Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 644. Vĩnh Trấn U Minh

Chương 644. Vĩnh Trấn U Minh


Người dịch: Whistle

"May mắn ta nghĩ tới nơi đã từng bế quan nhiều năm nào đó."

"Lúc đó, ta gánh chịu trách nhiệm truyền thừa tông môn, con đường phía trước mờ mịt, lại tâm vô bàng vụ, không có tạp niệm, một lòng tu hành."

Nàng nhìn về phía Mạc Cầu rồi nhoẻn miệng cười:

"Có lẽ bởi vì lúc đó có sư đệ ở đó."

Sau khi tiến giai Kim Đan, không chỉ tu vi, mà tuổi thọ của nàng cũng đã tăng lên, tâm thần cũng trải qua một lần tẩy lễ, tạp niệm trước kia quét sạch sành sanh.

Toàn thân trên dưới đều lộ rõ thông thấu.

Ngay cả Thần hồn ý niệm cũng thuần túy như bảo thạch, nàng cũng không keo kiệt biểu đạt tình cảm của mình.

Nhưng Vương Kiều Tịch cũng có thể cảm nhận được, tâm ý của Mạc Cầu giống như đầm sâu vô tận nơi Cửu U, mình, chưa từng làm cho nó nổi lên chút gợn sóng nào.

Trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Thần hồn Mạc Cầu như gương, làm nổi bật ra tâm tình chập chờn của đối phương, hắn lạnh nhạt mở miệng:

"Con người khi còn sống là một cuộc lữ hành đơn độc, tất cả kinh lịch chẳng qua chỉ là nhân duyên tế hội, là ngoại vật dùng để ma luyện bản thân."

"Tình đời là vậy."

"Tình cảm, cũng là như vậy."

". . ."

Vương Kiều Tịch lắc đầu, không có nhiều lời.

"Những năm này, làm phiền sư đệ trông nom tông môn."

"Còn tốt." Mạc Cầu mở miệng:

"Ta cũng không giúp được bao nhiêu, ngược lại còn bởi vì ta mà ở vài ngày trước Phái Thương Vũ còn gặp phải một chút phiền phức, may mà sư tỷ đã Kết Đan, chắc là sẽ không có việc gì."

"Thật sao?" Đôi mắt đẹp Vương Kiều Tịch chớp động:

"Bất quá vẫn phải cám ơn."

"Ừm." Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Mặt khác, vào mấy năm trước, Bắc giang vừa thành lập một Thiên Nhai đạo trường, cách nơi đây không tính là xa, Phái Thương Vũ đã được di dời qua đó."

"Chủ nhân của Đạo trường tên Cao Trùng, là người có bối cảnh thâm hậu, thực lực bất phàm, lại có mấy vị Kim Đan tọa trấn, y đã đáp ứng thay sư tỷ ngăn cản Tán Hoa lão tổ, sau này cũng sẽ thiếu đi một chút phiền phức."

"Nha!"

Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch sáng lên.

Tán Hoa lão tổ chính là một cái khúc mắc của nàng, cho dù là đã tiến giai Kim Đan, nhưng khi đối mặt kẻ có tu vi Kim Đan hậu kỳ kia thì nàng vẫn không địch lại.

Như vậy ngược lại là ít đi một cái tâm tư.

Chẳng qua tính cách của Tán Hoa lão tổ rất cổ quái, có thể tránh được hay không thì còn chưa biết.

Vương Kiều Tịch lập tức than nhẹ một tiếng, nói:

"Sư đệ hao tâm tổn sức, mà ta không có gì có thể giúp đỡ sư đệ, thật là tiếc nuối."

"Cũng không phải như vậy." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Vừa vặn ta có một chuyện muốn nhờ sư tỷ hỗ trợ."

"Nha!" Tinh thần của Vương Kiều Tịch chấn động:

"Chuyện gì?"

Mạc Cầu run tay ném ra rất nhiều Thần thạch, hắn vươn tay ra, Thần thạch lập tức hội tụ trong lòng bàn tay:

"Vật này có tác dụng rất lớn với ta, nhưng giữa bọn nó lại có lực lượng nguyên từ bài xích cực mạnh, càng về sau thì càng khó, không biết sư tỷ có biện pháp nào giải quyết được không?"

Vương Kiều Tịch híp mắt, Thần niệm khuấy động, vận chuyển bí pháp, lực lượng nguyên từ giữa thiên địa biến hóa giống như thực chất xuất hiện ở trước mắt.

Một lát sau.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu:

"Có thể!"

.........

Cuộc đời của Vương Kiều Tịch có phần giống như Mạc Cầu, nhưng lại có chỗ khác biệt.

Sau khi Phái Thương Vũ gặp phải tai họa diệt môn, nàng liền bái nhập Chân Tiên đạo, nhờ vào thiên phú tu hành xuất chúng, lúc vừa bái nhập đã được tiền bối xem trọng.

Nhưng mà. . .

Nàng vẫn luôn nhung nhớ Phái Thương Vũ, ý nguyện suốt đời ngoài việc đại đạo có thành ra chính là trọng lập tông môn, không có khả năng trở thành hạt giống truyền thừa của Chân Tiên đạo.

Vì vậy mà Vương Kiều Tịch không thể được truyền thừa đỉnh tiêm.

Thái Ất tông mà Mạc Cầu muốn bái nhập lại không lọt vào mắt của nàng.

Mà môn Tiên Thiên Nguyên Từ Âm Dương Diệu Quyết mà nàng tu hành chính là Chân Tiên đạo bất truyền, của một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, có Kim Đan truyền thừa.

Nghe nói, trên đó còn có phương pháp chứng được Nguyên Anh.

"Chân Tiên đạo không hổ là Tiên tông đỉnh tiêm được truyền lại từ thượng cổ." Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong mật thất mà Vương Kiều Tịch bế quan tu hành, than nhẹ một tiếng:

"Vì để lấy được truyền thừa, ta nhọc lòng tốn sức, mà sư tỷ lại là dễ như trở bàn tay."

"Ngô. . ." Vương Kiều Tịch hé miệng cười khẽ:

"Lúc trước ta kêu sư đệ đi cùng với ta, nhưng là do ngươi không chịu, nếu không, với thiên phú của Mạc Cầu ngươi, sợ là không cần phải trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy."

"Đúng rồi."

Nàng lắc đầu, nói:

"Đừng gọi ta là sư tỷ nữa, bây giờ chúng ta cũng không phải là đồng môn nữa, trực tiếp gọi ta Kiều Tịch là được."

". . ." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu

"Cũng tốt."

Vương Kiều Tịch cầm lấy một viên Thần thạch rồi đặt ở trước mắt quan sát thật kỹ:

"Dường như vật này cũng không có gì đặc thù, Linh cơ yếu ớt, cũng chỉ cừng hơn Linh thạch bình thường một chút, ngươi có chắc là phải dùng ngay lúc này không?"

Nàng nhìn ra được, Mạc Cầu đang bị thương rất nặng, khí tức suy yếu.

Bây giờ lại tốn thời gian phí công sức để sắp xếp một tấm bia đá thì hình như là chuyện không cần thiết.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu:

"Nếu như tĩnh tâm điều dưỡng thì phải mất hơn trăm năm mới có thể chữa trị, nhưng nếu đúng như suy đoán của ta thì vật này có tác dụng lớn."

"Vậy được." Vương Kiều Tịch không khuyên nữa, bấm tay điểm ra, khu động Trận pháp nơi này, Linh quang nhu hòa lập tức bao phủ xung quanh:

"Khí cơ ở nơi này vừa lúc thích hợp để thiên địa nguyên từ giao hội, có giúp ích cho việc thi pháp của ta."

"Có thể bắt đầu."

"Chờ một chút." Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, lấy ra một chút Linh dược gia tăng lực lượng Thần hồn rồi ăn vào.

Linh dược tẩm bổ Thần hồn chỉ là thứ yếu, nhưng lại có thể thắp sáng rất nhiều tinh thần thức hải.

"Được rồi!"

Vương Kiều Tịch kinh ngạc nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng giơ tay lên, hai tay vòng quanh nhẹ nhàng như đang đẩy cối bàn vậy, một luồng dị lực lập tức trải rộng toàn trường.

"Coong!"

Song kiếm đen trắng ở hai bên run rẩy, trong tràng đột nhiên xuất hiện đồ án Âm Dương Ngư.

Đồ án này không phải là một mặt phẳng, mà là một hình cầu lập thể, song ngư đen trắng xoay tròn, lực lượng nguyên từ bên trong cũng lặng lẽ tan rã.

Tinh thần Mạc Cầu chấn động, rất nhiều Thần thạch lập tức hội tụ lại theo hình dạng một cái bia đá vỡ.

Nhưng một điểm khác với lúc trước là lực bài xích lại chưa hề xuất hiện, chỉ có lực đẩy hiện ra nhưng lại yếu hơn trước đây rất nhiều.

Có tác dụng!

Hơn nữa còn rất hữu dụng!

Trong lòng Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng giơ tay lên, lực lượng trấn áp của Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân hiện ra, sau đó ép đống Thần thạch này lại.

Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chớp động, hợp thời xuất thủ.

"Coong!"

Song kiếm đen trắng phóng ra kỳ quang, hai thanh Phi kiếm này là bản mệnh Pháp khí của nàng, sau khi nàng tiến giai Kim Đan thì cũng đạt được không ít chỗ tốt.

Mặc dù còn chưa thành tựu Pháp bảo, nhưng cũng đã bất phàm.

Có lực lượng của song kiếm gia trì, lực đẩy của Thần thạch lại yếu đi.

"Cạch!"

Một tiếng nứt vang lên, một tấm bia vỡ xuất hiện ở trước mặt hai người.

Trấn!

Mạc Cầu đem những đường vân bia vỡ khắc rõ vào trong thức hải, tinh thần lập tức sáng rõ.

"Ông. . ."

Một tấm bia đá trống rỗng xuất hiện trong đầu.

Vĩnh Trấn U Minh!

Chữ Trấn kia còn đang toả ra hào quang rực rỡ.

Vũ trụ mênh mông, chư thiên vạn giới, âm dương vĩnh cách. . . , vô số kỳ cảnh hiện lên trong thức hải giống như ong vỡ tổ, làm cho hắn đột nhiên sững sờ.

"Bành!"

"Răng rắc. . ."

"Tại sao lại như vậy?"

Vương Kiều Tịch chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lòng dường như sinh ra một ít cảm ngộ, nhưng nàng còn chưa kịp tinh tế phẩm vị thì tấm bia đá này đã hóa thành bụi đất.

Rì rào rơi xuống.

Một làn sóng xung kích vô hình lặng lẽ truyền khắp tứ phương.

"Mạc Cầu?"

Vương Kiều Tịch nghiêng đầu liền thấy Mạc Cầu đã lâm vào trầm tư, bèn không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay thu dọn đống bụi trên mặt đất.

Không lâu sau.

Một luồng ý chí vững như sơn nhạc, hằng áp tứ cực lặng lẽ từ trên người Mạc Cầu xuất hiện, khí tức vốn đang phù phiếm nay cũng dần dần vững chắc.

Mặc dù không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như vết thương đang lành lại.

"Bạch!"

Mạc Cầu mở hai mắt, trong mắt có Linh quang nhảy nhót, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Vương Kiều Tịch:

"Chờ một lát, ta đi ra ngoài một chuyến."

Dứt lời.

Trong tràng chỉ còn hư ảnh lắc lư, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Thiên Nhai đạo trường.

Chu gia.

Mạc Cầu hóa thành hư ảnh xuyên thủng những tầng Trận pháp ngăn cản, bỏ qua các loại cảm giác Thần niệm, lặng lẽ vô thanh vô tức đáp xuống một nơi nào đó trong nội viện.

Hắn hai nhắm lại, đứng yên không nhúc nhích.

Toàn bộ cơ thể không giao hội với hiện thế, giống như đang ở trong một cái thế giới khác vậy.

Mà ở chung quanh người hắn có một lực lượng huyền diệu đang chập trùng, lực lượng này không mạnh, nhưng dường như lại có thể trấn áp hư không, phong tỏa một phương thiên địa.

"Cộc cộc. . ."

Tiếng bước chân vang lên, mấy người đi qua nơi này.

Trong đó có hai tu sĩ Đạo cơ, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy Mạc Cầu mà đi sượt qua người.

"Hì hì. . . Hì hì. . ."

Tiềng cười vui vẻ truyền đến, Chu Tiểu Tiên mặc một bộ quần áo trắng như tuyết đang chắp tay bước đến, ở sau lưng ả ta có vài vị thiếu nữ đang vui cười.

Nghe nói từ khi vị thiếu gia của Giả gia kia chết, trong những năm này, Chu Tiểu Tiên vẫn luôn ăn mặc theo phong cách này để bày tỏ tình ý.

Xem đến truyền văn không giả.

Mạc Cầu đứng yên không nhúc nhích, mặc cho mấy người đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận