Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 891. Kiến Mộc

Chương 891. Kiến Mộc


Người dịch: Whistle

Không chỉ Quỷ Điệp hoảng sợ gào thét, ngay cả Hướng tiên sinh cũng co rụt hai mắt lại.

Ông ta tự hỏi nhục thân của mình cũng mạnh hơn cùng giai rất nhiều, nhưng khi đối mặt với loại thế công vừa rồi thì cũng không dám nói là có thể chịu được mà không bị thương.

Mà Mạc Cầu. . .

Thì lại có thể làm được!

"Chỉ có như vậy thôi sao?" Mạc Cầu cúi đầu, mặt không biểu tình nhìn đám Âm phong nhộn nhạo quanh người, tiếc nuối lắc đầu nói:

"Nhìn xem những người bị phụ thân khống chế thì sẽ khó có thể phát huy được toàn bộ thực lực, có thể thi triển chừng bảy thành thì đã là cực hạn."

"Muốn chết!" Trong bóng tối, Quỷ Điệp thét lên:

"Bảy thành cũng đủ để giải quyết ngươi!"

"Lên cho ta!"

Quỷ vật bị nó khống chế không hề có ý niệm e ngại, vừa nhận được mệnh lệnh của nó thì một con Quỷ vật đã xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu.

Hư không na di!

Con Quỷ vật này là một vị nữ tử, mi thanh mục tú, da thịt như tuyết, chỉ là ánh mắt ngốc trệ, nhẹ nhàng nhấc tay đâm một kiếm về phía Mạc Cầu.

Thanh kiếm trong tay nữ tử tái nhợt âm lãnh, hòa hợp với khí tức của nàng, tám chín phần mười là dùng xương sống của bản thân để luyện thành, lưỡi kiếm phong mang tất lộ.

Chỉ là một chiêu đâm thẳng rất đơn giản, trong vị nữ tử thi triển ra lại giống như xé rách thiên địa, Mạc Cầu đều cảm thấy ý thức của mình nhói nhói.

"Hừ!"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, Bách Tịch đao đột nhiên xuất hiện ở trước mũi kiếm.

Bỏ qua tu vi chỉ luận vũ kỹ, hiện giờ Mạc Cầu tự xưng thứ hai thì trong Âm phủ không có quỷ nào dám xưng thứ nhất.

Đao kiếm chạm vào nhau, Bách Tịch đao khẽ run lên, cốt kiếm bị đánh bay, khẽ xoắn một phát, phần đầu của nữ quỷ liền bị chém xuống.

"Oanh!"

Đúng vào lúc này, hư không ở hai bên trái phải đột ngột rung chuyển, hai con quỷ trảo đột nhiên xuất hiện, trên mười ngón tay có khắc vô số Phù văn quỷ dị, đang xé rách hư không, đâm về phía eo của Mạc Cầu.

Bạch cốt hư chỉ ẩn giấu rất nhiều huyền diệu, Chỉ Xích Thiên Hà trên đạo bào còn chưa phát huy được tác dụng gì thì đã bị nó nhẹ nhàng xuyên thủng.

"Coong!"

Ở sau lưng vài dặm, một con quỷ vật có tướng mạo dữ tợn xuất hiện, trong tay nó đang cầm một cây tì bà.

Quỷ vật khẽ đàn tì bà, sóng âm hạo đãng như ức vạn phi nhận, như thủy triều gào thét quét về phía Mạc Cầu.

Trong đó còn có một vệt huyết quang đang ẩn thân, vận sức chờ phát động.

"Mạc đạo chủ!"

Phía trên, Hướng tiên sinh không nhịn được hét lớn nhắc nhở:

"Cẩn thận!"

Đúng là Quỷ Điệp không thể phát huy được toàn bộ thực lực của những thể xác mà nó khống chế, nhưng bọn hắn lại bị một con quỷ vật khống chế, cho nên có thể phối hợp một cách hoàn mỹ.

Thậm chí còn có thể bỏ qua tính mạng của bản thân để tranh thủ cơ hội cho những Quỷ vật khác.

Khi những con Quỷ vật này còn lý trí thì đương nhiên là sẽ không làm vậy.

Hướng tiên sinh thấy Mạc Cầu bị hãm trong hiểm cảnh liền muốn ra tay giúp đỡ, nhưng không biết từ khi nào mà ở gần ông ta đã xuất hiện một cỗ sát cơ như có như không.

Làm cho ông ta không dám động đậy chút nào!

"Hỏa!"

Đối mặt với mấy con Quỷ vật vây giết, Mạc Cầu mặt không đổi sắc, uy thế của đao quang không giảm, trong miệng quát nhẹ, một đoàn liệt diễm đột nhiên xuất hiện.

"Oanh. . ."

Phạm vi gần một dặm đột nhiên biến thành một đám lửa hừng hực.

Liệt hỏa có màu đỏ trắng, nhưng lại không cảm nhận được nhiệt độ cao, chỉ là hư không xung quanh mình lại đột nhiên bị vặn vẹo, rất nhiều thế công liền bị trì trệ.

"A Di Đà Phật!"

Một tiếng phật tụng xuất hiện trong liệt diễm.

Trong ngọn lửa hừng hực, một vị tăng nhân có mặt mũi hiền lành lặng lẽ xuất hiện, tăng nhân một tay nâng đao, một tay dựng thẳng lên, rồi khẽ vung về phía trước.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Nguy!

Trong bóng tối.

Quỷ Điệp cuồng loạn trong lòng, lấp lóe một cái đã xuất hiện ở bên ngoài hơn 10 dặm.

Cùng một thời gian.

Ba bộ cơ thể bị nó điều khiển cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ có một bộ là còn có phản ứng, nhưng cũng bị một luồng khí cơ không biết tên áp chế gắt gao.

"Đáng chết!"

Quỷ Điệp thoát khỏi phạm vi của Địa Tàng Bản Nguyện Đao liền từ trên người lấy ra một vật, cắn răng định ném về phía Mạc Cầu:

"Chết. . ."

"Răng rắc!"

Vật trong tay còn chưa ném ra, thân thể của nó lập tức trì trệ.

Một tia sét vô hình vô tướng đột ngột nổ tung trong thức hải của nó, mặc dù không thể oanh phá Thần hồn, nhưng cũng làm cho đầu nó lập tức trống rõng.

Nguy. . .

"Ngũ Chỉ sơn!"

Mạc Cầu duỗi tay ra, hư không trước mặt lõm vào, cuốn theo Quỷ Điệp vào bên trong.

Không chỉ Quỷ Điệp, còn có Thập Phương Sát Giới phá bảy quan cũng nằm trong phạm vi phong ấn của Ngũ Chỉ Sơn.

Một lát sau,

Hư không khôi phục bình thường.

Bách Tịch đao mang theo đại lượng Tinh nguyên trở về, lúc này Mạc Cầu mới lách mình xuất hiện ở phụ cận, đưa tay tìm kiếm một hồi liền nắm lấy một cây đinh dài màu đen.

Mặc dù Quỷ Điệp khống chế không ít Quỷ vật, nhưng lại không có gì uy hiếp được hắn.

Lúc bắt đầu thì Mạc Cầu cũng không hề để ở trong lòng.

Nhưng ngay lúc vừa rồi, khi Quỷ Điệp lấy thứ này ra, trong lòng Mạc Cầu đột nhiên nảy sinh báo động, Đại La Pháp nhãn điên cuồng rung động, cho nên hắn liền không chút do dự mà thi triển ra Sất Niệm Chân Lôi đã được uẩn dưỡng trong 60 năm ở trong Địa Ngục Đồ.

Còn không tiếc hao phí Tinh thần thi triển Thập Phương Sát giới trong lúc đang thi triển Địa Tàng Bản Nguyện Đao để chém giết Quỷ Điệp!

Chỉ vì cây đinh dài màu đen này đã tạo ra cho hắn một cảm giác cực kỳ khủng bố.

Dường như chỉ cần đối phương phóng cây đinh màu đen này ra thì mình hẳn phải chết không nghi ngờ!

Từ khi Mạc Cầu tiến giai Nguyên Anh liền chưa gặp phải cảm giác nguy cơ này bao giờ!

.....

Độn quang đáp xuống trang viên, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cây đại thụ.

Đại thụ cao hơn mấy trăm trượng, cành lá uốn lược, dây leo chằng chịt, trông như một ngọn núi lớn, tán cây che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ trang viên.

Chỉ vỏn vẹn là bộ phận trên mặt đất mà đã khổng lồ như vậy rồi, những nhánh rễ cây dưới mặt đất sẽ còn bao la đến nhường nào?

Mạc Cầu dùng Đại La Pháp Nhãn nhìn xung quanh trang viên, khí cơ ở trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều dung hợp với cây đại thụ này, tạo thành một tòa đại trận.

Chẳng qua cây đại thụ này đang bị vô số sợi xiềng xích màu đen trói chặt lại, khí tức không lưu loát cũng khó dời đi, tình huống có hơi không ổn, may mà đã chuyển biến tốt đẹp.

"Rầm rầm. . ."

Cành lá lắc lư, một lượng pháp lực khổng lồ làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc từ thân cây hiện lên, không ngừng oanh kích, giải tỏa tầng tầng lớp lớp trói buộc.

Không bao lâu sau. .

"Răng rắc!"

Một tiếng nứt yếu ớt vang lên, những sợi xiềng xích lập tức xuất hiện những vết nứt.

"Oanh!"

Một luồng khí cơ ngút trời thu liễm lại.

Cây đại thụ trong trang viên đã biến mất không thấy nữa, chỉ có một ông lão lưng còng, tay cầm quải trượng, tóc trắng tung bay xuất hiện trước mặt một người một quỷ.

"Hướng đạo hữu!"

Trên mặt ông lão tràn đầy nếp nhăn, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, chắp tay với Hướng tiên sinh mở lời:

"Lần này nếu không nhờ đạo hữu tương trợ, sợ là hôm nay lão hủ phải bỏ lại cái thân xác này rồi."

Nói xong liền nghiêm mặt cúi người hành lễ.

"Hòe lão." Hướng tiên sinh lắc đầu, đưa tay về phía Mạc Cầu nói:

"Ông cảm ơn nhầm người rồi, Hướng mỗ không có bản sự giải quyết được Quỷ Điệp, người cứu ông là vị bên cạnh này, Mạc đạo chủ của Toàn Chân đạo."

"Ta đã từng nói với ông rồi, Mạc đạo hữu muốn vào Cửu Trọng Thiên."

"Nha!" Hòe Sơn nghiêng đầu, vẻ mặt kinh nghi, lại khom người nói:

"Đa tạ ân cứu mạng của Mạc đạo hữu, lão hủ vô cùng cảm kích."

Lão ta có thể nhìn ra được, tu vi của Mạc Cầu không tính là rất cao, ít nhất là còn lâu mới không bằng Hướng tiên sinh, lại thêm Vô Gian Quỷ Phường rất thần bí, cho nên mới nghĩ là do Hướng tiên sinh đã giải quyết phiền phức dùm mình.

Nào ngờ.

Hướng tiên sinh chỉ là đứng làm nền, người chân chính giúp lão ta giải quyết vấn đề lại là một người hoàn toàn khác.

"Khách khí." Mạc Cầu lắc đầu, hơi nâng tay lên, thuận miệng hỏi:

"Bất quá, với thực lực của Hòe lão, cộng thêm Trận pháp nơi này trợ giúp, theo lý thì con Quỷ Điệp kia không thể xông vào được mới phải."

Trận pháp nơi này rất cao minh, vả lại khí tức của Hòe Sơn lại dung hợp với thiên địa xung quanh, cơ hồ tương đương với Đế Khốc ở trong Lỗ vương phủ.

Khí tức trên người lão già này rất kinh khủng.

Nếu như toàn lực bộc phát, ngay cả Mạc Cầu cũng không chắc là có thể áp chế được lão ta.

Thực lực của Quỷ Điệp mạnh là vì nhờ có tứ đại trợ thủ, nhưng muốn nói có thể được Hòe Sơn ở ngay trong địa bàn của lão ta thì chuyện này tuyệt đối là không thể được.

"Nói ra thật xấu hổ." Hòe Sơn than nhẹ, lắc đầu nói:

"Là do lão hủ nhất thời chủ quan, thanh tâm quả dục vài vạn năm, không hề trêu chọc thị phi, vậy mà lại có Quỷ vật âm thầm tính kế lão hủ."

Nói xong lại thở dài lần nữa.

"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu gật đầu, không hỏi thêm nữa:

"Không biết còn có thể vào Cửu Trọng Thiên được nữa không?"

"Chuyện này thì không thành vấn đề." Hòe Sơn mở lời:

"Bất quá, Mạc đạo hữu thật sự muốn vào sao?"

"Đương nhiên." Mạc Cầu chắp tay:

"Mong rằng Hòe lão tạo thuận lợi."

"Chẳng qua chỉ là mở cửa mà thôi, không tính là gì." Hòe Sơn khoát tay:

"Đừng nói là đạo hữu có ân cứu mạng với lão hủ, chỉ là ước định giữa ta và Hướng tiên sinh thôi là lão hủ cũng không dám cản trở đạo hữu vào Cửu Trọng Thiên rồi."

"Chẳng qua khi vào Cửu Trọng Thiên rồi thì sẽ không còn đường lui nữa!"

"Hả?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Lời này của Hòe lão có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận