Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 845. Thập Quan

Chương 845. Thập Quan


Người dịch: Whistle

Lỗ vương phủ.

Hậu viên nơi Vương phi đang ở.

"Đinh. . ."

Một viên tiền đồng rơi vào trong một cái chậu đồng tràn đầy nước.

Mặt nước nổi lên gợn sóng, tiền đồng lấp lóe u quang, sau đó trong chậu đồng liền xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo, là hình dáng tướng mạo của một quỷ vật.

"Vương phi."

Đối phương cách mặt nước nhìn sang, thần sắc nhàn nhã:

"Ngài tìm ta có việc gì."

"Con ta đã xảy ra." Sắc mặt Vân Vương phi cứng đờ:

"Chắc là.. các ngươi đã biết rồi?"

"Ừm." Đối phương từ chối cho ý kiến, mặt không biểu tình nhẹ gật đầu:

"Nghe nói, rất đáng tiếc, nếu như Thừa Thiên hầu kế nhiệm Lỗ vương, cắt ba quận nhường ra thì có lẽ chủ ta sẽ lui binh trở về Chiêu vương cảnh."

"Hiện giờ. . ."

"Hừ!"

Đối phương hừ nhẹ một tiếng, khinh thường cười lạnh:

"Lỗ vương cảnh chờ chủ ta thảo phạt đi!"

"Ta muốn ngươi giúp ta giết một người." Vân Vương phi chẳng hề cảm thấy hứng thú về chuyện mà người này nói, ả nói thẳng:

"Hắn là phụ tá đắc lực của Đế Khốc, ngươi giết hắn dùm ta, ta sẽ tặng cho ngươi toàn bộ những thứ mà Lỗ vương lưu lại trước đó."

"Hả?" Mặt nước xuất hiện gợn sóng, quỷ vật ở đối diện mở to mắt hỏi:

"Chuyện này là thật chứ?"

"Đương nhiên."

Vân Vương phi mặt không biểu tình gật đầu.

......

Ngoại hoạn chưa trừ, bầy quỷ trong Lỗ vương cảnh khó mà an tâm, hiện giờ lại truyền ra tin tức là Lỗ vương đã bỏ mình, trong lúc nhất thời quần tình kích động.

May mà người đảm nhiệm Lỗ vương hạ nhiệm đã được quyết định, ít ngày nữa liền có thể kế vị.

Mặc dù cảnh nội rung chuyển bất an, nhưng đại điển kế vị lại không thể sơ xài qua loa, chỉ là thời gian chuẩn bị thôi cũng đã cần hơn một tháng rồi, mà đây đã là kết quả tiết kiệm nhất rồi.

"Lỗ vương cảnh nội có mười ba nơi bí địa."

Trên sườn núi, Bạch thúc chắp hai tay sau lưng, cất bước chậm rãi, ở bên cạnh ông ta là Mạc Cầu, một người một quỷ đang đi lên đỉnh núi.

"Nơi quan trọng nhất đương nhiên là Ma Uyên."

Khi nhắc đến Ma Uyên, vẻ mặt của ông ta có chút e ngại và bất đắc dĩ.

Không có người biết được Ma Uyên từ đâu mà đến, bên trong vô cùng hung hiểm, cho dù là Quỷ Vương, một khi đã xâm nhập vào bên trong thì cũng sẽ có đi không về.

Hàng năm đều có vô số Ma vật từ trong Ma Uyên xông ra quấy nhiễu tứ phương.

Những con Ma vật này tương tự như Âm hồn cấp thấp, nhưng lại tàn nhẫn thị sát thành cuồng, không có chút lý trí nào, thuần túy là vì giết chóc mà tồn tại.

Những nơi như vậy không chỉ có ở mỗi Lỗ vương cảnh, những Vương cảnh và Quỷ quốc khác cũng có.

Mông Sơn phụ trách tọa trấn Ma Uyên, chém giết Ma vật.

"Ngoài khu đó ra thì còn có Động thiên Âm Khuê Huyền Nguyệt mà Vương gia độc chiếm, trong đó là tàng bảo địa, bây giờ chỉ có Cung chủ mới có thể vào trong."

Bạch thúc tiếp tục nói:

"Trong hai nơi này đều có lưu lại truyền thừa của các đời Vương gia, mỗi một vị tân vương vào trong đó thì thực lực cũng sẽ tăng lên nhiều."

"Cho nên. . ."

Ông ta nhìn về phía Mạc Cầu, nói:

"Đạo chủ không cần phải lo lắng cho chủ thượng, chỉ cần ngài ấy tiếp nhận truyền thừa xong liền có năng lực trấn áp những kẻ không phục trong cảnh nội."

"Nha!"

Mạc Cầu nhíu mày, như có điều suy nghĩ:

"Thì ra là vậy."

"Nơi mà chúng ta đang đi hiện giờ là Phong Đô Quỷ Ngục." Bạch thúc thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói:

"Mấy trăm vạn năm trước, Âm phủ sinh biến, những nơi truyền văn đều bị sụp đổ, có một chút mảnh vỡ phân tán ở khắp các Quỷ cảnh."

"Trong đó, Phong Đô Quỷ Thành là nơi có khả năng cao nhất."

Phong Đô Quỷ Thành là chỗ ở của Phong Đô Đại Đế trong truyền thuyết, mà Phong Đô Đại Đế còn được gọi là Bắc Âm Đế Quân, chính là người chấp chưởng Âm phủ chân chính.

Trong Chân Linh Vị Nghiệp Đồ của Thái Ất tông, vị Đại Đế này còn tồn tại trước cả Thập Diện Diêm La.

Là chủ nhân của Âm Ti.

Cũng chính là một trong những nhân vật chí tôn chí quý của chư thiên vạn giới, Phong Đô Đại Đế có rất nhiều hóa thân, nhưng lại không được người đời biết đến.

"Thành Phong Đô."

Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, trong lòng rung động.

Hắn có một loại cảm ngộ từ trong cõi u minh rằng mình có một loại duyên phận nào đó với vị Đại Đế này, thậm chí ngay cả pháp môn mà mình sáng tạo ra đều được đặt tên là Bắc Âm Huyền kKinh.

"Đương nhiên." Bạch thúc tiếp lời:

"Nơi đây không thể nào là Thành Phong Đô thật, chỉ là một bộ phận rất nhỏ của nó mà thôi, nhưng cũng có Thần lực trấn áp tất cả Quỷ vật ."

"Những quỷ vật phạm tội trong Lỗ vương cảnh, nếu như tội không đáng chết, đa phần đều bị đày tới nơi này, cho đến khi mài hết tu vi mới được thả ra."

"Mài hết tu vi?" Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang.

"Không sai." Bạch thúc gật đầu, giọng điệu ngưng trọng:

"Quỷ ngục có thể trấn áp Quỷ vật, hao mòn Âm khí, Pháp lực được chứa trong quỷ thể."

"Cho dù là Quỷ Vương thì cũng không ngoại lệ, một khi bị phong cấm tu vi, bị đày vào trong thành, ngàn năm sau cũng sẽ hóa thành Âm hồn cấp thấp nhất, vả lại còn khó khôi phục."

"Đến lúc đó, sống không bằng chết!"

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Từ Quỷ Vương cao cao tại thượng biến thành Âm hồn đê giai, sợ là ngay cả những người có tâm tính cứng cỏi cũng khó có thể tiếp nhận loại đả kích này.

"Đương nhiên là cũng có chỗ tốt."

Bạch thúc đưa tay mờin:

"Đại đa số âm hồn sát khí mà Quỷ ngục mài mòn đều sẽ tiêu tán giữa thiên địa, nhưng cũng có một phần nhỏ được hội tụ thành hình, có thể giúp Quỷ vật tăng tưởng tu vi."

"Đặc biệt là có tác dụng rất tốt với thần hồn."

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Mạc Cầu tới đây.

Lỗ vương cảnh đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm, luận về nội tình thì tuyệt đối sẽ không thấp hơn Thái Ất tông, Thái Ất tông có Bí cảnh bảo địa thi sao Lỗ vương cảnh lại không có?

Vả lại, muốn vào bảo địa trong Lỗ vương cảnh cũng không cần phải đợi các trưởng lão ở các mạch thương nghị như Thái Ất tông, nơi này chỉ cần Lỗ vương mở miệng nói một câu là đủ.

"Đến rồi!"

Trong lúc nói chuyện, một người một quỷ dừng lại trước một cửa đá thấp bé.

Trên cửa đá có hai bức điêu khắc mặt quỷ được đặt ở hai bên đối xứng, lúc này, bốn con quỷ nhãn đồng thời mở ra nhìn kỹ người tới.

Một giọng nói khàn khàn từ trên cửa đá truyền đến:

"Quỷ ngục bảo khố, không có mật lệnh của vương gia thì cấm vào trong!"

"Hừ!"

Bạch thúc nghe vậy liền hừ lạnh, vẻ mặt không vui:

"Quỷ Diện, chắc là ngươi cũng biết ta là ai rồi, chủ thượng của ta sẽ lập tức kế nhiệm vương vị, để cho người vào trước một lần thì thế nào?"

"Không được." Quỷ Diện trầm thấp nói:

"Đợi đến khi Đế Khốc trở thành Lỗ vương, lấy ra mật lệnh thì mới có thể cho vào!"

"Ngươi. . ." Bạch thúc biến sắc, ánh mắt trở nên dữ tợn:

"Quỷ Diện, ta thấy là ngươi không muốn làm ở nơi này nữa, hoặc là cảm thấy đứng canh cổng không thoải mái, nên muốn vào quỷ ngục hưởng thụ một chút?"

". . ."

Ánh mắt Quỷ Diện lấp lóe, dừng một chút mới nói:

"Chuyện này không hợp quy củ."

"Mở cửa!"

Bạch thúc tiếp tục hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường vung ra một tấm lệnh bài:

"Đây là đại Lỗ vương lệnh, là để cho bọn ta tiến vào bảo khố, hay là bãi miễn ngươi xong rồi đày vào quỷ ngục, tự ngươi chọn đi."

Quỷ Diện trầm mặc.

Thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại:

"Hai vị, mời đến."

"Ông. . ."

Thạch môn run rẩy, bụi bậm rơi xuống, cửa đá từ từ mở sang hai bên, một vệt u quang từ bên trong bắn ra.

U quang tới từ một cái đầm nước.

Phía trên đầm nước không có vật gì, nhưng bên trong lại có một vầng trăng sáng, thỉnh thoảng lại có giọt nước nhỏ xuống, vầng trăng nổi lên gợn sóng.

"Mạc đạo chủ, mời."

Bạch thúc đưa tay mời:

"Mỗi một giọt Linh dịch ở trong U Huyền Thủy Đàm đều do tinh hồn của Quỷ vật ngưng tụ thành, là bảo vật hiếm có, ăn vào có thể phóng đại trí tuệ."

"Làm phiền!"

Mạc Cầu chắp tay, cất bước vào trong.

Bảo khố này nhìn thì không lớn, nhưng bước vào bên trong lại giống như đến một nơi khác vậy, mặt đất u ám thâm thúy dài tới mấy ngàn dặm xa.

Trên không trung tĩnh mịch, hoang vu có vô số con Quỷ vật đang giãy dụa gào thét.

Bên trên mới là Phong Đô Quỷ Ngục.

Trong Pháp nhãn của Mạc Cầu, quỷ vật ở trong quỷ ngục đều bị một lực lượng vô hình áp chế, Âm khí trên người trải qua ma luyện liền biến thành những giọt mưa rơi xuống.

Giọt mưa rơi xuống hồ nước bên dưới, hồ nước nổi lên gợn sóng.

"Mạc đạo chủ."

Giọng nói của Bạch thúc từ sau lưng truyền đến:

"Nửa tháng sau, ta sẽ tới đón đạo chủ, đến lúc đó cũng sắp đến thời gian diễn ra đại điển kế vị của Cung chủ, trong khoảng thời gian này, Đạo chủ cứ việc yên tâm tu hành."

"Làm phiền."

Mạc Cầu quay người chắp tay.

"Ông. . ."

Thạch môn chậm rãi đóng lại, trong không gian tịch mịch không có một chút âm thanh nào.

Mạc Cầu xoay người nhìn lên phía trên của hồ nước.

. . .

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa ở bên cạnh hồ nước, mắt giống như đang híp mà không phải híp, Thần niệm chìm trong thức hải.

Ở trên người hắn, một vầng Phật quang và đao mang lặng lẽ xuất hiện, hóa thành một bức tượng phật có mặt mũi hiền lành, ánh mắt tang thương.

Tượng phật giơ tay lên, trong lòng bàn tay có một vệt đao quang đang lơ lửng.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Mà ở sâu trong thức hải, hạt giống thần thông của Địa Tàng Bản Nguyện Đao đang toả ra ánh hào quang rực rỡ, còn không ngừng nhảy nhót giống như có linh tính vậy.

Pháp Hữu Nguyên Linh!

Hắn còn cách cảnh giới trong truyền thuyết này rất xa.

Nhưng vào lúc chém giết Tưởng Lục Tiên, một đao cuối cùng kia đã tạo ra cho hắn một cảm giác như sống lại, giống như có sinh mệnh tồn tại.

"Đao pháp, Đao thế, Đao ý, Đao giới, Pháp Hữu Nguyên Linh. . ."

Mạc Cầu mở mắt, mắt hiện Linh quang:

"Chiêu thức của Địa Tàng Bản Nguyện Đao rất đơn giản, hóa phức tạp thành đơn giản, là pháp môn dễ thành tựu Pháp Hữu Nguyên Linh nhất, nhưng muốn thành cũng vẫn rất khó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận