Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 140. Võ Học Thượng Thừa

Chương 140. Võ Học Thượng Thừa


Người dịch: Whistle

Lần xuất thủ toàn lực này mới thể hiện ra được hết thực lực chân chính của ba người họ.

Cố Vũ, Miêu Nguyên Thông thì không cần nhiều lời, mười mấy năm trước đã tiến giai Hậu Thiên, chân khí hùng hậu, võ kỹ thuần thục, chính là hảo thủ trong số võ giả nhập lưu.

Phán Quan bút bút tẩu long xà, phối hợp với bộ pháp đặc biệt, góc độ xuất chiêu xảo trá, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Trong Phái Linh Tố cũng có không ít người tu tập Bôn Lôi chưởng, chưởng thế cực kỳ cương mãnh, hữu xuất vô hối, chiêu chiêu tinh diệu.

Hai người còn là lão hữu đã quen biết nhiều năm, phối hợp ăn ý, có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương chỉ trong nháy mắt.

Bây giờ xuất thủ toàn lực, chỉ thấy bóng người lắc lư, kình phong gào thét, tuyết đọng xung quanh cũng theo đó đón gió bay lên, mặt đất cứng rắn còn bị xé ra những đạo vết rách dữ tợn.

Chỉ cần ở gần liền cảm thấy khí tức không khoái, đành phải liên tiếp lui về phía sau mới dễ chịu hơn một chút.

Nhưng nếu so với hai người thì thực lực mà Đoạn Đức thể hiện ra lại càng thêm kinh người.

Cho dù khi đối mặt với hai người liên thủ thì gã ta vẫn mặt không đổi sắc, đám người Tử Dương môn cũng không có y nhúng tay, hiển nhiên là rất tin tưởng vào thực lực của gã ta.

Ngược lại thì bên phe của Phái Linh Tố lại không ít người biến sắc, trong mắt cũng hiện ra vẻ lo lắng.

Đoạn Đức chỉ mới tiến giai Hậu Thiên có một hai năm, nên luận về tích lũy chân khí thì tất nhiên là gã không bằng hai người kia.

Nhưng khi chiến đấu, lực bộc phát nhất cử nhất động của gã chỉ có hơn chứ không kém.

Tinh thuần!

Công pháp mà Đoạn Đức tu hành có phẩm giai cực cao, chân khí cũng tinh thuần hơn hai người rất nhiều, chỉ như vậy mới có được hiệu quả bực này.

Mạc Cầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu.

Công pháp Hậu Thiên có thể làm cho chân khí ngoại phóng tấn thăng nhất lưu, giống như công pháp truyền thừa của các thế lực lớn; những võ học tầm thường dù có đại thành viên mãn thì cũng chỉ là cao thủ nhập lưu mà thôi.

Trong đó, ngoại trừ Thiên phú của người tập võ ra thì đan dược phụ trợ và công pháp là quan trọng nhất.

Giống như công pháp Hậu Thiên của Phái Linh Tố, ngoài Linh Tố tâm pháp, Dược Vương bảo điển ra thì những pháp môn khác cũng khó nhập Nhị lưu.

Công pháp và võ kỹ là có sự khác biệt.

Võ kỹ Thượng thừa thì chỉ có đủ công lao liền có thể đổi được, không qua trọng là Nội môn hay Ngoại môn, mà nội công tâm pháp thì lại được truyền thụ cực kỳ nghiêm ngặt.

Ngoại trừ đệ tử Hạch Tâm ở trong Nội môn ra, ngoại nhân muốn tu tập cũng muôn vàn khó khăn!

Hiện giờ thì Mạc Cầu cũng đã biết được một chút diệu dụng của công pháp thượng thừa rồi.

"Đinh. . ."

Mũi kiếm, ngòi bút đụng nhau, tia lửa bắn tung toé.

Miêu Nguyên Thông điên cuồng thúc giục chân khí trong cơ thể, bộc phát cự lực, nhưng vẫn bị khí tức của Đoạn Đức chế trụ, nhất thời khó mà động đậy.

Còn Đoạn Đức thì ngược lại, không bị ảnh hưởng chút nào, gã gảy nhẹ thân kiếm, kình lực ngưng tụ, trường kiếm bay lượn nhanh chóng đâm tới phần ngực của Miêu Nguyên Thông.

"Oanh!"

Sắc mặt Cố Vũ lạnh lẽo, đạp chân xuống, lập tức lao tới bên cạnh, Bôn Lôi chưởng ngang nhiên đánh rơi.

Thân hình của ông ta khôi ngô, gương mặt kéo căng, trong đôi mắt có thần quang, uy thế viễn siêu Miêu Nguyên Thông.

Bôn Lôi chưởng là võ kỹ cực kỳ cương mãnh, trong đại đa số võ kỹ mà Phái Linh Tố cất giữ thì nó có thể được xếp vào năm vị trí đầu, còn thiện sát phạt.

Lúc này, Cố Vũ nhấc đại thủ lên, năm ngón tay nắm lại, lòng bàn tay giống như có giấu thêm một viên thần lôi, chân khí phun trào chập trùng, lạc chưởng kình khí oanh minh.

Một chưởng này, uy lực kinh người, liền xem như Đoạn Đức cũng không thể không bỏ qua cho Miêu Nguyên Thông, quay người lại ngăn cản.

Kiếm quang xoay tròn, kình lực giống như xoắn ốc, chưởng kình cường hãn rơi xuống chỉ trong nháy mắt liền bị chếch đi.

Còn có thêm một luồng hàn mang thừa cơ xuất hiện.

"Uống!"

Lúc này, Miêu Nguyên Thông cũng khôi phục lại, y hét lớn một tiếng rồi cầm song bút đuổi theo, chặn đứng kiếm quang vừa đâm ra.

"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."

"Oanh!"

Ba người chém giết thành một đoàn.

Nhưng mà có thể nhìn rõ ràng, so với Miêu Nguyên Thông và Cố Vũ thì thực lực của Đoạn Đức hiển nhiên là mạnh hơn một bậc.

Nếu như không phải hai người kia phối hợp ăn ý, tin tưởng lẫn nhau, sợ là sớm đã bị giải quyết trong vòng ba mươi chiêu rồi.

Bây giờ ngươi tới ta đi, mặc dù bất phân thắng bại, nhưng nếu muốn thủ thắng thì sợ là không dễ dàng.

'Công pháp Thượng thừa, chân khí tinh thuần, có thể làm cho tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, chiêu thức biến hóa càng thêm tùy tâm sở dục.'

'Nhưng mà Tử Dương Thần công thì tất nhiên là phải mạnh hơn Linh Tố tâm pháp, e là có thể sánh được với Dược Vương bảo điển võ học chí cao cuar Phái Linh Tố.'

'Về phần Phù Đồ. . .'

Mạc Cầu khẽ nhíu mày.

Môn công pháp này không chủ tu nội công, mà chỉ có tác dụng phụ trợ.

Trước mắt mà nói, chỗ tốt rõ ràng nhất chính là có thể thắp sáng thêm mấy viên tinh thần cho hắn mỗi ngày.

Còn về phương diện gia tăng căn cốt tiềm lực. . .

Bắt đầu từ ba tháng trước thì đã không còn tác dụng gì lớn nữa, cho tới bây giờ thì chỉ còn có chút ít.

"Đông. . ."

Tiếng va chạm lần này hiển nhiên là khác biệt với dĩ vãng.

Đoạn Đức đánh mãi không xong, sắc mặt cũng có chút khó coi, trường kiếm lấp lóe, uy lực càng hung mãnh hơn.

Lưỡi kiếm và Phán Quan bút va chạm lại phát ra tiếng động trầm.

Miêu Nguyên Thông kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dưới chân lảo đảo, hiển nhiên là đã bị nội thương.

"Nằm xuống đi!"

Đoạn Đức gầm thét, kiếm quang nổ tung lấp lóe trong sân, nhìn từ phía xa thì thấy giống như có một con Điện long đang cuồng vũ.

Đối mặt với kỳ phong đã khiến sắc mặt hai người trắng xám, trong con ngươi hiện lên vẻ hoảng sợ.

Tên Đoạn Đức này đang đinh ra tay độc ác!

"Liều mạng!" Miêu Nguyên Thông đột nhiên gầm nhẹ.

"Đừng!" Hình như Cố Vũ biết được y định muốn làm gì, lập tức biến sắc, nghiêng người đưa tay muốn ngăn lại.

Nhưng hiển nhiên là đã chậm một bước.

"Răng rắc. . ."

Đầu bút lông của Phán Quan bút trong tay Miêu Nguyên Thông đột nhiên bị vỡ, mấy luồng sáng đen phóng ra với tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được.

Ám khí!

Lần này, những người của Tử Dương môn ở phía đối diện đều biến sắc.

"Cẩn thận!"

"Công tử, cẩn thận ám khí!"

Chỉ thấy hai mắt của Đoạn Bất Bình co rụt lại, trên mặt không khỏi lộ ra một chút lo lắng, hơn nữa còn có một phần âm tàn.

"Muốn chết!" Đoạn Đức khẽ giật mình, kiếm quang trong tay lập tức đại thịnh.

"Coong!"

Kiếm quang chói mắt xoắn nát hắc mang chỉ trong nháy mắt, dư thế không giảm tiếp tục hung hăng xoắn tới chỗ hai người.

"Đường chủ!"

"Đường chủ cẩn thận!"

Đám người của Phái Linh Tố sắc mặt đại biến, cùng nhau la lên, Mạc Cầu thì đã nhấc lên kình nỏ bên cạnh bóp cò.

"Đốt!"

"Đương . ."

Kình nỏ sắc bén chỉ làm cho kiếm quang hơi chậm lại.

Sau một khắc, có hai bóng người miệng phun máu tươi bị quét ra khỏi tràng, trùng điệp ngã xuống mặt đất.

"Đường chủ!"

"Đường chủ, ngài không sao chứ?"

Đám người vội vàng cùng nhau tiến lên, vây quanh hai người Cố Vũ, đồng thời còn cảnh giác nhìn về phía Đoạn Đức đang cất bước đi tới.

"Dùng ám tiễn đả thương người, hèn hạ hạ lưu." Đoạn Đức lặng lẽ nhìn xem, sắc mặt âm tàn:

"Phái Linh Tố thật sự là càng ngày càng lụi bại, vậy mà để cho loại người này làm đến vị trí Đường chủ!"

"Ngươi. . ." Có người không phục, đứng bật dậy.

"Ta cái gì?" Ánh mắt Đoạn Đức băng lãnh:

"Nếu như không phục, có thể xông lên thử một chút, lần này Đoàn mỗ tuyệt đối sẽ không lưu thủ!"

Người kia trì trệ.

Ngay cả hai vị Đường chủ liên thủ đều không phải đối thủ của đối phương, những người khác xông lên cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

"Hai người liên thủ, còn dùng ám khí, mà vẫn không phải là đối thủ của Đoàn mỗ." Đoạn Đức lặng lẽ liếc nhìn đám người, khinh thường hừ nhẹ:

"Xem ra, Phái Linh Tố thật sự là không người!"

Phách lối!

Ương ngạnh!

Mạc Cầu nhăn mày, vô thức gồng căng cả người.

"Đức nhi làm không sai." Đoạn Bất Bình mở miệng, giọng nói băng lãnh đạm mạc, ngữ khí không cho người ta cự tuyệt:

"Với thực lực của các ngươi thì ta rất khó tin tưởng là các ngươi có thể bảo vệ hàng hóa, sau này phải giao hết hàng hóa cho bọn ta áp vận."

"Về phần bao nhiêu vật tư, chuyện này ngược lại không quan trọng, chỉ cần không chậm trễ Phủ quân yêu cầu mới là chính sự."

"Các ngươi, có ý kiến gì không?"

Trong tràng yên tĩnh.

Trong miệng Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông tràn ra máu đen, sắc mặt trắng bệch, sắc mặt của những người khác không ngừng biến đổi, nhưng lại không có người lên tiếng.

Mạc Cầu chớp chớp mắt, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.

"Xem ra, không có người ý kiến." Đoạn Bất Bình gật đầu, khẽ vung ống tay áo:

"Nếu vậy, chuyện này liền quyết định vậy đi, bọn ta. . ."

"Chậm đã!"

Đúng lúc này, đột nhiên trong rừng truyền tới một giọng nói, lúc đầu giọng nói này còn có chút xa, nhưng chỉ trong chốc lát liền đã vang đến phụ cận.

Khinh công kinh người!

Đám người nghiêng đầu nhìn về phía người tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Đổng Tiểu Uyển vác trọng đao đạp tuyết mà đến, đáp đất không một tiếng động, tiện tay kéo mũ mềm xuống, nhíu mày nhìn xem tình huống trong tràng, ánh mắt lập tức trầm xuống:

"Ai làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận