Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 400. Thái Ất

Chương 400. Thái Ất


Người dịch: Whistle

Hai năm sau.

Tây châu.

Thái Huyền sơn.

Núi này cao xuyên qua mây, trên đỉnh núi có mây mù quanh quẩn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một góc điện đường hùng vĩ.

Lại nhìn lên trên, dường như còn có vài ngọn thần sơn đang lơ lửng bên trong mây mù mênh mông, cảnh sắc không giống như ở thế gian.

Hơn mười dặm dưới núi chính là trụ sở của Thái Ất tông, người phàm tục cấm vào.

Nếu như có khách đến, có thể để lại tin tức ở Nghênh Tiên Các, tự sẽ có người đến đây tiếp dẫn.

Một ngày này.

"Bạch!"

Một vệt kim quang vượt qua hư không, đáp xuống trước một tòa thạch đình.

Kim quang tán đi, lộ ra một vị nam tử có tướng mạo uy nghiêm, thân hình cường tráng, mặc Kim Văn pháp y.

Nam tử xem kỹ Mạc Cầu ở trong đình, ánh mắt có hơi kinh ngạc:

"Đạo cơ?"

"Thương Vũ phái Mạc Cầu, gặp qua Liễu tiền bối." Mạc Cầu đứng từ xa chắp tay, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.

Hai năm bôn ba đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, trên mặt không có vẻ mệt mỏi phong trần nào.

Ngược lại càng thêm thành thục, ổn trọng.

"Khách khí." Liễu Vô Thương thu hồi biểu lộ, lạnh nhạt gật đầu:

"Đã cùng là Đạo cơ, xưng hô đạo hữu là được, các hạ họ Mạc, có quan hệ gì với Trịnh huynh?"

"Ta nhớ được, Trịnh huynh chỉ nói sẽ cho huyết mạch của nhà mình đến đây, cũng chưa nói tới những người khác?"

Giọng nói của người này đã có phần lạnh lùng.

"Mạc mỗ xuất thân Xích Hỏa phong của Thương Vũ phái, bái Trịnh tiền bối vi sư, tín vật này là do hậu nhân của Trịnh tiền bối đem tặng." Mạc Cầu chắp tay, lại lấy ra một vật đưa tới:

"Đây là do hậu nhân Trịnh Tùng của tiền bối trước khi tạ thế để lại, có thể chứng minh lời nói của tại hạ không phải là giả."

"Ừm."

Liễu Vô Thương đưa tay hút tới, thần niệm quét qua, biểu lộ trên mặt cũng đã hơi hòa hoãn, lại nói:

"Nếu đã bái sư, tại sao còn xưng tiền bối?"

"Thực không dám giấu giếm, lúc Mạc mỗ bái sư thì tiền bối đã hôn mê bất tỉnh, cũng chưa từng được lưu danh trên danh sách của tông môn." Mạc Cầu cũng không hề muốn dấu giếm chuyện này, lập tức kể lại một cách thô sơ giản lược:

". . ."

"Cũng bởi vì vậy nên Mạc mỗ và Trịnh tiền bối tuy có danh phận sư đồ, nhưng kì thực lại không có sư đồ chi thực."

"Vớt một chút chỗ tốt cho hậu bối trước khi đi, chuyện này cũng phù hợp với tính tình của ông ta." Liễu Vô Thương lẳng lặng nghe xong, nhẹ gật đầu, lập tức nói:

"Nếu đạo hữu đã mang theo tín vật thì chuyện nhập Thái Ất tông sẽ không có vấn đề, chẳng qua tu vi của đạo hữu bất đồng, Liễu mỗ nói không tính."

"Cho nên còn phải xin chỉ thị của tiền bối tông môn."

"Vâng." Mạc Cầu gật đầu, từ trên người gỡ xuống một cái túi đựng đồ đưa đến gần đối phương:

"Làm phiền đạo hữu hao tâm tổn trí."

"Ngô. . ." Liễu Vô Thương giống như tùy ý quét qua Túi Trữ vật, chân mày chau lên, biểu lộ lại giãn ra:

"Đạo hữu khách khí, mời đi theo ta!"

Nói xong liền vung tay áo thu hồi Túi Trữ vật, kim quang hiện lên trên người, phi độn về phía sơn phong ở xa.

Thái Ất Kim Quang độn!

Môn độn pháp này cũng xem như là tiếng tăm lừng lẫy trong số rất nhiều độn pháp trong thiên hạ, độn quang vừa lên, vô tung vô ảnh.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, ánh lửa xuất hiện trên người.

"Hô. . ."

Cửu Hỏa Thần Long Tráo mang theo hắn bảy thẳng lên không trung, uy thế tuy mạnh, nhưng tốc độ lại chậm hơn Liễu Vô Thương rất nhiều.

"Ồ!"

Liễu Vô Thương ở phía trước quét mắt nhìn lại, không nhịn được lộ vẻ hiếu kì:

"Luyện Sát Thành Cương, cả công lẫn thủ, môn bí thuật này của Mạc đạo hữu ngược lại là có chút bất phàm."

"Quá khen." Mạc Cầu mở miệng:

"Môn bí pháp này cũng rất bình thường, thật ra là vì Mạc mỗ đã luyện hóa được mấy sợi Linh hỏa, cho nên mới được như thế này."

"Không so được với độn pháp thần diệu của đạo hữu."

"Thì ra là vậy!" Liễu Vô Thương hiểu rõ.

Chả trách ngọn lửa này lại có thể làm cho lòng mình sinh ra báo động, thì ra là đã dung nhập mấy loại Linh hỏa.

Sát khí thì đương nhiên là khó làm bị thương tu sĩ Đạo cơ.

Nhưng sau khi Luyện Sát Thành Cương thì uy lực sẽ tăng lên mấy lần, tu sĩ Đạo cơ cũng không dám chạm vào.

Mạc Cầu cũng rất hâm mộ độn pháp của Liễu Vô Thương độn.

Thái Ất Kim Quang độn không hổ là độn pháp nổi danh đương thời, tốc độ nhanh đến mức kinh người.

Cho dù hắn toàn lực ứng phó thì sợ là chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp.

Vả lại khi thân hóa kim quang còn có thể miễn dịch rất nhiều Pháp thuật, quả thật là diệu pháp thượng thừa nhất.

Chẳng qua, nghe nói môn độn pháp này là môn bí truyền của Thái Ất tông, không phải tu sĩ truyền thừa trong tông môn thì sẽ không được truyền thụ.

Một kẻ ngoại lai như mình thì sợ là không cửa.

Đang khi nói chuyện, hai người một trước một sau tới giữa sườn núi của Thái Huyền sơn, độn quang trì trệ giữa không trung.

"Mạc đạo hữu chờ một lát." Liễu Vô Thương chào hỏi một tiếng, nhấc tay đánh ra một luồng linh quang về phía hư không ở trước mặt.

Một lát sau.

Một mảnh hào quang từ trên không trung hiện ra, sau đó liền bao phủ hai người vào trong rồi dẫn bay đi nơi nào đó.

Trùng Hư điện.

Liễu Vô Thương dẫn Mạc Cầu đi vào phòng khách ở hậu điện:

"Mạc đạo hữu, nơi đây chính là địa phương mà tông môn dùng để an trí khách quý, mấy ngày nay đạo hữu tạm nghỉ ở nơi này trước đi."

"Một khi có tin tức, ta sẽ lập tức thông báo cho đạo hữu, yên tâm, thời gian sẽ không quá lâu."

"Vâng." Mạc Cầu không hỏi nhiều, chắp tay trả lời.

Dường như Liễu Vô Thương có chút hài lòng với thái độ của Mạc Cầu, bèn nhẹ gật đầu, nói thêm vài câu:

"Thái Ất tông ta được chia thành nhị phong lục cung bát viện, trong đó nhị phong chính là vị trí hạch tâm của tông môn."

Nói xong liền vươn tay chỉ về phía xa.

Mạc Cầu ngẩng đầu, mắt hiện Linh quang, nhìn qua tầng lớp mây mù, có thể thấy được hai ngọn núi đang trôi nổi ở phía chân trời.

"Lục cung đều có bất đồng, Thuần Dương cung, Vô Lượng cung, Thái Hòa cung, Bắc Đấu cung, Ất Mộc cung, Thanh Vân cung. . ."

"Truyền thừa của mỗi cung đều có sự khác biệt, bất quá, mỗi cung đều từng xuất hiện một vị Nguyên Anh Chân Nhân."

"Tình huống cụ thể chờ sau này đạo hữu sẽ rõ."

"Vâng."

Mạc Cầu trả lời, trong lòng cũng buông lỏng một hơi.

Nghe khẩu khí của đối phương chuyện nhập môn hẳn là sẽ không xuất hiện biến cố gì.

"Còn có một chuyện mà đạo hữu cần biết." Liễu Vô Thương mở miệng lần nữa:

"Công pháp mà đạo hữu tu hành tuy thuộc về Thuần Dương cung, nhưng dù sao cũng là người thành tựu Đạo cơ ở bên ngoài."

"Cho nên. . ."

"Về phương diện Truyền thừa, có thể sẽ có chút phiền phức."

Nói xong, vẻ mặt hơi khó làm.

Liễu Vô Thương vốn cho rằng Trịnh Vi sẽ đưa một vị hậu bối của mình tới đây, cho nên mới lưu lại tín vật, không ngờ là người tới đã chứng được Đạo cơ.

Chuyện này không thể nghi ngờ là tăng thêm không ít biến số, cũng rất phiền phức.

Công pháp truyền thừa của tu sĩ Luyện khí cũng không tính là gì, nhưng truyền thừa Đạo cơ thì lại là căn cơ của tông môn.

Không thấy ngay cả Vương Kiều Tịch, đệ tử Chân truyền của Thương Vũ phái cũng chưa từng lấy được truyền thừa Đạo cơ sao.

"Nha!"

Thực ra Mạc Cầu đã sớm đoán trước được chuyện này, lập tức nghiêm mặt nói:

"Còn xin đạo hữu nói thẳng."

"Thôi được rồi." Liễu Vô Thương gật đầu, nói:

"Bản tông cũng không muốn thu tu sĩ ngoại lai, nhất là những người tới bái sư học nghệ, chẳng qua nếu như muốn lấy được truyền thừa thì cũng không phải là không có cách nào."

"Chỉ cần đủ công đức!"

"Công đức?" Mạc Cầu như có điều suy nghĩ.

"Không sai." Liễu Vô Thương gật đầu:

"Nếu như Liễu mỗ đã đáp ứng Trịnh huynh thì chắc chắn sẽ làm được chuyện này, đến lúc đó ta sẽ xin cho Mạc đạo hữu một danh ngạch trưởng lão Ngoại môn, khổ cực một hoa giáp thì hẳn là có thể vào được Nội môn."

"Một hoa giáp?" Mạc Cầu thở dài:

"Không có biện pháp nào khác sao?"

Sáu mươi năm, đúng là hơi dài một chút.

Tuy nói tu sĩ Đạo cơ có thể sống đến hai ba trăm tuổi, nhưng một hoa giáp cũng không phải là một con số nhỏ.

Bây giờ hắn cũng mới hơn sáu mươi tuổi mà thôi!

Hơn nữa ở Ngoại môn có rất nhiều chuyện lặt vặt, trong lúc này muốn tĩnh tâm tu hành thì sợ là khả năng không lớn.

"Tông môn truyền thừa, há có thể qua loa?" Liễu Vô Thương nghe vậy lắc đầu, nói:

"Chẳng qua đạo hữu cũng không cần nản, truyền thừa hoàn chỉnh thì không có, nhưng công pháp tu hành thì vẫn phải có."

"Huống hồ, nói là một hoa giáp cũng chẳng qua chỉ vì khảo nghiệm, chỉ cần lập được đại công liền có thể rút ngắn thời gian."

"Tóm lại, có không ít biện pháp."

"Thì ra là vậy." Mạc Cầu khẽ buông lỏng, chắp tay mở miệng:

"Làm phiền đạo hữu."

"Hẳn là." Liễu Vô Thương khoát tay:

"Ta và Trịnh huynh tương giao tâm đầu ý hợp, năm đó y còn cứu ta một mạng, Liễu mỗ cũng nên báo đáp."

"Đúng rồi, Mạc huynh có am hiểu gì không, nếu như trở thành Trưởng lão Ngoại môn thì có ý nghĩ gì?"

"Cái này. . ." Mạc Cầu chần chờ một chút, nói:

"Tại hạ tương đối am hiểu Luyện đan."

"Luyện đan!" Hai mắt Liễu Vô Thương sáng lên, vẻ mặt động dung:

"Thật chứ?"

Luyện đan cần tiêu hao Linh dược, Luyện Đan đại sư thì càng phải dùng rất nhiều Linh dược từ từ bồi dưỡng, dù sao ngay từ đầu, ai cũng đều là tân thủ không thuần thục.

Mà chuyện này cần lãng phí rất nhiều dược liệu.

Liền xem như Thái Ất tông cũng không dám trắng trợn chiêu thu đệ tử Luyện đan.

Cho dù là Linh dược bình thường, chỉ cần tỉ lệ luyện chế thành công đủ cao thì cũng là hàng bán chạy.

"Không dám lừa gạt." Mạc Cầu gật đầu:

"Đan dược phàm nhân thì tám chín có thể thành, đan dược Luyện khí cũng có sáu bảy thành nắm chắc, Linh đan Đạo cơ thì có phần lạnh nhạt."

"Quy Nguyên đan, Ngưng Khiếu đan, Uẩn Thần đan, đều có thể luyện chế."

Mặc dù những đan dược này đều bị giới hạn dược liệu, hắn nhiều nhất cũng chỉ luyện qua hai ba lần, nhưng lại nắm chắc rất lớn.

Dù sao khi bị nhốt vài chục năm thì hắn cũng thường xuyên lấy ra Hồ Công Bão Đan Kinh ra xem.

Lại thêm tinh thần cảm ngộ, nói là Luyện Đan đại sư cũng không quá đáng.

"Ba!"

Liễu Vô Thương đột nhiên vỗ tay một cái, trong mắt hiện ra vẻ tươi vui:

"Tốt, cực kỳ tốt!"

"Mạc huynh có tài năng này, dù cho không có tín vật của tại hạ thì chuyện nhập môn cũng dễ như trở bàn tay."

"Uẩn Thần đan. . . , ta nhớ trong toàn bộ Thuần Dương cung cũng chỉ có mấy người có thể luyện chế mà thôi."

"Chuyện này rất có triển vọng!"

Nói xong, đôi mắt sáng ngời nhìn sang Mạc Cầu:

"Mạc đạo hữu yên tâm, nếu đạo hữu đã có thể luyện Linh đan, muốn tích lũy công đức cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Như vậy đi. . ."

"Đạo hữu chờ ở chỗ này một chút, ta đi một chút rồi trở về."

Nói xong, y cũng không chờ Mạc Cầu trả lời, đã lập tức hóa thành một vệt kim quang, vội vã bay về phía một ngọn núi ở chân trời, nhìn qua thì thật sự là còn vội hơn cả Mạc Cầu.

Một lát sau.

Liễu Vô Thương xuất hiện ở trước một tòa động phủ, tay cầm một món tín vật, báo cáo với một người ở trong động phủ, biểu lộ đã trở nên trầm ổn, trên mặt cũng không có chút ba động nào.

"Sư bá, tình hình là như vậy, người này có sở trường Luyện đan, chắc không phải là giả, có thể thử một lần."

"Nếu đã mở miệng thì sẽ không phải là giả."

Trong động phủ, Linh quang mờ mịt, như có thực chất, một người kê cao gối ngủ trên bồ đoàn, chậm rãi nói, tiếng nói vang vọng trong động:

"Chẳng qua, tu sĩ Đạo cơ ngoại lai thì cần trải qua mười năm nghiệm thân phận, mười năm minh tâm tính, quá trình này ắt không thể thiếu, ngươi. . . Lại tìm cho hắn một tòa dược viên để trông coi, đợi khi qua khảo nghiệm rồi lại nói tới chuyện khác."

"Vâng!"

Liễu Vô Thương khom người trả lời:

"Vãn bối cáo từ."

Đợi đi ra khỏi động phủ, nhận được chiếu lệnh của tông môn, Liễu Vô Thương trầm ngâm một chút, không trở về Trùng Hư điện mà đi tới chỗ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận