Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 437. Cạm Bẫy

Chương 437. Cạm Bẫy


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu cũng đã được nghe về danh hào của người này.

Trong tán tu có một người thiên phú cực cao, là hảo hữu Trác Bạch Phượng, tu vi Đạo cơ sơ kỳ.

"Chính là Bạch mỗ." Bạch Thành gật đầu, ôm quyền chắp tay:

"Hôm nay Mạc đạo hữu nguyện ý trượng nghĩa đến đây tương trợ, nhất định là một người có cá tính, Bạch mỗ bội phục."

Nói xong liền đưa tay ra hiệu:

"Ngồi!"

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Cầu ngồi xuống, hỏi:

"Trong thư nói là Trác cô nương đã mất tích? Không báo lên cho tông môn sao?"

Dù sao thì Trác Bạch Phượng cũng là đệ tử Chân truyền của Thái Ất tông, lại thành tựu Đạo cơ, ở trong tông môn có lưu Hồn đăng.

Một khi xảy ra chuyện thì Hồn đăng sẽ xuất hiện dị thường.

Đến lúc đó, Thái Ất tông sẽ dựa vào Hồn đăng mà có biện pháp tìm được tung tích của nàng, cũng có thể cứu viện được.

"Đã báo lên rồi." Diệp Chấn Đông than nhẹ:

"Chẳng qua người của tông môn dựa vào manh mối lại chưa thể tìm được Trác tiền bối, chỉ có thể chứng minh tiền bối còn chưa ngộ hại, Hồn đăng chưa tắt."

"Ngô. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm:

"Nếu như thực sự có người ra tay với Trác cô nương, lại có thể ngăn cách cảm ứng của Hồn đăng, thì sợ là thủ đoạn sẽ không kém."

"Các ngươi có manh mối nào khác không?"

"Có!" Diệp Chấn Đông gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:

"Trước đó Trác tiền bối từng lưu lại lời nói là nếu như tiền bối gặp bất trắc gì thì chắc chắn là do người Hà gia hạ thủ."

"Không đến mức đi!" Bạch Thành nhíu mày:

"Vì một mối thù cũ đã nhiều năm như vậy mà Hà gia dám ra tay với một vị đồng môn Đạo cơ sao?"

Mạc Cầu gật đầu.

Hắn cũng cảm thấy khả năng này không lớn.

Hà gia không nhỏ nhen như vậy.

Theo hắn biết thì Hà gia đã không hề quan tâm tới Trác Bạch Phượng từ lâu rồi, cũng không đáng để làm vậy.

Hà gia chỉ cần thể hiện ra ác ý với người nào đó thì sẽ có người chủ động nhằm vào, không cần bản thân Hà gia phải động thủ.

Trực tiếp động thủ thì ngược lại còn phải hạ tràng.

Vả lại Thái Ất tông cũng không phải là tông môn tà đạo, bất kể như thế nào thì việc đồng môn tương tàn đều là chuyện tối kỵ.

"Thế nhưng là. . ." Diệp Chấn Đông lại nói:

"Lúc đó thật sự là Trác tiền bối đã nói như vậy."

"Còn có manh mối nào khác không?" Mạc Cầu mở miệng:

"Trước khi nàng mất tích đã làm những gì? Đi những nơi nào? Gặp những người nào?"

"Cái này. . ." Diệp Chấn Đông tỏ ra mờ mịt, dừng một chút, mới nói:

"Du Thuần biết."

Du Thuần, là vị đệ tử mà sau khi Trác Bạch Phượng tiến giai Đạo cơ mới thu nhận, Luyện khí tầng mười một, có hi vọng Đạo cơ.

Những năm này, Trác Bạch Phượng đã thu không ít đệ tử, với ý định mở rộng sức ảnh hưởng của mình.

Đáng tiếc. . .

Trước mắt thì chẳng có tên nào tới cả!

Mạc Cầu mở miệng: "Nó ở đâu?"

"Đã đi tìm manh mối của Trác tiền bối rồi." Bạch Thành ở bên cạnh mở miệng:

"Hình như là có chút tiến triển."

. . .

Trong một sơn cốc nào đó.

Một nhóm người đang ẩn thân trong chỗ tối, đôi mắt sáng ngời nhìn phương xa.

"Đại ca."

Trong bóng tối, một người nhỏ giọng mở miệng:

"Chúng ta thật sự phải hạ thủ với người của Thái Ất tông sao?"

"Cái gì Thái Ất tông, chỉ là một tên tán tu họ Bạch thôi, cùng lắm chỉ là có một chút quan hệ với Thái Ất tông."

"Lại nói, quan hệ của họ Bạch cũng không bền chắc, vị đệ tử của Thái Ất tông kia đều đã mất tích, không rõ sống chết."

"Thế nhưng là. . ." Người trước vẫn thấp thỏm nói:

"Nếu như chuyện này bị lộ."

"Không có nếu như!" Giọng của gã đại ca trầm xuống:

"Chuyện như vậy, chúng ta cũng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi? Huống hồ lúc này có vài người chết ở gần Thái Ất tông thì cũng là chuyện không thể bình thường hơn được."

"Cho dù là người của Thái Ất tông thì cũng có không ít bị mất tích, bị giết."

"Không sai." Một giọng nói sắc nhọn vang lên:

"Lễ tế tuần sơn sắp đến rồi, các lộ nhân mã đã tề tụ, Thái Ất tông căn bản không có khả năng quan tâm nhiều như vậy."

"Chúng ta làm xong vố này liền tìm một chỗ trốn cái nửa năm một năm, cũng không cần phải buồn rầu vì Linh thạch nữa, còn có thể thừa cơ tránh thoát một kiếp."

"Đại ca, Tam ca." Một giọng nói mảnh như dây tóc vang lên:

"Thái Ất tông làm cái lễ tế tuần sơn này lớn như vậy, sợ là những vị đồng đạo ở trong núi đều sẽ bị thanh lý hết."

"Sau khi tuần sơn, chẳng phải là trong Nhạn Đãng sơn mạch sẽ có không ít động phủ để trống sao?"

". . ."

Trong tràng yên tĩnh.

Trong bóng tối dường như có một cảm giác xao động.

"Ý nghĩ của ngươi rất tốt, chẳng qua những chuyện tốt này đã rất hiếm có, dù là ở tại ngàn năm trước." Đại ca cười khẽ:

"Chỉ cần không phải người ngu thì sao lại không biết trong này có chỗ tốt?"

"Bất quá. . ."

"Có lòng mà nói, vận khí lại đủ tốt, cũng không phải không thể lấy được một chút chỗ tốt."

"Vậy đến lúc đó chúng ta có trà trộn vào tìm vận may không?" Có người đề nghị.

"Trước làm xong vố này đã rồi tính." Lão đại đè thấp thân thể:

"Mặc dù họ Bạch chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, nhưng độn pháp không sai, không thể để cho y chạy thoát được."

"Vâng!"

"Biết."

"Chúng ta có Âm Khuê Đại Trận ở đây rồi, chỉ cần vào trận, cho dù là Đạo cơ hậu kỳ cũng đừng hòng đào thoát."

"Đến rồi!"

"Đến rồi!"

Tiếng nói bỗng dưng yên tĩnh.

Chỉ thấy chân trời có ba luồng độn quang đang bay tới, rơi vào phụ cận sơn cốc.

"Tại sao lại có thêm một người?"

"Không sao, người kia chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, có thêm một người liền vớt được thêm một phần chỗ tốt."

"Vâng."

"Đừng lên tiếng!"

Tiếng nói dừng lại.

Nơi xa.

Ba người chậm rãi bước vào trong sơn cốc, dường như không hề biết được nguy cơ sắp ập tới.

Một lúc nào đó.

Trong ba ngươi có một người bỗng nhiên nhấc tay.

Sát theo đó, chính là những tiếng tranh chấp vang lên.

Chờ một hồi, bọn họ mới tiếp tục tiến lên, nhưng mà vừa đi không được bao xa thì ba người lại thảo luận.

Trong bóng tối.

Vị đại ca kia hận đến mức không thể hiện thân ra đạp cho ba người này một cước, nhét vào trong phạm vi trận pháp.

Nhưng hết lần này tới lần khác.

Gã lại không thể hành động, thậm chí không thể lên tiếng, nếu không thì vô cùng có khả năng bị người ngoài phát hiện.

Thời gian.

Chậm rãi trôi qua.

Ba người kia cũng đang tiếp tục cãi lộn, từng chút tới gần sơn cốc.

Không đúng!

Hai mắt của gã đại ca co rụt lại, dường như là nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên nhìn về phía sau.

Thứ gã nhìn thấy là một nắm đấm to lớn.

Còn có một giọng nói của người trẻ tuổi:

"Nhờ có pháp nhãn của Mạc đạo hữu, nếu không thì sợ là hôm nay chúng ta đã rơi vào trong cạm bẫy rồi."

"Mấy người này là một đám tà đạo đã du đãng ở Hồ Lô phong nằm gần Nhạn Đãng sơn mạch, được xưng là Yến Thị Lục Nghĩa."

"Ba trăm năm trước, Yến quốc bị diệt, mấy người này có quan hệ với hoàng thất của Yến quốc nên mới được xưng danh này."

Bạch Thành vỗ nhẹ hai tay, từ bên cạnh đi tới:

"Tu vi của bọn chúng không cao, lão đại cũng chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, nhưng có một trận pháp huyền diệu."

"Chính là Âm Khuê Đại Trận này!"

"Trận này có thể hội tụ chúng lực, dẫn động Âm Khuê Tà Pháp, một khi vào trận, Thần hồn sẽ bị nó giam cầm, cuối cùng hóa thành một bãi nước đặc mà chết."

Nói đến chỗ này, Bạch Thành không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, nói:

"May mà nhờ có pháp nhãn của Mạc huynh, nếu không thì sợ là chúng ta rơi vào trong trận pháp rồi."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, chậm rãi thu hồi bàn tay.

Ở trước mặt hắn, lão đại của Yến Thị Lục Nghĩa đang hai mắt vô thần, từ từ ngã ra sau.

"Tiền bối." Du Thuần thận trọng mở miệng:

"Có phải là đã hỏi ra manh mối gì rồi không?"

Du Thuần có tướng ngũ đoản, bề ngoài xấu xí, trong số đệ tử Luyện Khí của Bắc Đẩu cung thì chỉ là hạng vô danh.

Trong hơn mười người đồ đệ mà Trác Bạch Phượng thu nhận thì người này cũng không hề được chú ý lắm.

Không ngờ là sau khi gặp nạn sau thì chỉ có người này lo lắng cho an nguy của sư phụ mình, những tên đệ tử được đặt kỳ vọng cao kia lại không có một người ra mặt.

Nhưng mà, tuy rằng Du Thuần có một tấm lòng đáng khen, nhưng lại không đủ kinh nghiệm, còn bị trúng cạm bẫy của người khác.

"Có người bỏ ra một số lớn linh thạch để bọn hắn xuất thủ đối phó với tu sĩ truy tra chuyện của Trác cô nương." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm:

"Xem ra chuyện Trác cô nương gặp nạn là có ẩn tình khác."

Thần hồn của Mạc Cầu rất cường đại, không thua gì Đạo cơ hậu kỳ, còn có Huyễn Thần Bảo Điển, cho dù là tu sĩ Đạo cơ thì hắn cũng có thể cưỡng ép sưu hồn.

Chẳng qua.

Từ trước đến nay thì Sưu hồn pháp đều rất bá đạo, lão đại của Yến Thị Lục Nghĩa này đã triệt để bị phế rồi.

"Là ai bỏ tiền?" Trong lòng Bạch Thành vẫn còn sợ hãi nhìn người đang nằm trên mặt đất, y hít một hơi nói:

"Chỉ cần tìm được người này thì mọi chuyện sẽ rõ ràng."

"Không dễ như vậy đâu." Mạc Cầu lắc đầu:

"Người này đã thông qua một loại thủ đoạn ẩn nấp để truyền tin tức, vả lại cũng chỉ là một đối tượng tình nghi thôi."

"Ai?"

"Vạn Hữu Thương Hành - Vạn Di."

"Ta biết người này!" Hai mắt Diệp Chấn Đông sáng lên, nói:

"Chuyện làm ăn của Vạn gia đều phụ thuộc vào Hà gia, cho nên chuyện Trác tiền bối mất tích chắc chắn có quan hệ với Hà gia."

"Thế nhưng đây chỉ là suy đoán." Du Thuần khờ khạo nói:

"Chúng ta không thể bởi vì nghi ngờ người này liền nói Hà gia đã hạ thủ với sư phụ, tông môn cũng sẽ không quan tâm đâu."

"Nói đến." Bạch Thành nhìn về phía y, nhăn mày lại:

"Ngươi từ đâu lấy được tin tức nói là bên này có manh mối của sư phụ ngươi, suýt chút nữa đã khiến cho bọn ta rơi vào cạm bẫy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận