Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 456. Bỏ Chạy, Vây Giết

Chương 456. Bỏ Chạy, Vây Giết


Người dịch: Whistle

"Bạch!"

"A!"

Lưu quang lấp lóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đạo hư ảnh nhanh chóng lùi lại, chớp mắt đã lui ra vài dặm.

Khổng Thanh Nghiên hiện hình lần nữa thì sắc mặt trở nên tái nhợt, cánh tay phải đã biến mất, khí tức trên thân giảm mạnh.

Mạc Cầu cười lạnh, đang muốn thừa thắng xông lên, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến:

"Hèn hạ!"

"Nơi này là cạm bẫy!"

"Hả?" Khổng Thanh Nghiên sững sờ, lập tức lấy lại tinh thần:

"Không phải bọn ta. . ."

"Người của Thái Ất tông, giết không tha!"

Đúng vào lúc này, một tiếng hống từ nơi xa truyền đến.

Tiếng hống vang vọng chân trời, mây đen bao phủ hư không như muốn vây kín nơi này.

Trong mây đen còn có mấy luồng khí tức mạnh mẽ khiến cho người ta kinh ngạc đến run rẩy.

Đạo cơ hậu kỳ!

"Mau trốn đi!"

Mạc Cầu quát khẽ.

Sắc mặt Vương Hổ đại biến, Phong Lôi song kiếm nhanh chóng run lên, cuốn theo Âu Dương Mạn ở bên cạnh bỏ chạy.

Động tác của những người khác cũng không chậm, nhao nhao thi triển thủ đoạn, trốn về phía lỗ hổng trong vòng vây.

Mà bên phe của Khổng Thanh Nghiên thì lại liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong đó có một nữ tử chớp chớp đôi mắt đẹp, bỗng nhiên vọt lên, cao giọng quát:

"Chúng ta cũng là người trong minh, đừng động thủ!"

"Hừ!"

Trong mây đen, có người hừ lạnh:

"Tự tiện cấu kết với Thái Ất tông thì chính là phản đồ, tội đáng chết!"

Dứt lời.

Một luồng điện quang màu đen đột nhiên xuất hiện bổ lên người nữ tử kia, lập tức oanh sát tại chỗ.

Sắc mặt của đám người Khổng Thanh Nghiên cũng đại biến.

. . .

Trong mây đen, một người đang đứng ngạo nghễ, cách không nhìn về phía nơi đây.

"Xa tiền bối, làm phiền!"

Một người có bộ dạng xấu xí xuất hiện ở sau lưng người này, khom người mở miệng.

"Nếu như phát hiện được tung tích của đệ tử Thái Ất tông thì Xa mỗ sẽ tự đến, đây là chuyện cũng hợp lý."

Đối phương hừ lạnh:

"Ngược lại là các ngươi, muốn làm gì thì mau chóng đi làm đi, nếu không sợ là người đã chạy trốn hết rồi."

"Sẽ không." Người xấu xí nhếch miệng nhất tiếu:

"Người kia chỉ có tu vi Đạo cơ sơ kỳ, bốn huynh đệ bọn ta xuất thủ, vô luận hắn có trốn như nào cũng không thể thoát được."

"Ừm."

Đối phương gật đầu.

Trong Lao Sơn tứ huynh đệ, trừ lão ấu ra, thì đều là Đạo cơ trung kỳ, liên thủ với nhau thì ngay cả Đạo cơ hậu kỳ cũng có thể kháng cự được.

Chỉ là một tên tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ mà thôi, chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

..........

Ngoài trăm dặm.

Vô số dây leo tràn đầy trên mặt hơi nhúc nhích, lập tức có một cái đầu người từ bên dưới xông ra.

Một đôi mắt nhỏ quan sát thật kỹ bốn phía.

Mặt đất cứng rắn ở đây nổi lên những cơn gợn sóng giống như mặt nước vậy.

Người này đung đưa thân thể, lặng lẽ vô thanh tức hiển lộ thân hình.

Chính là Bách Khất Tẩu Điền Hồ.

Lúc này, quần áo trên người lão ta đã rách tung toé, hồ lô trượng trong tay tràn đầy vết rách, cũng không biết là đã đập trúng nơi nào.

Hai gò má vốn đã già nua càng lộ ra vẻ tiều tụy.

"Haizz!"

Điền Hồ than nhẹ nhất tiếng, chậm rãi ngồi xuống dựa vào một cây đại thụ, khẽ nhả trọc khí, bình ổn hô hấp.

Tình huống vừa rồi thật là hiểm trở, lão ta đã phí hết sức chín trâu hai hổ, dùng hết thủ đoạn mới thoát ra được.

Nếu như không phải còn có một trương Độn Địa thần phù áp đáy hòm thì. . .

Sợ là khó thoát một kiếp!

Lão ta lắc đầu, từ trên người lấy ra một viên Linh đan rồi nuốt vào, trong đầu hiện lên tình cảnh vừa xảy ra trước đó không lâu.

Khi phát hiện bị tà đạo vây quanh, Mạc Cầu là người phản ứng nhanh nhất.

Thậm chí những người khác còn không cảm giác được không đúng thì hắn đã lắc mình biến mất không thấy đâu nữa.

Không hổ là sư phụ của Vương Hổ!

Vương Hổ vẫn luôn rất trơn trượt, Phong Lôi Kiếm Độn toàn lực ứng phó thì tốc độ cũng rất kinh người.

Cho dù mang theo Âu Dương Mạn thì tỉ lệ đào tẩu cũng rất lớn.

Ngược lại là đại tỷ của Phương Sơn Tam Tú Nông Nghĩa Tuyết thân hãm trùng vây, tình huống không hề lạc quan.

Trong lúc tối hậu quan đầu, lão ta đã tận mắt nhìn thấy đối phương thân hãm vòng vây trùng điệp, nhưng lão cũng bất lực.

E là hai vợ chồng Chu, Nhiếp cũng khó thoát một kiếp.

"Haizz!"

Điền Hồ lại than nhẹ một tiếng, lão gỡ hồ lô xuống, đang muốn mở nắp ra uống một ngụm Linh dịch.

Đột nhiên động tác của lão ta cứng đờ.

Thân thể kéo căng, hai mắt trừng trừng, gắt gao nhìn chằm chằm một con phi trùng đang nằm sấp trên lá cây ở trước mặt không xa.

Phi trùng thu lại hai cánh, mắt kép lấp lóe, giống như đang nhìn lão ta vậy.

"Lộc cộc. . ."

Điền Hồ mở miệng hỏi thử:

"Yển sư tạo vật?"

Phi trùng bình thường không có khả năng giấu diếm được cảm giác của Điền Hồ, dù cho vừa rồi lão ta quả thật có hơi buông lỏng cảnh giác.

Nơi này có Yển sư tạo vật, như vậy nghĩa là. . .

Có ngươi!

"Ông. . ."

Phi trùng vỗ cánh, một luồng ý niệm lăng lệ xuyên thấu qua thể xác của phi trùng bao phủ xuống người Điền Hồ.

"Đừng động đậy!"

Thân thể Điền Hồ cứng đờ, bộ râu run run, lão ta vốn đang định đứng lên cũng lập tức ngừng lại.

Cỗ ý niệm này chỉ vừa lộ ra uy áp đã khiến cho lão ta sợ mất mật.

Cao thủ!

Chí ít là mạnh hơn mình rất nhiều.

Nếu như là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, cho dù Điền Hồ có muốn chạy trốn thì sợ là cũng bất lực.

Nghĩ nghĩ, trên mặt lão ta không khỏi hiện ra vẻ đắng chát.

Lúc này.

"Bạch!"

Ở chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện bốn đạo độn quang.

Độn quang đen nhánh như mực, lướt ngang qua chân trời, bay lượn giữa dãy núi, lao thẳng đến nơi này.

"Nấp kỹ!"

Tiếng nói lại vang lên lần nữa, ý niệm cũng đã biến mất không thấy.

Điền Hồ sững sờ, lão lập tức hoàn hồn, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, dùng Bích Trầm Quyết ẩn giấu khí tức.

Đồng thời chuyển động ý niệm.

Giọng nói vừa rồi. . .

Sao lại giống giọng của Mạc đạo hữu vậy?

"Rầm rầm. . ."

Còn chưa chờ Điền Hồ xác nhận thì khu rừng rậm ở xung quanh bỗng nhiên liên tục vang lên những âm thanh kỳ lạ, những con phi trùng màu hồng lớn chừng ngón cái liên tục xuất hiện.

Chỉ một thoáng.

Trong khu rừng rậm rạp này dường như có nhiều thêm vài chiếc lá đỏ.

Bộ dáng của những con phi trùng này rất dữ tợn, lệ khí đầy người, lại bị một cỗ thần niệm nhu hòa lại khổng lồ che lấp.

Nếu như không phải Điền Hồ đang ở trong này thì sợ là sẽ không phát hiện được.

Ánh mắt Điền Hồ khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt đã hiện lên một tia minh ngộ.

Người này muốn tập kích bốn người kia!

Điền Hồ ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Bốn đạo độn quang đều không che lấp khí tức, ba người trong đó rõ ràng là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.

Không giống như lão ta.

Khí tức trên thân ba người kia dâng trào, không thấy vẻ già nua nào, hiển nhiên là thực lực đang ở giai đoạn cường thịnh.

Vả lại khí tức của bốn người này đều tương liên lẫn nhau, thần niệm như nước thủy triều, uy áp thì càng kinh khủng.

"Bạch!"

Độn quang bay tới giữa không trung.

"Rầm rầm. . ."

Đột nhiên có vài cây trường phiên đen thui xuất hiện, một làn khói đặc nồng đậm từ trên mặt cờ toát ra.

Trong nháy mắt đã ngăn cản đường đi của bốn người.

"Li!"

Trong khói đen, tiếng gào thét giống như Lệ quỷ làm chấn động hư không.

Còn có những bàn tay đen thui từ trong đó nhô ra, cách không mò tới chỗ bốn đạo độn quang.

Vạn Quỷ Phiên!

Âm Ma Đại Cầm Nã!

"Ai?"

"Thật to gan, vậy mà dám đánh lén bọn ta?"

Bốn đạo độn quang trì trệ giữa không trung, vội vàng né tránh, trong miệng còn liên tục quát mắng.

Một đạo hư ảnh ẩn vào bên trong trường phiên, nghe vậy cười lạnh, mười ngón bấm niệm pháp quyết, đột nhiên vươn về phía trước.

"Hoa. . ."

Từng bàn tay to lớn khuếch trương ra, trăm ngàn hắc thủ đan xen vào nhau, trong nháy mắt đã vây kín nơi này.

Giống như một quả cầu màu đen to lớn xuất hiện ở giữa không trung.

Nhưng bởi vì Công pháp nên chỉ có ở giữa chỗ này mới có thể nhìn thấy, ngoại giới sẽ không phát hiện được dị thường.

Hắc thủ kia đã thật sự phong tuyệt nội ngoại!

Cùng lúc đó.

"Ông. . ."

Phi trùng ở trên mặt đất liền rung động, hơn vạn con Đao Sí Phệ Hỏa Nghĩ điên cuồng lao ra, đâm vào trong khói đen.

"Cẩn thận!"

"A!"

Chỉ một thoáng, tiếng kêu rên liên hồi.

Trong lòng Điền Hồ nhảy lên, vô thức muốn thừa cơ đào tẩu, nhưng lại có chút không dám.

Chém giết cũng không tiếp diễn quá lâu.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, khói đen ở phía trên nhúc nhích, mơ hồ nhìn thấy trong đó có mấy đạo kiếm quang hiện lên.

Tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt.

Khói đen tán đi, một người áo đen đang nắm lấy một người, ba người khác đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mạc Cầu cúi đầu nhìn về phía Điền Hồ ở bên dưới rồi nhẹ gật đầu, hắn vung tay áo dài lên liền độn qua nơi xa.

"Ngô. . ."

Điền Hồ thả lỏng một hơi, trừng mắt nhìn, vẻ mặt do dự:

"Rốt cuộc có phải là Mạc đạo hữu không?"

Giọng nói rất giống, nhưng. . .

Thực lực sai biệt quá lớn?

. . .

Nửa ngày sau.

Mạc Cầu xuất hiện trong một khe núi, dưới chân có một bóng người đang nằm thoi thóp.

Sắc mặt của hắn như đang có điều suy nghĩ.

Lao Sơn Tứ Nghĩa?

Người của Thiên Tà Minh, lai lịch đều có bất đồng.

Tán tu, tà đạo, tông môn khí đồ, chỉ cần đủ thực lực, dùng được, bọn hắn đều thu nhận.

Lao Sơn Tứ Nghĩa này chính là những tu sĩ vừa gia nhập cách đây ít năm.

Không giống như Thái Ất tông.

Bọn chúng gia nhập Thiên Tà Minh chỉ có được một cái thân phận như vậy mà thôi, trong minh sẽ không cho bất kỳ tài nguyên tu hành nào.

Muốn có được cái gì thì nhất định phải trả giá đắt để đổi lấy.

Bốn người bọn họ chủ yếu tiếp nhận các loại nhiệm vụ, trong đó nhiều nhất là giải quyết cừu gia của người khác.

Mà nay.

Có người đang dùng hai viên Linh thạch Cực phẩm và một món Pháp khí Cực phẩm để lấy mạng Mạc Cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận