Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 219. Làm Việc

Chương 219. Làm Việc


Người dịch: Whistle

Mấy ngày sau.

Trời sáng khí trong.

Một đội ngũ hơn ba mươi người đang chạy ra khỏi Đông An phủ, đi thẳng về hướng nam, chỉ để lại những làn bụi mù cuồn cuộn ở sau lưng.

Mạc Cầu đang cưỡi trên lưng ngựa híp mắt lại, thân thể lắc lư theo đó, thần tình thản nhiên.

Hắn đã đáp ứng gia nhập Phù gia.

Tam đại gia tộc sở dĩ có địa vị siêu nhiên, nguyên nhân lớn nhất là vì tổ tông của bọn họ đến từ Lục phủ.

Thậm chí, còn có thể là thân thích.

Giống như Phù gia, đã lão thái gia qua đời là thư đồng của Phủ chủ đời thứ nhất, trong nhà còn có nữ tử gả vào Lục phủ.

Mối quan hệ này đã quyết định địa vị hiện nay của bọn hắn.

Có Phù gia ra mặt, Tử Dương môn cũng phải nể mặt, Tôn Vô Bệnh thì đã thành thành thật thật gỡ lệnh treo thưởng của Mạc Cầu xuống.

Từ phản phái, biến thành lui phái.

Tạm thời khôi phục bình tĩnh.

Ngoài ra.

Phù gia cho đãi ngộ cũng không sai, thậm chí còn tốt hơn lúc ở phái Linh Tố, hắn rất hài lòng về chuyện này.

Chủ yếu là phần lớn thù lao mà phái Linh Tố phái đưa cho đều là vàng bạc.

Mà Phù gia thì tài đại khí thô, lại có thể lấy ra đại lượng dược vật mà nội khí cao thủ cần dùng để tu luyện.

Đôi này Mạc Cầu tới nói thì đãi ngộ này có lực hấp dẫn lớn hơn.

Hiện giờ, hắn người mang kiếm lý Vô Định kiếm, có thể chém giết võ giả dưới Tiên Thiên cảnh, dựa vào chuyện này cũng đã đủ ứng đối với tuyệt đại đa số tình huống rồi, học thêm võ kỹ thì cũng chẳng có tác dụng lớn gì.

Nếu như muốn tiếp tục gia tăng thực lực thì chỉ có thể cố gắng tăng thêm tu vi, tu vi càng cao thì môn kiếm pháp này sẽ phát huy được tác dụng càng lớn, mà muốn làm được chuyện này thì cần rất nhiều Đan dược trợ lực.

"Giá!"

Phía trước, một thớt lương câu giống như Ô Vân Đạp Tuyết chạy đến, tới gần mấy trượng liền đột ngột dừng lại, hiển lộ ra kỵ thuật tinh xảo của người cưỡi.

Người cưỡi thân mặc áo choàng màu đỏ, trang phục mạnh mẽ, dung nhan xinh đẹp, chính là Phù gia tiểu thư Phù Tú Ngọc.

Nàng vung vẩy trường tiên, quật cho không khí rung động liên hồi, ngẩng đầu nói:

"Mạc đại phu, hôm nay khí trời rất tốt, trên đại đạo cũng không có nhiều người đi đường, không bằng chúng ta tỷ thí kỵ thuật một hồi đi?"

"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ỷ vào ngựa tốt mà khi dễ ngươi."

"Không được." Mạc Cầu lạnh nhạt lắc đầu:

"Giục ngựa lao nhanh sẽ dễ dàng cảm nhiễm phong hàn, vả lại tuy rằng ít người đi đường nhưng cũng sẽ không tiện, nếu như mà bị va phải thì càng là không tốt."

"A. . ." Phù Tú Ngọc bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:

"Mạc đại phu quả thật rất tốt tính, một động không bằng một tĩnh, nếu ngươi đã không nguyện ý, vậy thì chúng tôi tự mình chơi vậy."

Nói xong liền vung tay lên:

"Ngô Tiền, Lưu Tùng. . . , nếu như mấy người các ngươi có thể ở không bị ta bỏ lại trong vòng ba dặm thì sẽ được thưởng mười lượng bạc!"

"Giá!"

Nói xong liền vung roi lên, giục ngựa nhanh chóng đuổi theo, xa xa nhìn lại, giống như những cái bóng màu hồng đang tung bay với tốc độ nhanh đến kinh người.

"Tiểu thư, chúng ta tới rồi!" Trên mặt của mấy vị kỵ thủ trẻ tuổi lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng giục ngựa chạy tới.

Khi đi qua bên cạnh Mạc Cầu còn lộ ra ánh mắt khiêu khích.

"Mạc Cầu." Lưu Thủ Kính giục ngựa tới gần, chậm rãi nói:

"Nếu Phù tiểu thư đã có ý, ngươi không ngại thử một lần, người trẻ tuổi liền nên triều khí phồn thịnh, sức sống mười phần."

"Thôi." Mạc Cầu lắc đầu, hắn biết đối phương có ý tác hợp hai người, nhưng mà hắn lại không hề cảm thấy hứng thú, nói sang chuyện khác:

"Lưu trưởng lão, đối lần công việc này ngài thấy thế nào?"

"Đừng, hiện giờ ta đã không phải là Trưởng lão của phái Linh Tố nữa, chỉ là một vị Khách khanh của Phù gia mà thôi." Lưu Thủ Kính khoát tay, rồi nói:

"Chúng ta mới vào Phù gia, tất nhiên phải thể hiện ra giá trị của bản thân, như vậy cũng xem như là có cái để bàn giao với Phù công tử."

"Lần đi trị thương trừ hoạn này là chắc chắn phải làm."

Mạc Cầu phụ trách chữa bệnh cho người ta, còn ông ta thì mang người phối hợp giải quyết phiền phức, hai người đều có nhiệm vụ.

Đây cũng là công việc đầu tiên mà Phù gia giao cho bọn hắn, nhất định phải làm thật tốt mới được.

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Vậy tiền bối có biết Tiêu Sơn pha là địa phương nào không? "

"Phù gia phụ thuộc vào Lục phủ, rất nhiều công việc cũng là do Lục phủ phát xuống." Lưu Thủ Kính hạ giọng, nói:

"Ta nghe qua, Tiêu Sơn pha là một nơi chuyên môn nuôi nhốt các loài dị thú và bồi dưỡng thảo mộc của Lục phủ."

"Trước đó vài ngày còn có một đám đạo phỉ không có mắt xông vào trong đó, hủy hoại không ít đồ vật, còn đánh thương người, lần này chúng ta tới đó chính là vì giải quyết chuyện phiền toái này."

"Đương nhiên!"

Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua, nói:

"Người dẫn đội trong chuyến đi lần này là Hải quản sự, lão ta là một Nhất lưu cao thủ, chúng ta chỉ việc nghe theo an bài là được."

Hậu phương, một lão giả gật đầu ra hiệu với hai người.

Lão giả này chính là Hải quản sự, là người chứng kiến Phù Ngao, Phù Tú Ngọc trưởng thành, cho nên rất coi trọng Mạc Cầu vị cô gia tương lai này.

Không bao lâu sau, phía trước vang lên những tiếng móng ngựa.

Dường như đã thua tranh tài, sắc mặt của Phù Tú Ngọc không được tốt lắm, nàng hừ nhẹ một tiếng rồi nhích lại gần.

"Mạc đại phu." Ánh mắt nàng thiểm động, nói:

"Ta nghe người ta nói, khi một vị thầy thuốc chẩn trị bệnh tình cho người khác thì bảy phần là dựa vào dược vật, ba phần dựa vào Y thuật, chuyện này là thật sao?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Có một chút người cảm thấy lời này đang khuếch đại tác dụng của thầy thuốc, không bột đố gột nên hồ, khi đối mặt với đại bộ phận tình huống, cho dù y thuật có cao minh đến đâu mà không có dược vật thì cũng chỉ đành thúc thủ vô sách."

Nói tới đây thì hắn lại nghĩ đến một chuyện cũ:

"Dược cốc từng có một vị tổ tiên, dục tồn dược đi y, đem các loại chứng bệnh và thuốc chữa trị biên soạn lại thành sách, bệnh nhân bình thường thì cứ dựa theo bệnh chứng lấy thuốc là được, chỉ có nghi nan tạp chứng mới cần phải hỏi bệnh, chẳng qua là chưa thể công thành."

"Thật sao?" Phù Tú Ngọc cười nói:

"Nếu nói như vậy thì thần y cũng bất quá như thế."

Trong lời nói có vẻ hơi khinh thường.

Dù sao hiện giờ Mạc Cầu đã là một người cô đơn, dược vật cần dùng để chữa bệnh cũng là do Phù gia các nàng bỏ ra, nếu dựa theo loại thuyết pháp này, vậy thì bản thân của hắn cũng không có tác dụng lớn gì.

"Phù tiểu thư, lời này không đúng." Lưu Thủ Kính ở bên cạnh vội vàng lắc đầu:

"Mạc đại phu nói vậy chẳng qua chỉ là khiêm tốn, danh y chân chính còn quan trọng hơn dược vật rất nhiều."

"Hừ hừ!"

Phù Tú Ngọc hừ nhẹ, từ chối cho ý kiến về chuyện này.

Mạc Cầu thì chỉ cười trừ.

Những người tuổi trẻ cưỡi ngựa đi theo thì lại quăng tới những ánh mắt tràn ngập địch ý.

Không ít người trong số bọn hắn đối với vị Phù gia Tam tiểu thư có tính cách sáng sủa này có ái mộ chi tình, còn đang chờ mong trèo lên Hào môn đây, cho nên tự nhiên sẽ chống đối lại Mạc Cầu rồi.

. . .

"Phù tiểu thư, Hải quản sự."

Còn chưa đi vào thì chủ quản của Tiêu Sơn pha Sử Diêm đã mang người tới đón, nhiệt tình chào mời:

"Hai vị này hẳn là đại danh đỉnh đỉnh Mạc thần y cùng với Thiên Lý Phi Vân kiếm Lưu huynh đi?"

"Hai vị đến đây, Sử mỗ không cần phải lo lắng gì nữa!"

"Không dám nhận, không dám nhận." Lưu Thủ Kính khách khí khoát tay:

"Hiện giờ Lưu mỗ chỉ là một giới hạ nhân của Phù gia, nghe theo phân phó mà thôi, Sử huynh nói quá lời."

Dung mạo của vị chủ quản trước mặt này thì không đáng để ý, dáng người lại mập mạp, nhưng ông ta lại không dám khinh thường chút nào.

Diêm La kiếm Sử Diêm, Nhị lưu cao thủ.

Tuy rằng chỉ là Nhị lưu cao thủ, nhưng thực lực lại không hề yếu, chỉ vì nội công mà y tu luyện có phẩm giai khá thấp mà thôi.

"Ha ha. . ." Sử Diêm cười to, đưa tay ra hiệu:

"Mấy vị, mời!"

" Tiết đạo trưởng của Lục phủ đã đến rồi, Sử mỗ đã sớm chuẩn bị yến hội, vì chư vị bày tiệc mời khách."

"Tiết đạo trưởng?" Ánh mắt của Hải quản sự khẽ nhúc nhích:

"Có phải là Thanh Hạc Tiết đạo trưởng không?"

"Không sai." Sử Diêm gật đầu:

"Tiết đạo trưởng chính là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng hơn hai mươi năm trước, nhiều năm như vậy, một luôn ở trong Lục phủ làm người hầu."

"Lần này cũng tới đây để điều tra chuyện Linh Thố biến mất.

Nói đến chỗ này, sắc mặt của y không khỏi tối sầm lại.

"Tuy rằng Linh Thố bị tổn thất là do kẻ xấu gây nên, nhưng dù gì cũng là Sử mỗ không giám sát cho tốt, sợ là sẽ không thiếu trách phạt."

"Yên tâm." Phù Tú Ngọc khua tay nói:

"Chỉ cần không phải do ngươi cố ý gây ra, một chút tổn thất chúng ta cũng có thể tiếp nhận, Sử Diêm ngươi ở đây vất vả nhiều năm như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao, Phù gia sẽ không bất cận nhân tình như thế."

Lời này vừa ra, Hải quản sự ở bên cạnh liền đã nhíu mày.

Chuyện này vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, lấy thân phận của Phù Tú Ngọc, nói những lời như vậy không thỏa đáng chút nào.

Huống hồ Linh Thố và thảo mộc ở nơi này đều thuộc về Lục phủ, nếu như xảy ra chuyện, bọn hắn cũng không có tư cách ra quyết định.

"Đa tạ, đa tạ tiểu thư." Sử Diêm liền lộ ra vẻ mặt cảm kích, hai mắt phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào:

"Sử mỗ chỉ cảm thấy mình đã thẹn với sự tín nhiệm của lão gia."

"Mời đi bên này!"

Tiết đạo trưởng đã sớm chờ đợi trong này, vị này tuổi gần năm mươi, nhìn tướng mạo thì chỉ tầm ngoài ba mươi, tết tóc mộc trâm, thân mang tố bào, tay cầm một cây phất trần, khí chất đạo cốt tiên phong.

Một đoàn người chào hỏi lẫn nhau, trên tiệc rượu nâng chén cạn ly, nghỉ ngơi sơ sài liền bắt đầu an bài mọi chuyện.

"Đám giặc kia là từ quận Loan chạy đến đây, nghe nói thủ lĩnh của bọn hắn là một vị Nhất lưu cao thủ." Tiết đạo trưởng khẽ vung phất trần, nói:

"Máu trong cơ thể của Linh Thố có tác dụng tẩy tủy dịch cân, chính là Thánh phẩm Đoán thể, không thua gì Kim Cương Tô Du của phật môn, hơn nữa còn dễ luyện hóa hơn, hoàn toàn không có tác dụng phụ, chẳng trách bọn hắn sẽ tâm động."

Đông An phủ cũng không chỉ có phủ thành, phía dưới còn có ba quận mười bảy huyện, đều có thế lực chiếm giữ.

Quận Loan chính là một trong số đó.

Đương nhiên, so với gia tộc môn phái ở gần phủ thành thì thế lực ở những địa phương nhỏ này khó mà lên được mặt bàn.

"Hừ." Phù Tú Ngọc hừ lạnh:

"Thật sự là ăn tim hùng gan báo, thậm chí ngay cả đồ của Lục phủ cũng dám cướp!"

"Chắc là bọn hắn không biết, nhưng mà chắc là lúc này đã lấy lại tinh thần, sợ là đang chạy trốn rồi." Tiết đạo trưởng mở miệng:

"Cho nên việc này không thể chậm trễ, chúng ta phải mau chóng khởi hành bắt lấy bọn hắn, để có cái mà bàn giao."

"Tiết đạo trưởng nói đúng lắm." Hải quản sự gật đầu, lại nói:

"Sử Diêm, thiếu đi bao nhiêu Linh Thố?"

"Cái này. . ." Sắc mặt Sử Diêm hơi biến, chần chờ một chút mới nói:

"Bốn. . . Hơn ba mươi con."

"Hơn ba mươi con?" Hải quản sự biến sắc, ánh mắt cũng trở nên sắc nhọn:

"Linh Thố chính là vật mà các thiếu gia tiểu thư trong Lục phủ cực kì ưa thích, một lần mà mất đi như vậy nhiều, ngươi cũng đừng mong kết thúc việc này mà không bị gì."

"Tiểu nhân không dám." Sử Diêm lộ vẻ đắng chát:

"Khi chuyện này kết thúc, tiểu nhân nhất định sẽ chịu đòn nhận tội."

"Đến lúc đó rồi nói sau." Hải quản sự khoát tay áo, nói:

"Bệnh nhân đang được sắp xếp ở nơi nào, để Mạc đại phu, tiểu thư ở đây chẩn trị, những người khác đều đi tiễu phỉ."

"Không." Phù Tú Ngọc nhíu mày, không vui nói:

"Ta không muốn ở lại đây, trị bệnh cứu người ta cũng không giúp được gì, không bằng đi theo mọi người."

"Mạc đại phu, nếu không ngươi đi xem bệnh nhân trước đi, chờ lát nữa cũng đi theo tiễu phỉ luôn, như thế nào?"

"Được rồi." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ thực lực có hạn, đi qua cũng không giúp được gì, ngược lại còn làm vướng víu thêm, ở chỗ này nhìn xem là tốt."

"A. . ." Phù Tú Ngọc cười khẽ, giọng điệu mỉa mai:

"Không phải ngươi đã sợ rồi chứ?"

Mạc Cầu gật đầu:

"Quả thật là tại hạ có chút sợ hãi."

"Ngươi. . ."

"Tiểu thư, tiểu thư." Hải quản sự thấy bầu không khí không đúng liền vội vàng mở miệng:

"Mạc đại phu là thầy thuốc, không tiện chém giết với người khác, chúng ta mang người đi qua là được."

"Chủ quản!"

Lúc này, ngoài cửa có một người vội vàng chạy tới, trong miệng lắp bắp:

"Nhanh. . . Nhanh. . ."

Sử Diêm nhíu mày: "Hô to gọi nhỏ cái gì, không có chút quy củ nào, không nhìn thấy ta đang mở tiệc chiêu đãi khách nhân sao."

"Không, không phải." Hạ nhân nuốt nước miếng một cái, vội vàng nói:

"Bọn thuộc hạ đã phát hiện được Bàng phó quản sự đang ở một cái kênh ngầm bên dưới vách núi mặt, hiện nay ngài ấy đã hôn mê bất tỉnh."

"Cái gì?" Sử Diêm biến sắc, lập tức đứng dậy:

"Trước. . . Mang ta tới nhìn xem!"

"Vâng."

"Ta cũng đi." Mạc Cầu mở miệng:

"Đợi tới khi ăn uống no đủ thì sợ là bệnh nhân đã không ổn rồi."

"Như vậy à. . ." Ánh mắt Sử Diêm chuyển động, nói:

"Không bằng để Sử mỗ lưu lại, những người khác dẫn đường cho các vị đi tiễu phỉ, thực không dám giấu giếm, mấy ngày trước tại hạ đã bị thương, vừa vặn có thể cho Mạc đại phu nhìn xem, vả lại hiện giờ còn không rõ tình hình Bàng huynh nên cũng khó mà an tâm."

"Được thôi." Tiết đạo trưởng đứng dậy:

"Chẳng qua chỉ là một đám đạo phỉ, vốn là không cần phải nhiều người như vậy, cứ quyết định vậy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận