Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 494. Âm Hồn

Chương 494. Âm Hồn


Người dịch: Whistle

"Mạc đại phu." Nghĩ nghĩ, Minh thúc nhỏ giọng mở miệng:

"Không biết lúc trước ngài hành nghề y ở nơi nào?"

"Những năm này Mạc mỗ vẫn luôn vân du tứ phương, cũng không có nơi ở cố định." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng.

"Vậy sao." Minh thúc gật đầu:

"Mạc đại phu có sư phụ không?"

"Trước kia từng có ân sư, sau này đa phần đều là tự học." Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn đối phương rồi nói:

"Minh hộ vệ muốn hỏi cái gì thì không ngại hỏi thẳng đi."

"Ây. . ."

Sắc mặt Minh thúc cứng đờ, chẳng biết tại sao, khi trước mặt đối phương ông ta luôn cảm thấy mình thấp hơn một đời.

Bèn lập tức mở miệng hỏi:

"Không biết Mạc đại phu sở trường về y thuật nào?"

Y đạo mênh mông, châm cứu, hỏi bệnh, nội thương, ngoại cảm, nóng lạnh. . . , thậm chí là cả phụ khoa.

Mà đại đa số y thuật đều không có tác dụng gì với kho hàng.

"Đều hiểu sơ." Mạc Cầu mở miệng:

"Nếu như nói am hiểu nhất thì thuộc về nội thương."

"Nha!" Ánh mắt Minh thúc khẽ nhúc nhích.

Đại phu thông thạo nội thương cũng không có nhiều, đa phần đều là người có trình độ võ nghệ nhất định.

Nếu như thật sự là như vậy, mặc dù một tháng mười lượng bạc có hơi mắc, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Đương nhiên.

Chuyện này còn cần nghiệm chứng một phen.

"Mạc đại phu." Điền Ỷ vẫn luôn chú ý đến cuộc đối thoại của hai người, lúc này liền không nhịn được mở miệng:

"Đúng lúc là trước kia Minh thúc từng bị nội thương, vẫn luôn không lành, không bằng ngài xem thử một chút đi?"

"Tiểu thư." Minh thúc vội vàng lắc đầu:

"Chuyện này không vội, vả lại vết thương trên người ta chỉ là ngoan tật mà trước kia lưu lại, đã không có gì đáng ngại."

Nội thương không giống với cái khác.

Để cho người ta chẩn trị thì gần với chuyện giao tính mệnh của mình vào tay người khác, đương nhiên là phải cực kỳ thận trọng.

Mạc Cầu bưng chung rượu lên chậm rãi nhấm nháp.

Mấy chục năm không dính một giọt rượu, dù cho rượu trên thế gian có không ít tạp chất, nhưng cẩn thận nhấm nháp thì cũng có phẩm ra một chút hương vị khác.

Hắn đã Tích Cốc, cũng không tham ăn tục uống, nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến việc hưởng thụ mỹ thực.

Đôi mắt đẹp của Điền Ỷ đảo qua, ánh mắt không khỏi nổi lên gợn sóng.

Mặc dù tướng mạo của vị Mạc đại phu này không có gì đặc biệt, nhưng khí chất lại làm cho người mê muội.

Thành thục, sạch sẽ, thuần túy. . .

Rõ ràng là quần áo mộc mạc, lại còn bị nhiễm tro bụi, nhưng chẳng biết tại sao Điền Ỷ lại cảm thấy Mạc đại phu rất sạch sẽ.

Sạch sẽ, thấu triệt!

Giống như nước tinh khiết.

Bất luận kẻ nào đứng ở bên cạnh hắn đều sẽ trở thành tục vật, cho dù là Điền Kính Nhất có dung mạo tuấn mỹ.

Điền Ỷ cũng không hề che giấu vẻ thưởng thức của mình.

Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, vả lại tại vẻ đẹp trên người Mạc đại phu còn là một vẻ đẹp trên ý cảnh.

Rõ ràng là tướng mạo rất bình thường, nhưng lại siêu nhiên như vậy, dường như bản thân hắn đã là một loại tồn tại hoàn mỹ.

Không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để miêu tả được.

Nếu như Mạc Cầu biết được ý nghĩ của Điền Ỷ thì chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân là công pháp rèn luyện pháp thân, vốn là một loại tồn tại 'hoàn mỹ' đặc thù.

Loại hoàn mỹ này hướng tới thiên địa đại đạo, âm dương chí lý.

Chẳng qua người bình thường sẽ không thể nào phát hiện được.

"Mạc đại phu."

Điền Ỷ liếm liếm đôi môi có chút khô, khàn giọng nói:

"Ngài có thê thất chưa?"

"Ầm!"

Bàn tay của Điền Kính Nhất mềm nhũn, chén rượu trong lòng bàn tay đã rơi xuống đất, sắc mặt đại biến, vội vã mở miệng:

"Nhị tỷ, Mạc đại phu đều đã cao tuổi như vậy thì đương nhiên là đã thành thân rồi, mà tỷ hỏi chuyện này làm gì?"

"Tùy tiện hỏi một chút." Điền Ỷ nhíu mày, lườm y một cái:

"Đệ khẩn trương như vậy làm gì?"

Mạc Cầu hồi đáp: "Làm phiền Điền cô nương quan tâm, Mạc mỗ đã có thê tử."

"Vậy à." Điền Ỷ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, trong lòng cũng không có tâm tư gì, mở miệng mời:

"Nếu đã có gia thất, hay là ngài viết một phong thư để bọn tới nơi này đoàn tụ luôn đi."

"Nội tử đã tạ thế vì bệnh tật." Động tác trên tay Mạc Cầu hơi ngừng lại, ánh mắt hiện lên một chút gợn sóng.

Nếu là phàm nhân, gần trăm năm trôi qua, sợ là sớm đã quên đi hình bóng của cố nhân.

Nhưng Mạc Cầu vẫn còn nhớ rõ.

Mà lại còn nhớ rất rõ ràng.

"Như thế nào?" Lý quản sự ở bên cạnh cũng có men say nghe vậy liền nhếch miệng, thân thể lung la lung lay nói:

"Mạc đại phu, ngài thân là thầy thuốc, chẳng nhẽ cũng không thể chữa khỏi bệnh cho thê tử của mình sao?"

"Y không tự y." Mạc Cầu cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy thì thực sự là. . . Đáng tiếc." Điền Ỷ than nhẹ, đang muốn mở miệng nói gì đó, Minh thúc đột nhiên đứng dậy.

"Chớ lên tiếng!" Ông ta chau mày, hai tai run run:

"Có thứ gì đó đang đến đây."

"Thứ gì?" Điền Kính Nhất sững sờ:

"Là thứ gì. . ."

Không phải là người đúng không?

"Hô!"

Y còn chưa dứt lời, một làn âm phong đã ập vào khung cửa sổ, ý lạnh đến tận xương tuỷ tràn vào.

"Cộc cộc. . . Cộc cộc. . ."

Sắc mặt của hai người Trương, Lý lập tức tái nhợt, hàm răng lập cập, thân thể run lẩy bẩy.

Sắc mặt của tỷ đệ Điền thị cũng phát lạnh.

"Kẻ nào?"

Minh thúc rống to, thân thể chấn động, một luồng nhiệt khí nồng đậm lập tức hiện lên bao phủ cả căn phòng, khu trục hàn ý.

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Quả nhiên!

Thuần Dương Công.

"Hắc hắc. . ." Dưới bóng đêm, Âm phong cuốn lên, một mảnh hắc bố từ ngoài viện bay vào, xuất hiện ở chính giữa:

"Ngay cả người của Âm Sơn lão gia mà các ngươi cũng dám giết, thật là to gan!"

Hắc bố rung động giống như có một bóng người đang di chuyển trong đó, giọng nói sắc nhọn khó nghe.

Làm cho người nghe cảm thấy phiền lòng ý táo, khí huyết bôn dũng.

"Âm Sơn lão gia?" Minh thúc nhăn mày lại, cẩn thận lui lại một bước, bảo vệ tỷ đệ Điền thị ở sau lưng:

"Có phải các hạ đã hiểu lầm rồi không, chúng tôi chưa từng nghe qua Âm Sơn lão gia, cũng chưa từng giết người."

Vừa dứt lời, nét mặt của Minh thúc lập tức thay đổi.

Dường như đã nghĩ tới điều gì đó.

"Chưa từng giết nhân?" Hắc bố cười lạnh:

"Hiện giờ toàn thành đều đang lan truyền chuyện các ngươi giết Âm Sơn nô bộc, vì dân trừ hại, thanh danh vang dội nha."

"Âm Sơn nô bộc?" Không biết từ khi nào Điền Ỷ đã lấy song giản ra, trên mặt lộ vẻ chợt hiểu:

"Là gã tà đạo yêu nhân vấy bẩn cơ thể, đoạt tinh phách của người khác sao?"

"Không sai!"

"Gã ta là bị bọn ta giết, ngươi muốn như thế nào?"

Vừa nói nàng vừa ngẩng đầu lên, song giản giao nhau, bộ dạng như ngươi tới cắn ta nha.

"Tiểu thư!" Sắc mặt Minh thúc đại biến, muốn mở miệng ngăn cản thì đã không kịp.

"Thật can đảm!" Hắc bố giận dữ hét lên, đột nhiên lắc một cái, hai sợi xiềng xích đen thui từ giữa bay ra:

"Nếu đã giết thì về Âm Sơn huyện thụ thẩm đi."

"Tới đây cho ta!"

Xiềng xích phá không, như hư như ảo, bỏ qua tường cửa bay thẳng tới chỗ đám người.

"Cẩn thận!" Minh thúc gầm nhẹ:

"Là quỷ khí!"

Quỷ khí không có thực thể, có thể xuyên qua tường đá, xuất nhập vô ngại, cũng có thể câu hồn tác phách, giết nhân trong vô hình.

Người bình thường không thể ngăn cản!

Ông ta tiến lên một bước, khẽ nhấc hai tay lên, một luồng chân khí cực nóng phun trào, ngang nhiên đánh về phía xiềng xích.

Chưởng thế biến hóa giữa không trung, mặc cho xiềng xích có biến hóa như thế nào thì cũng không thể đào thoát.

"Bành!"

Tiếng va chạm vang lên.

Chân kình cực nóng và làn âm phong quỷ dị va chạm vào nhau, bàn ghế trong phòng lập tức bay sang hai bên.

Hai người Trương, Lý đã ngã nhào xuống đất không ngừng kêu rên.

"Hả?"

Ở ngoài phòng, giọng nói của hắc bố mang theo sự kinh ngạc:

"Ra là một vị cao thủ võ đạo, khó trách lớn mật như vậy."

"Bất quá, nếu các ngươi đã đắc tội với Âm Sơn lão gia thì mặc cho có thủ đoạn thông thiên cũng khó thoát khỏi cái chết."

"Vạn Nha Phân Hồn!"

"Đi!"

Hắc bố quát khẽ một tiếng, hắc bào đột nhiên vỡ vụn, mỗi một mảnh vụn đều hóa thành một con quạ đen như mực nhào tới trong phòng.

Còn có hai sợi xiềng xích đang dựng đứng giữa không trung, đầu nhọn lắc lư, ngo ngoe muốn động giống như vật sống vậy.

"Tiểu thư, thiếu gia, hai người mau lui lại." Minh thúc hét lớn một tiếng rồi bước lên một bước.

Đòn công kích của đối phương rất cao minh, nếu như động thủ trong phòng sợ là tỷ đệ Điền gia cũng sẽ gặp nạn.

Chỉ có chủ động xuất kích, ngăn lại bên ngoài.

Thân thể Minh thúc đột nhiên bị hai cây xiềng xích trói lại, nhưng đó chỉ là tàn ảnh còn lưu lại trong sân.

Minh thúc rung cổ tay, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, vô số tia lửa bắn về phía Hàn Nha.

Liệt Dương Kiếm Quyết!

"Hắc hắc. . ." Hàn Nha lắc mình, âm phong vây quanh bao phủ Minh thúc:

"Ngươi bị lừa rồi!"

"Ô. . ."

Chưa nói dứt lời thì dưới mặt đất và trên nóc nhà đột nhiên toát ra mấy con âm hồn, nhân lúc Minh thúc đang không rảnh, bọn nó kêu to nhào về phía những người đang ở trong phòng.

Quỷ âm hoặc thần, ngay cả Điền Ỷ cũng đều bị mê mang chỉ trong chớp mắt, hai người Trương, Lý thì đã luân hãm triệt để.

Một con âm hồn nhào tới người của Lý quản sự, vươn tay ra, từ trên nhục thân kéo ra một đạo hồn phách.

"A. . ."

Hồn phách ra sức giãy dụa, nhưng cũng không làm được gì, bị con âm hồn kia nuốt vào trong bụng.

Mạc Cầu đứng ở bên cạnh bất vi sở động, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Ở ngoại giới là sẽ không thấy được cảnh tượng như vậy.

Bởi vì dương khí sung túc, quy tắc có thứ tự, nếu như phàm nhân chưa từng tu hành bí pháp thì hồn phách sẽ không thể hiện hình.

Chỉ có sau khi thành tựu Tiên Thiên, củng cố âm hồn, mới có thể hiện ra hình thái âm hồn.

Mà quy tắc trong Động thiên thế giới này lại khác với ngoại giới.

Căn cứ vào đây.

Phương pháp tu hành trên thế giới này cũng khác với ngoại giới, nhất là liên quan đến hồn phách, sẽ có huyền diệu khác.

"Mạc đại phu!"

Giọng nói của Điền Ỷ truyền vào trong tai cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

"Ngươi cẩn thận!"

Điền Ỷ cầm song giản trong tay, toàn thân ngưng kết dương khí, song giản vung vẩy như thuẫn, chống cự đòn tấn công của âm hồn.

Điền Kính Nhất thì đang co ro ở sau lưng nàng, trong tay cầm một tờ linh phù, run run rẩy rẩy muốn thôi động nhưng lại bởi vì quá vội vàng nên luôn không thể thành công.

"Yên tâm." Mạc Cầu nói:

"Minh hộ vệ có thể giải quyết đối thủ."

Nói xong liền cong tay búng ra, một cây nhuyễn tiên vừa dài vừa nhỏ từ trong ống tay áo bay ra, mạnh mẽ quất cho con âm hồn đột kích một cái.

"Ba!"

Âm Hồn Tiên vốn là khu quỷ chi vật, lúc này bị Mạc Cầu sử dụng thì càng trở thành một món sát khí.

Tiên vung xuống, con âm hồn kia liền tiêu tán giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận