Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 548. Âm Mưu

Chương 548. Âm Mưu


Người dịch: Whistle

Bên trong ngọc bài là tinh huyết của mấy người ở trong tiệm thuốc, Mạc Cầu thi pháp định trụ bản mệnh hỏa diễm.

Thứ nhất.

Cầm vật này liền có thể chú sát người mang tinh huyết, có thể đề phòng có người phản bội hiệu thuốc.

Thứ hai.

Cũng có thể nhìn rõ tình huống của mấy người này.

Mà nay, bản mệnh chân hỏa của Ngô hộ viện đã bị dập tắt, hiển nhiên là đã gặp nạn.

Hai mắt Mạc Cầu hơi co lại, hỏi:

"Hầu Triệu ở đâu?"

"Chúng tôi cũng không biết." Thải Văn lắc đầu:

"Sau khi phát hiện Ngô hộ viện thì chúng tôi liền nói cho hai người Hầu Triệu, chỉ thấy sắc mặt bọn hắn đại biến, không nói hai lời liền bỏ đi."

"Cũng không biết là đã đi nơi nào."

"Tiền bối, có cần phải triệu hồi bọn họ đến không?"

Có miếng ngọc bài này, hai người Hầu Triệu chính là châu chấu bị buộc trên sợi dây, tuyệt đối không thể trốn xa.

"Được rồi." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Thông báo cho Tuần Sát sứ trên đảo, nói là đã có người bị hại, mặt khác liên lạc với Dương gia."

"Hỏi thử xem đan dược đã được đưa qua hay chưa."

"Nếu như chưa thì tiếp tục thông báo cho Tuần Sát sứ, nói rằng có thể là có kẻ giết người cướp đoạt Linh đan."

Linh đan mà Mạc Cầu luyện chế có giá trị không nhỏ, giết một tên Tiên Thiên để cướp đoạt cũng là có khả năng.

Nhưng mà hành động của hai người Hầu Triệu lại có chút kỳ quái.

Tình cảm của ba huynh đệ bọn họ cũng không tệ, chẳng lẽ là đã biết được chuyện gì đó, muốn đi báo thù sao?

Mạc Cầu lắc đầu, vẫn không hiểu gì.

"Vâng!"

Hai nàng gật đầu.

Dù sao thì hai tỷ muộin này vẫn còn tuổi, chưa từng trải qua loại chuyện này, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.

Hiện giờ sau khi ổn định tâm thần, trong lòng khó tránh khỏi có phần thương cảm.

Cộng sự hơn một năm, hai nàng cũng có quen biết với ba người Hầu Triệu, cũng xem như là bằng hữu.

Không ngờ. . .

Hai nàng than nhẹ một tiếng, cáo lui ra ngoài làm việc.

Mạc Cầu thì trầm tư một hồi liền biến mất không thấy đâu nữa.

. . .

Ở một nơi cách Đằng Tiên đảo chừng ba trăm dặm về phía năm.

Chỗ này có nhiều đầm lầy, trên một mặt nước cỏ dại rậm rạp giống như một hòn đảo nhỏ, thật ra đây là một khu tử địa mà lông ngỗng cũng không thể nổi được.

Ở chính giữa đầm lầy có một đàn cá chạch đang gặm một bộ thi thể đã bị biến dạng.

Một lúc nào đỏ.

Một làn âm phong thổi qua, gió lạnh lượn vòng, rơi xuống bên cạnh thi thể, hiện ra thân ảnh của Mạc Cầu.

"Ngô hộ viện."

Hắn cúi đầu xem kỹ thi thể liền chau mày.

Thủ đoạn của người hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, trước khi Ngô hộ viện chết đã bị tra tấn rất tàn nhẫn.

Thậm chí.

Cho dù chết cũng chưa hẳn có thể giải thoát, hồn phách của y đã bị người cưỡng ép đánh tan.

Chắc là cũng trải qua tra tấn.

Mạc Cầu lắc đầu, liếc nhìn quanh mình rồi than nhẹ một tiếng, thân hóa thành một đạo hỏa tuyến bay vào không trung.

Một lát sau.

"Rầm rầm. . ."

Bụi cỏ lắc lư.

Có hai bóng người xuất hiện ở phụ cận.

"Lại là Mạc đan sư!" Một người chau mày:

"Ngươi nói hắn có biết chuyện đó hay không?"

"Chắc là không." Một người khác lắc đầu:

"Theo như tình huống mà chúng ta điều tra được, ba người Hầu Triệu chỉ đang ẩn thân ở hiệu thuốc Thanh Nang, thậm chí ngay cả bọn hắn cũng không phát hiện ra tin tức đã bị tiết lộ, nếu không gần đây cũng sẽ không rêu rao như vậy."

"Vạn nhất đâu. . ." Một người lộ vẻ trầm ngâm:

"Vạn nhất họ Mạc biết được chúng ta đang đối phó với ba người Hầu Triệu thì sao, chúng ta không có cách nào xử lý một vị đan sư Đạo cơ hậu kỳ."

"Đúng vậy." Một người khác gật đầu:

"Vốn còn muốn dùng thi thể xem như mồi nhử để câu cá, không ngờ lại câu được một con mãnh hổ."

"Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết, nếu như bị phát hiện, sợ là hôm nay chúng ta sẽ. . ."

"Ai?"

Lời còn chưa dứt, hai người đột nhiên quay người.

Chỉ thấy Mạc Cầu, người vốn đã rời đi lại xuất hiện sau lưng bọn hắn không biết từ khi nào.

"Cho nên. . ." Mạc Cầu nâng cằm, nói:

"Là các ngươi giết người của ta?"

"Mạc. . . Mạc đan sư." Một người sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhanh chóng chớp động, gượng cười nói:

"Đây là hiểu lầm, tại hạ là Thống lĩnh Đạo binh ở trên đảo, phụng mệnh đến đây để dò xét chuyện của Ngô Lương."

"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng:

"Cho dù có người bị hại thì cũng phải là Tuần sát tới đây, khi nào thì đến lượt Thống lĩnh Đạo binh xuất thủ truy xét?"

"Ta mặc kệ các ngươi giết Ngô Lương vì lý do gì, nhưng chắc là thứ ở trên người Ngô hộ viện đã bị các ngươi cầm đi rồi đúng không?"

"Đi theo ta trở về, trả cho Dương gia một cái công đạo!"

"Về phần hai vị tu sĩ Đạo cơ như các ngươi tại sao lại giết người, ta tin đảo chủ sẽ minh xét."

Nói xong liền duỗi tay chộp về phía hai người.

"Đi!"

Sắc mặt hai người đại biến, nôn nóng quát lên.

"Bành!"

Đầm lầy đột nhiên chấn động.

"Oanh!"

Vô tận khói đen từ bên dưới lao ra, trong chớp mắt đã tràn ngập quanh mình, càng gào thét phóng tới Mạc Cầu.

Nơi đây đã sớm bị hai người bày ra Trận pháp.

Vốn dùng để phòng ngừa người tới đào tẩu, bây giờ lại dùng để ngăn cản truy sát.

Nhưng mà. . .

"Hừ!"

Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, chưởng thế không thay đổi, năm ngón tay đột nhiên co rụt lại, hư không xung quanh giống như bị lõm vào trong.

Hai người vừa mới dâng lên độn quang liền đột nhiên cảm thấy trên dưới điên đảo, không tự chủ được lui về phía sau.

Trên người giống như bị một ngọn núi đè ép, một áp lực kinh khủng làm cho pháp lực trong cơ thể cũng bị trì trệ.

"Không!"

Trên mặt hai người lộ ra vẻ hoảng sợ, đôi mắt trợn lên.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh!"

Hai đoàn lôi đình u lam quỷ dị từ trong cơ thể bọn hắn lao ra, xé rách nhục thân rồi tràn lan bốn phía.

Lôi đình sềnh sệch như chất lỏng, những nơi đi qua, vạn vật lập tức tan rã.

Nhánh cỏ, nước biển, thi thể, cá trùng. . .

Đều hóa hư vô.

"Bạch!"

Thân hình Mạc Cầu xuất hiện giữa không trung, vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt nhìn chằm chằm phía dưới.

"Thủ đoạn của Tông sư!"

Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Cầu có phần hối hận.

Ai mà ngờ rằng, chỉ là một tên Đạo binh bị hại mà lại dẫn ra bối cảnh hư hư thực thực Tông sư Kim Đan, hắn chỉ muốn bắt hai tên này để trả lại một cái công đạo cho Dương gia, miễn cho uổng phí một tràng luyện đan.

Hiện nay. . .

Nghĩ nghĩ, lôi đình hiển hiện xung quanh người, Thiên Lôi Kiếm đã xuất hiện ở bên cạnh.

Nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra.

Trước tiên xóa đi khí tức của mình ở đây rồi tính, vạn nhất bị Tông sư Kim Đan dùng thủ đoạn cổ quái gì đó truy tung thì sợ là sẽ càng phiền toái hơn.

Lúc này, điện quang lưu động trong tràng, lướt qua hư không, xóa đi khí tức, Mạc Cầu lập tức hóa thành một đạo hư ảnh bay thẳng phương xa.

Nửa ngày sau.

Một bóng người xuất hiện ở trên không trung.

Người tới sắc mặt âm trầm, đôi mắt lãnh túc:

"Huynh đệ Bối gia lại bị dẫn động bí chú trong cơ thể, thực lực của người tới chắc chắn hơn xa bọn hắn."

"Rốt cuộc là ai?"

.........

Ở một nơi non xanh nước biếc, hoa sen nở rộ.

Cách đây không lâu, nơi này vừa diễn ra một buổi đấu giá hội, rất nhiều tu sĩ nghe tin chạy đến, trong tràng vô cùng náo nhiệt.

Một ngày này.

"Bạch!"

Một đạo hỏa tuyến vượt ngang qua hư không, xuyên thủng những tầng mây trắng, chỉ để lại sau lưng từng sợi hơi khói, cuối cùng rơi xuống một đóa hoa sen bên dưới.

Hỏa quang tán đi, hiện ra một người.

Người tới tướng mạo thường thường, ánh mắt tĩnh mịch, tóc mai điểm bạc, một thân đạo bào màu xám đang bay múa theo làn gió.

Chính là người có thanh danh nổi bật nhất trong hai năm gần đây ở trên Đằng Tiên đảo – Mạc Cầu.

"Mạc đạo hữu!"

Cách đó không xa truyền đến một tiếng la:

"Đạo hữu cũng tới à."

"Ngô. . ." Mạc Cầu nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ:

"Các hạ là?"

Không phải hắn không biết đối phương, mà là người tới đang đội một cái mặt nạ trên đầu, tướng mạo đã bị che khuất.

Mặc dù cái mặt nạ rất mỏng, nhưng lại có thể ngăn cách cảm nhận của thần niệm, hiển nhiên là món Pháp khí đặc thù.

Nếu như cưỡng ép dòm ngó, lấy thực lực Mạc Cầu thì cũng có thể làm được, nhưng lại không cần phải làm vậy.

"Là ta!"

Người tới lấy cái mặt nạ xuống, lộ ra một vị hán tử màu da đen nhánh, tướng mạo ngay ngắn:

"Tần Minh Tạ."

"Thì ra là Tần công tử." Trong mắt Mạc Cầu hiện ra vẻ bừng tỉnh, chắp tay thi lễ:

"Thất lễ, thất lễ."

Vợ của Đảo chủ Đằng Tiên đảo họ Tần, cũng là người đến từ tu tiên đại tộc, vị Tần Minh Tạ này chính là một vị biểu huynh của Cơ Băng Yến.

Đương nhiên, tuổi tác của hai người chênh lệch chừng một hoa giáp.

Tu vi của người này cũng không yếu.

Đạo cơ trung kỳ!

Tần Minh Tạ đương nhiên là biết Mạc Cầu, thượng khách của các thế lực trên Đằng Tiên đảo, đan sư đại danh đỉnh đỉnh.

"Ha ha. . ." Tần Minh Tạ cất giọng cười to:

"Tại hạ không so được với đạo hữu, không dám trắng trợn như vậy, nếu nói thất lễ cũng là Tần mỗ."

Nói xong liền mang lên mặt nạ.

Đằng Tiên đảo là thế lực của Cửu Giang minh, mà buổi đấu giá hội này lại do người của Thánh tông tổ chức.

Y là thân quyến của Đảo chủ, cho nên sẽ phải đề phòng một chút.

Thật ra.

Bởi vì buổi đấu giá hội này có chút thương phẩm vốn không thể lộ ra ngoài, đại đa số tu sĩ đều sẽ che lấp tướng mạo.

Những người nghênh ngang tới đây giống như Mạc Cầu thì lại là số ít.

Mạc Cầu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lập tức hỏi: "Sao không thấy Hàn đạo hữu đến?"

"Ông ta đã vào trong rồi." Tần Minh Tạ đưa tay ra hiệu:

"Tại hạ cũng là vừa tới, không bằng đồng hành."

"Ừm. . ."

"Vừa lúc, Tần mỗ có chuyện muốn hỏi, không biết Mạc đạo hữu có hứng thú với chuyện này không?"

"Nha." Mạc Cầu nghe vậy liền nhíu mày, cất bước tiến lên, mặt nước dưới chân hắn xuất hiện một đóa hoa sen:

"Chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận