Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 352. Tiên Sư

Chương 352. Tiên Sư


Người dịch: Whistle

Trong một căn phòng tối dưới lòng đất.

Một người áo đen đang ngồi xếp bằng, trước người có một chiếc gương đồng đang nhẹ nhàng trôi nổi.

Mặt gương lấp lóe u quang, móc lối với thiên địa khí cơ ở nơi xa, thông qua một loại thủ đoạn huyền diệu nào đó, trên mặt kính xuất hiện một cảnh tượng ở nơi xa.

Trong gương, một người thân hóa mây mù, thong dong du tẩu trong huyết quang đầy trời, tình thế nhìn như hung hiểm, nhưng người này lại mặt không đổi sắc, càng là lông tóc không thương.

Khi không tránh được liền khẽ vung tay lên, một đạo kiếm quang âm lãnh xuất hiện, lập tức chém ra một con đường.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh.

Chỉ một thoáng chốc, bóng người đã thoát khốn và lơ lửng giữa không trung nhìn xuống bên dưới.

"Hảo thân pháp!"

"Hảo kiếm quyết!"

Người áo đen thì thào trong miệng:

"Vốn cho rằng chỉ là vị tu sĩ khổ tu bình thường, không ngờ kẻ này lại cao minh như vậy."

"Tiên sư."

Lúc này, gia chủ Mục gia Mục Dương đang đứng ở sau lưng người áo đen không nhịn được tỏ vẻ thấp thỏm nói:

"Người của Trấn Pháp ti đã tới rồi, người này cũng đã thoát khỏi Trận pháp mà ngài bày ra, chúng ta. . ."

"Có thể bị bại lộ hay không?"

"Ngươi đang sợ?" Người áo đen nhìn sang, lạnh lùng mở miệng:

"Đừng quên, tính mạng của người nhà họ Mục các ngươi đã sớm là của ta, còn sống thì nên mang lòng cảm kích đi."

"Phù phù!" Sắc mặt Mục Dương tái nhợt, vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu nói:

"Tiểu nhân không dám có ý nghĩ khác, chỉ là đang lo lắng cho an nguy của tiên sư, gia tộc của tiểu nhân chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ sợ chậm trễ đại sự của ngài."

"Yên tâm đi." Người áo đen nhẹ nhàng ngẩng đầu, nói:

"Người của Trấn Pháp ti sẽ không tới đây nhanh như vậy đâu."

"Ngược lại thì mấy năm gần đây, Thương Vũ phái, Cửu Sát điện, Trấn Pháp ti của Ngụy triều đều tề tụ ở Kiếm Nam đạo làm gì vậy?"

Trong mắt người này lộ vẻ trầm tư, có chút không hiểu:

"Còn có tên họ Mạc này nữa, thực lực như vậy mà lại ở trong cái chốn phàm tục này mấy năm trời."

"Thật sự chỉ vì một phàm nhân thôi sao?"

Gã vốn cho rằng người tu hành tới đây định cư vào mấy năm trước chỉ là một tên tán tu vô danh.

Còn là một vị tu sĩ khổ tu, mấy năm qua đều chưa từng lộ diện, thời gian dần trôi qua, gã cũng không thèm để ở trong lòng.

Hiện giờ xem ra, người này lại là đệ tử của Thương Vũ phái.

Vả lại thực lực còn không kém.

Loại người này không giống với gã, không thể ăn người sống để dung dưỡng thực lực, ở trong một nơi tràn đầy trọc khí này chỉ ảnh hưởng đến tiến độ tu hành mà thôi.

"A?"

Đột nhiên, người áo đen thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Chỉ thấy cảnh tượng ở trong gương đồng, Mạc Cầu đột nhiên nheo mắt lại, run tay áo vung ra một kiếm.

Kiếm ra, một loại khí cơ nào đó giữa thiên địa lập tức bị nó chém rách.

Cảnh tượng trong kính cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi, hóa thành một mặt kính bóng loáng.

"Có thể khám phá ra Hồi Quang kính."

Người áo đen thu hồi tầm mắt, lâm vào trầm tư một lần nữa:

"Có lẽ mình nên hồi bẩm cho tông môn một chút."

"Mục Dương."

"Tiểu nhân tại."

"Đi bắt mấy cái huyết thực về đây, ta cần bồi bổ một phen, không cần phải chọn nơi khác, người địa phương là được "

"Cái này. . ." Mặt Mục Dương hơi biến sắc, lập tức cúi đầu xuống:

"Vâng."

. . .

Thi thể của Hải Vấn Thiên và Giang Đan ở trong huyết quang đã hóa thành tro tàn, không còn thừa lại chút gì.

Xem ra ở gần đây thật sự có tu sĩ tà đạo tồn tại.

Vả lại thực lực còn không kém!

Giang Đan thì không tính, nhưng Hải Vấn Thiên là bộ đầu ngân bài của Trấn Pháp ti, thực lực chắc chắn sẽ không kém.

Nhất là kinh nghiệm đấu pháp sẽ rất xuất chúng, không ngờ lại gặp nạn.

Mạc Cầu nấn ná ở gần đó một lát, không phát hiện ra tung tích nào khác, cuối cùng chỉ đành lắc đầu phẩy tay áo bỏ đi.

Sau khi trở lại trong cốc, hắn lấy thủ đoạn mà tông môn lưu lại ra, viết lại chuyện mà hắn đã nhìn thấy.

Chuyện còn lại liền phải xem bên trên an bài như thế nào.

Ngay cả người của Trấn Pháp ti mà tên tu sĩ tà đạo này cũng dám động, Mạc Cầu cũng không có ý định tự tìm phiền phức cho mình.

Mấy năm qua đều bình an vô sự, tiếp tục như vậy liền tốt.

Lại mấy ngày trôi qua.

Mạc Cầu cũng không nhận được tin tức của tông môn và Trấn Pháp ti, ngược lại thì Tề Giáp ở Sơn thành cố ý chạy tới đây một chuyến.

"Có hai vị tiên sư tới Sơn thành!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ cổ quái:

"Hơn nữa còn gióng trống khua chiêng? Làm cho người người biết rõ, hiện giờ đang ở trong trạch viện mà Trường Hà bang cung cấp."

"Không sai." Tề Giáp gật đầu thật mạnh:

"Hai vị tiên sư gồm một vị lớn tuổi, một vị nhỏ tuổi, nhìn qua thì có chút tham luyến phàm tục chi vật."

"Nói thật, hai người họ không thể so sánh với thế ngoại cao nhân chân chính như tiền bối."

Dường như là nhìn ra sắc mặt quái dị của Mạc Cầu, Tề Giáp tiếp tục nói:

"Tiểu nhân đã từng hoài nghi hai người này là tên giả mạo, nhưng có không ít người đều thấy bọn họ thi triển tiên pháp."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Mặc dù không nhiều những người tu hành giống như vậy, nhưng cũng thường có, không cần phải ngạc nhiên."

Về phần giả mạo. . .

Khả năng có thể giấu được cao thủ Tiên Thiên cũng không lớn.

"Vâng." Tề Giáp đáp lời, nói:

"Bất quá tiền bối ngài cũng đã dặn ta phải chú ý tình huống trong thành trong khoảng thời gian gần đây, cho nên. . ."

"Hai người này có phải là tu sĩ tà đạo không?"

"Chắc là không." Mạc Cầu chậm rãi mở miệng nói:

"Nếu như thật sự là người có lòng dạ khó lường thì sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy, trước mắt bọn hắn đang làm gì?"

"Đang tìm kiếm những người có thiên phú tu hành." Tề Giáp nói:

"Hiện nay, mỗi ngày đều có người đến Trường Hà bang để nhờ tiên sư nhìn xem trong nhà mình có người nào có thể tu hành hay không."

"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ lắc đầu.

Thi triển Vọng Khí thuật cũng không phiền phức, nhưng mà muốn tìm được người có thiên phú tu hành ở chốn phàm tục trọc thế này thì cực kỳ xa vời.

Cho dù người này chưa từng tu pháp thì cũng sẽ là nhất đẳng nhân kiệt, gần như không có khả năng giống người thường.

"Tiểu nhân từng nghe hai người kia nói là họ đến từ tiên sơn, lần này xuống núi để độ người hữu duyên."

Tề Giáp tiếp tục mở miệng:

"Vị lớn tuổi thì tự xưng Đan tiên sư, người tuổi trẻ nhìn qua chỉ mới mười tám mười chín tuổi, xưng Kỷ tiên tử."

"Đan, Kỷ." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Thì ra là bọn hắn."

"Sao vậy? " Tinh thần Tề Giáp chấn động:

"Tiền bối biết bọn họ à? Như vậy xem ra họ không phải là kẻ lừa đảo, cũng không biết lần này có người nào gặp được tiên duyên hay không?"

"Nói đến, chuyện năm đó Ô Liên Thành gặp tiên, thoát thai hoán cốt, sớm đã người người đều biết, cũng vì vậy mà y và Ngọc Phượng Dung còn trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, không ít người mộ danh mà tới."

"Tiền bối không biết đâu."

Tề Giáp nuốt một ngụm nước miếng, nói:

"Hiện nay, bang chủ Trường Hà bang Ngọc Thanh, đã xem Ô Liên Thành là người nối nghiệp để bồi dưỡng."

"Tin tưởng qua thêm mấy năm nữa, Ô Liên Thành thành tựu Tiên Thiên, chính là bang chủ đời tiếp theo của Trường Hà bang."

Nói xong, trên mặt Tề Giáp không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

"Vậy à." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến:

"Ta lại nghe nói ngươi đã chạy đến mấy tòa thành trì phụ cận để mở chi nhánh của Hồi Xuân đường, gia tư cũng tăng không ít."

"Mấy người con của ngươi cũng có quan hệ không cạn với các thế lực ở đó."

Thật ra.

Nếu như không phải Tề Giáp đã lớn tuổi, chỉ dựa vào những chỗ tốt mà lão ta lấy được từ Mạc Cầu thì sớm đã trở thành Tiên Thiên rồi.

"Cái này. . ." Nghe vậy, Tề Giáp không khỏi lộ vẻ xấu hổ:

"Tiểu nhân có thể có được như ngày hôm nay toàn nhờ tiền bối điểm hóa."

"Đúng rồi, nếu như hai người này là cố nhân của tiền bối, không biết có cần tiểu nhân an bài để ngài gặp mặt họ một lần không?"

"Miễn đi." Mạc Cầu nhắm mắt:

"Chẳng qua chỉ gặp nhau được mấy lần mà thôi, không cần. . ."

"Hả?"

Hắn thốt lên một tiếng, mở mắt ra, sau đó lập tức nghiêm mặt lại, biến mất không còn tăm hơi.

"Tiền bối?"

"Tiên sư?"

Tề Giáp sững sờ, vội vàng chạy ra ngoài cốc, giục ngựa lao về phía Sơn thành

. . .

Trường Hà bang.

Nếu đã mang cái tên này thì đương nhiên sẽ sống nhờ dòng sông.

Người trong bang phần lớn đều xuất thân tào công (*công nhân vận hàng bến cảng), ngư dân, mạng lưới quan hệ cũng trải rộng khắp thủy mạch trong Sơn thành.

Hôm nay.

Trụ sở của bang phái phi thường náo nhiệt, vô số người tụ tập chỉ được chiêm ngưỡng tiên nhan.

Tiên sư!

Nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại xuất hiện trong bang.

Không chỉ Trường Hà bang, mà các thế lực, gia tộc có tên tuổi trong Sơn thành cũng nhao nhao chạy đến.

Đại đường nghị sự.

Hai vị tiên sư đang ngồi trên thượng thủ, bị một đám người vây quanh, trình lên các loại món ngon tinh mỹ.

Có người mang theo vài người trẻ tuổi bước vào đại đường, chờ mong mở miệng:

"Hai vị tiên sư, ngài xem trong mấy đứa con của tiểu nhân có đứa nào có thiên phú tu hành không ạ?"

Những người trẻ tuổi bị mang đến đây đều đang rất kích động, thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

"Đáng tiếc!"

Đan Bất Quy tùy tiện nhìn lướt qua liền nhẹ nhàng lắc đầu:

"Mặc dù căn cốt không sai, nhưng chung quy chỉ là nhục thể phàm thai, lui ra đi!"

Lời này vừa ra, người tới lộ ra vẻ mặt uể oải, những người trẻ tuổi kia càng là mặt trắng hơn quả cà mặt ủ mày chau.

"Tiên duyên khó được." Ngọc Thanh ngồi ở hạ thủ, thở dài:

"Giống như hai vị tiên sư đã nói, người có được thiên phú đều được thiên địa ưu ái, rất nhiều người đã đến đây nhưng lại không có một người có thiên phú tu hành."

"Trong vạn người cũng không có một nugoiwf!"

"Xác thực như thế." Đan Bất Quy gật đầu:

"Lão hủ có thể gặp được Tuyết Nhi, chỉ một mình nó thôi cũng đã tốn thời gian mấy năm, đi khắp đại giang nam bắc, vượt qua không biết bao nhiêu sơn hà, mới tìm người có thiên phú như nó, chuyện này phải xem cơ duyên."

Kỷ Tuyết ở bên cạnh có chút im lặng trợn trắng mắt, năm đó sư phụ sở dĩ có thể gặp được mình đều toàn nhờ vận khí, nào có cái gì khổ cực như sư phụ nói?

Nhưng nàng cũng không đâm thọc mà nói sang chuyện khác:

"Ngọc bang chủ, ta nghe nói vào mấy năm trước, trong Trường Hà bang cũng có người từng gặp được tiên duyên, là người bên cạnh ông sao?"

"Không biết là ai vậy, mời ra đây để chúng tôi nhìn một chút."

"Đúng vậy." Ngọc Thanh đứng dậy, chắp tay thi lễ:

"Không dám nói mời, ta lập tức kêu bọn họ chạy tới đây."

Ngọc Thanh dặn dò một tiếng, tự có hạ nhân vội vàng bôn tẩu, gọi hai người Ô Liên Thành tới.

"Trai tài gái sắc, ngược lại là một đôi thần tiên quyến lữ làm cho người ta hâm mộ." Kỷ Tuyết nhìn hai người, mỉm cười gật đầu, mặc dù tuổi của nàng không lớn lắm, nhưng thái độ lại là ở trên cao nhìn xuống:

"Tuy không có Thiên phú, nhưng cũng làm cho người ta hâm mộ."

Ô Liên Thành vò đầu cười khẽ, Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh thì khom người mở miệng:

"Tiên sư qua khen."

"Tuổi như vậy mà đã có tu vi này, cũng không tệ." Đan Bất Quy nhàn nhạt gật đầu:

"Bất quá, vì sao các ngươi có thể được gặp tiên duyên?"

"Cái này. . ." Ô Liên Thành trả lời:

"Vị tiên sư kia nói là do tổ tiên của Ô gia chúng tôi có chút duyên phận với ngài ấy, cho nên nhận uỷ thác tới đây."

"Đáng tiếc!"

Ô Liên Thành thở dài một tiếng, nói:

"Tiên sư cũng từng nói, nếu như vãn bối không thể tu thành Tiên Thiên, cũng liền duyên tận tại đây."

"Ừm." Đan Bất Quy khẽ vuốt sợi râu, chậm rãi gật đầu:

"Xác thực, thành tựu Tiên Thiên thì còn chút hi vọng dòm ngó tiên đồ, nếu không thì chung quy chỉ là phàm phu tục tử."

"Hửm. . ."

Đan Bất Quy trừng mắt nhìn, nói:

"Nghe ý trong lời nói của ngươi thì vị tiên sư kia còn ở phụ cận?"

"Vâng." Ô Liên Thành gật đầu:

"Tiên sư đang ở ngoài thành, chẳng qua ngài không cho phép vãn bối nói cho những người khác biết chỗ ở của ngài."

"Như vậy à. . ." Đan Bất Quy có chút không thích ứng xê dịch thân thể, có vẻ hơi lúng túng nhẹ gật đầu.

Tu vi của lão ta chỉ có luyện khí tầng năm, trên người cũng chẳng có món Pháp khí nào ra hồn, quả thật có chút lực lượng không đủ.

Ở trước mặt phàm nhân thì có thể tự xưng hùng.

Nhưng ở trước mặt tu tiên giả thì lão ta chỉ là một kẻ yếu.

"Tiên sư!"

Lúc này, một người khóc lóc lao tới, quỳ xuống đất kêu rên:

"Con của tiểu nhân đã mất tích mấy ngày nay rồi, không rõ sống chết, gia mẫu kinh lo quá độ, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mong rằng tiên sư từ bi, thi triển đại pháp, giúp tiểu nhân tìm được con."

"Nếu như. . . Nếu như có thể tìm được con mình."

Người này run rẩy lấy ra một vật, nói:

"Tiểu nhân nguyện dâng lên vật này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận