả?" Độc Nhãn Bưu vốn định thừa cơ xông lao tới thì đột nhiên khựng lại, vội vàng nghiêng đầu né qua.

"Ám khí?" Gã nhướng mày, tỏ ra khinh thường:

"Thủ đoạn cũng không phải ít , đáng tiếc. . ."

"Không có tác dụng!"

Nói xong gã bèn vung tay lên, thi thể Thôi Xuyên Bách nặng đến hơn trăm cân lập tức lao thẳng tới chỗ Mạc Cầu.

Đồng thời đạp chân xuống, cơ thể hóa thành một cái bóng mờ theo sát phía sau giống như một con báo săn đang phát lực săn mồi.

Cao thủ Luyện Tạng khí huyết bàng bạc, mọi cử động đều có cự lực, cũng làm cho Mạc Cầu không dám đón đỡ.

Vừa mới nghiêng người tránh đi thi thể, Độc Nhãn Bưu liền đã xông đến phụ cận.

Mạc Cầu nhìn thấy gương mặt dữ tợn tràn đầy sát cơ của Độc Nhãn Bưu, con độc nhãn còn lại lộ ra vẻ băng lãnh tàn bạo.

Nhất là cái thanh trường đao giống như răng cưa kia còn đang phản xạ hàn mang, càng khiến hắn kéo căng thân thể.

Nguy hiểm!

Trong lòng Mạc Cầu trầm xuống, tạp niệm xao động nhưng cũng lập tức thanh không, hai tay buông lỏng ấn vào bên hông.

Mười ngón tay khẽ run lên, từng chuôi phi đao được giấu trong bàn tay đang vận sức chờ phát động.

Khóe miệng Độc Nhãn Bưu hơi vểnh lên, đương nhiên là gã đã nhìn ra Mạc Cầu đang chuẩn bị ám khí, nhưng trong lòng gã thì lại xem thường.

Những cao thủ có danh tiếng ở quanh đây gã ta đều biết hết, trong đó rất ít người tinh thông ám khí.

Có thể uy hiếp được cao thủ Luyện Tạng thì cũng chỉ có nhất vị, chính là tên Trương hộ viện của Liễu gia, nhưng mà người đó đã bỏ mạng rồi.

Kẻ trước mặt này. . .

"Xoạt!"

Phi đao giao thoa, hoả tinh bắn tung tóe, trước mắt giống như có một đóa pháo hoa nở rộ, đột ngột toát ra chín đạo hàn mang.

Thiên Tự Cửu Đả!

Chỉ trong nháy mắt liền có hàn khí phả thẳng vào sau gáy của Độc Nhãn Bưu làm cho gã ta giật mình.

Đôi mắt hổ đột nhiên co vào.

Nguy hiểm!

Lúc trước, khi trong tay Trương hộ viện có ám khí, liền ngay cả cao thủ Luyện Tạng cũng không dám tới gần y trong phạm vi mười bước.

Mạc Cầu mượn nhờ cảm ngộ của hệ thống, tạo nghệ ám khí hiện giờ của hắn đã không thua kém Trương hộ viện bao nhiêu.

Cho dù là không bằng thì cũng chỉ hơn về kém kinh nghiệm chứ không phải là kỹ xảo.

Lúc này, hai người cách xa chỉ bất quá năm bước, vừa lúc có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Thiên Tự Cửu Đả.

Hàn quang nhất thiểm, phi đao đầy trời, Độc Nhãn Bưu gầm lên một tiếng.

"A!"

Trong tiếng gầm gừ, gã ta cuộn mình lại, răng cưa trường đao điên cuồng xoay tròn, phá vỡ phi đao rồi trảm vào về phía Mạc Cầu.

"XÌ.... . ."

"Phốc!"

Chín thanh phi đao thì có sáu thanh bị gã ta tránh né, đón đỡ, hai thanh xé rách da thịt, một thanh thẳng vào ngực.

Với lực lượng hiện giờ của Mạc Cầu, phi đao xuất thủ liền có thể xuyên thủng kim thạch, Độc Nhãn Bưu tuy mạnh nhưng cũng bị một kích trọng thương.

Nhưng thanh trường đao của gã cũng đã mang theo cự lực chém xuống.

Nếu như đã không tránh được, cho nên gã ta dự định liều mạng bị thương cũng phải chém chết đối thủ.

"Đang!"

Mạc Cầu cầm đao đón đỡ, đao pháp như phong như bế, kình lực rung động có thứ tự, nhìn vào dường như còn cao minh hơn cả đối thủ.

Nhưng mà kỹ xảo cũng không thể thay đổi được mọi thứ, cự lực như sơn ép xuống, làm cho hắn biến sắc.

Cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.

Thuở thiếu thời, hắn chịu đói chịu rét nên thân thể hao tổn nghiêm trọng, căn cơ cực kỳ yếu kém, tuy là hiện nay đã thành tựu Đoán Cốt, nhưng lực lượng lại không phải ưu thế của hắn.

Mà Độc Nhãn Bưu, ở trong cao thủ Luyện Tạng cũng thuộc về hàng ngũ cường giả.

Vừa so sánh thì lập tức hiện ra cao thấp.

"Oanh. . ."

Mặt đất dưới chân nứt toạt, Mạc Cầu thân tùy đao chuyển tan mất kình lực, thân thể nhanh chóng rút lui.

Đồng thời bên hông chợt hiện hàn mang, từng chuôi phi đao hoặc xoay tròn, hoặc kích xạ, hoặc lượn vòng bắn về phía đối thủ.

Nghe nói khi Trương hộ viện đi ra bên ngoài chỉ là phi đao thôi là đã có 36 thanh rồi, càng đừng đề cập đến những ám khí khác.

Mạc Cầu không khoa trương bằng y, nhưng cũng có mười tám chuôi phi đao, còn có Truy Hồn đinh, cương châm vân vân.

Lúc này toàn lực ứng phó, ám khí, đao pháp tề thi, liền xem như cao thủ Luyện Tạng cũng không dám chủ quan.

"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."

Thanh cự đao trong tay Độc Nhãn Bưu điên cuồng múa may, sắc mặt dữ tợn, chỉ là kình phong liền đã bao phủ mấy mét đường hẻm.

Nếu như không phải Thiên Tự Cửu Đả tinh diệu, e là cũng không thể cận thân.

"Đương . ."

Hai người lại va vào nhau lần nữa.

Mạc Cầu lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới dừng chân lại, Độc Nhãn Bưu thì đứng sững sờ tại chỗ.

"Ngươi. . ." Gã cúi đầu nhìn xem vết đao trên người mình, cảm giác tê dại đau khổ cùng nhau dâng lên:

"Độc!"

Khi xuất hiện loại cảm giác này thì Độc Nhãn Bưu đã biết nó đại biểu cho cái gì rồi.

"Không sai." Mạc Cầu lau chùi vết máu trên khóe miệng, nở nụ cười lạnh:

"E là ngươi còn không biết, thật ra tại hạ là một đại phu, tập võ chẳng qua cũng chỉ là bổ sung."

Trong miệng thì nói rất hay, nhưng trong lòng thì đang thầm kêu may mắn.

Nếu như không phải trước đó Thôi Xuyên Bách đã trói buộc thân thể của Độc Nhãn Bưu lại, hạn chế chuyển động của gã thì sợ là không thể nào có được hiệu quả mạnh như vậy.

Ngay cả như vậy, hiện giờ Mạc Cầu cũng đã cảm thấy hai tay đau nhức, hiển nhiên là bởi vì ngăn cản phát lực quá độ dẫn đến.

"Tốt, cực kỳ tốt!" Trong mắt Độc Nhãn Bưu cuồng loạn, biểu lộ trên mặt càng vặn vẹo:

"Không ngờ là trong Hắc Hổ đường lại còn cất giấu một vị cao thủ như ngươi vậy, bất quá, hôm nay ngươi nhất định phải chết!"

Âm chưa lạc, gã liền đánh tới.

Lần này, Độc Nhãn Bưu không thèm quan tâm đến phòng ngự, chỉ lấy cự đao bảo vệ yếu hại, lao mạnh tới chỗ Trần Mộc.

Xem ra, gã ta dự định sẽ giải quyết đối thủ trước khi độc tính toàn lực bộc phát.

Thân là cao thủ Luyện Tạng, những loại độc bình thường rất khó trí mạng, chỉ cần giết chết đối thủ thì có lẽ còn có thể vượt qua, hoặc là dứt khoát tìm ra giải dược.

Ngược lại nếu như để độc tính bộc phát, đến lúc đó còn chưa giết chết đối thủ, vậy thì gã ta chính là một con cá đang nằm trên thớt gỗ.

Loại này lựa chọn, không thể bảo là không có đạo lý.

Đối mặt với tình cảnh này, dường như Mạc Cầu đã nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt lấp lóe, trên mặt cười lạnh:

"Vậy thì chưa hẳn!"

Cánh tay hắn lập tức chấn động, không tránh không né, con chủ động đón đầu trực diện.

"Bành!"

Hai người đụng nhau giữa không trung, Độc Nhãn Bưu hung hãn trảm ra một đao vào ngực bụng của Mạc Cầu.

Mà một đao Mạc Cầu cũng trảm lên đầu vai gã ta.

"XÌ... Lạp. . ."

Trường đao hạ xuống, xé rách huyết nhục.

Hai người vừa chạm vào liền tách ra, Độc Nhãn Bưu trợn mắt lên, vẻ mặt không thể tin nổi, Mạc Cầu chỉ cảm thấy ngực bụng của bản thân mình đang đau nhức kịch liệt, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.

Quả là thế!

Luận khí lực, hắn không bằng đối phương.

Luận tốc độ, cũng chẳng bằng.

Nhưng chỉ luận về lực phòng ngự thì lại là tuyệt đối không kém!

Thiên La công, da thú, nội giáp, đừng nói lúc này Độc Nhãn Bưu đã thụ thương, dù là lúc gã ta hoàn hảo không chút tổn hại cũng cũng không bì kịp.

Đã như vậy, cần gì phải phí sức ngăn cản dù biết rằng đã không có kết quả tốt lành gì.

Chẳng bằng lấy thương đổi thương!

Quần áo trước ngực bị xé rách, lộ ra nội giáp, trên mặt Mạc Cầu lộ ra cười lạnh, bộc phát Long Xà kình vọt mạnh tới chỗ Độc Nhãn Bưu.

"Chết!"

"Bành!"

"Lại đến!"

"Răng rắc. . ."

Trong màn đêm, trong hẻm nhỏ, hai bóng người giống như hai con dã thú mất hết lý trí đang điên cuồng chém giết.

Mỗi một lần va chạm đều khiến cho mặt đất dưới chân nứt ra, bùn đất cuồn cuộn, còn có tiên huyết vẩy xuống.

Không biết đã trải qua bao lâu.

"Hô. . . Hô. . ."

Mạc Cầu lấy một tay trụ lên đầu gối, thân thể run rẩy, hắn gào lên một tiếng rồi lao tới đối thủ đang lung lay sắp đổ ở phía đối diện.

"Phốc!"

Một đao cắt vỡ yết hầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận