Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 658. Trận Pháp

Chương 658. Trận Pháp


Người dịch: Whistle

"Đủ rồi." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng, cắt ngang lời nói của ông ta:

"Ta không có hứng thú gì với lịch sử của Lý gia các ngươi, chúng ta cũng chỉ gặp mặt một lần, đợi khi vụ giao dịch này hoàn thành thì sẽ không gặp nhau nữa."

"Ngươi không cần thiết phải nói với ta nhiều chuyện như vậy."

"Vâng, vâng." Sắc mặt Lý Cao tái nhợt, vô thức cúi đầu.

Ông ta không rõ mối quan hệ giữa Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch, ông ta chỉ cảm thấy hai người không giống như phu thê, nhưng dường như lại lộ ra vẻ rất thân mật.

So với Mạc Cầu thì ông ta càng muốn đi theo Vương Kiều Tịch hơn.

Dù sao khí chất của vị 'thượng tiên' kia cũng rất ôn hòa, mặc dù cũng không thiếu hạ lạt thủ, nhưng càng dễ gần hơn.

Không giống với người này, khí tức âm lãnh, kiệm lời ít nói, cả người âm trầm giống như quỷ phong, nhìn vào vài lần thì trong lòng liền phát lạnh.

Về phần tu vi.

Khác với vị Vương tiên tử đã hiển lộ thân thủ, mặc dù Mạc Cầu tạo ra cho ông ta một cảm giác thâm bất khả trắc, nhưng Lý Cao vẫn cảm thấy có phần lo lắng.

'Thượng tiên' tuy mạnh, nhưng theo như tổ tiên ghi lại thì cũng sẽ bị giết.

"Thượng tiên." Lý Cao nghĩ nghĩ liền cẩn thận từng li từng tí mở miệng:

"Lần này Lý gia gặp nạn, thế lực động thủ gồm Ngự Thủy đường, Vân Thủy tông vân vân…, đều không thiếu cao thủ Đạo cơ."

"Ngài, có cần phải chuẩn bị một chút không?"

"Không cần." Mạc Cầu ngẩng đầu:

"Là ở phía trước đúng không?"

"Vâng!" Lý Cao gật đầu:

"Không giống với địa phương khác, Lý gia lão trạch của chúng tôi nằm trong khu phường thị phàm nhân náo nhiệt, có rất ít người biết được, nơi này cũng đã trở thành tàng bảo địa."

"Đáng tiếc. . ."

Ông ta than nhẹ một tiếng, nói:

"Gia môn bất hạnh, có phản đồ, không phải người nào cũng đều có cốt khí, hiện giờ nơi này đã bị người của Ngự Thủy đường chiếm cứ."

Đang khi nói chuyện, hai người men theo một con đường mòn thật dài, bước đến trước mặt một tòa đình viện vắng vẻ.

Đại môn của đình viện rộng mở, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn, dường như đã trải qua một cuộc vơ vét, còn có mấy tòa nhà phòng ốc đã bị sụp đổ.

"Thượng tiên cẩn thận."

Trên mặt Lý Cao lộ ra vẻ cẩn thận:

"Nơi này có chút không đúng, đáng lẽ không nên sạch sẽ như vậy mới đúng."

Mặc dù tu vi của ông ta không cao, nhưng tính tình cơ cảnh, cũng chính bởi vì vậy nên mới có thể mang theo những người còn lại của Lý gia chạy trốn lâu như vậy.

"Ừm." Mạc Cầu mặt không biểu tình, cất bước vào trong đình viện.

Sau một khắc.

Tràng cảnh biến hóa, các loại kỳ quang chiếu rọi, một phương đại trận bao phủ giam cầm hai người vào bên trong, còn có mấy luồng khí tức ngo ngoe muốn động.

Trận pháp!

"Thật to gan!" Tề Thiết Qua hét lớn:

"Chỉ có một người mà cũng dám xâm nhập nơi đây?"

"Lý gia hiện giờ cũng chỉ còn lại có mấy người, các ngươi không nghĩ rời xa nơi này mai danh ẩn tích, lại còn có can đảm trở về?"

"Tề Thiết Qua!" Giọng nói này làm cho sắc mặt Lý Cao đại biến, trong mắt hiện ra lửa giận:

"Chính là người này đã tập kích tổ phụ, làm cho tổ phụ bị trọng thương, sau đó ngài ấy mới không địch lại Thẩm lão tặc mà chết, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này, nên giết!"

"Hừ!"

Tề Thiết Qua hừ lạnh:

"Là Lý lão đầu không có mắt nhìn người, không trách được Tề mỗ, ngược lại là tên tiểu bối nhà ngươi, thật sự cho rằng có núi dựa thì có thể không chết sao?"

Đang khi nói chuyện, Tề Thiết Qua âm thầm nháy mắt với mấy người ở bên cạnh.

Đám người Thẩm Thanh Hạc và Thượng Quan Bảo còn định tiến lên chặn giết, không ngờ là đối phương lại chủ động tìm tới cửa.

Ngoài cảm giác đại hỉ ra thì trong lòng khó tránh khỏi sinh ra chút cảnh giác.

Không có thực lực thì sợ là sẽ không can đảm nhưu vậy.

Chẳng qua hiện giờ đối phương đã vào trong trận pháp, vị 'Lý gia trưởng bối' kia cũng đã chạy tới phủ Thành Chủ, đây chính là cơ hội rất tốt để bắt kẻ này.

"Lên!"

Vài vị hậu bối trẻ tuổi quát khẽ một tiếng, mang theo Pháp khí lao tới.

Tiếng kiếm reo vang lên, Phi kiếm biến hóa giữa không trung, kiếm quang đầy trời giống tuyết bay, lại như thiên tinh bay loạn, càng giống như mưa phùn rực rỡ.

Cùng lúc đó, Trận pháp toàn lực vận chuyển, mang theo uy thế của mấy vị tu sĩ Đạo cơ ập tới.

"Phù phù!"

Hai đầu gối của Lý Cao mềm nhũn, toàn bộ cơ thể đã nằm liệt trên mặt đất, chỉ là gặp phải dư ba mà trong lòng ông ta đã không còn một chút đấu chí nào nữa.

"Cẩn. . . Cẩn thận. . ."

"Bành!"

Rất nhiều kiếm quang đồng thời trì trệ.

Một cái lồng ánh sáng vô hình xuất hiện ở xung quanh người Mạc Cầu, Phi kiếm vừa chạm vào liền lập tức bị hãm sâu vào bên trong, dù có ra sức giãy dụa thì cũng không thể thoát ra.

"Quả thật là có mấy phần năng lực, khó trách lại lớn mật như thế!"

Hai mắt của Thượng Quan Bảo co rụt lại, trong miệng hét lớn một tiếng, một thanh Bát Bảo Liên Hoàn Hàng Ma Xử nặng đến mấy vạn cân đánh tới phía trước.

Hàng Ma Xử dài hơn một xích, nhưng trọng lượng lại rất nặng.

Lúc này gào thét lao ra, trong nháy mắt đã đánh vỡ tầng tầng không khí, tạo ra khí lãng cuồn cuộn, mang theo lực lượng kinh khủng phả vào mặt Mạc Cầu.

"Bành!"

Khi còn cách Mạc Cầu ba thước thì Hàng Ma Xử đột nhiên trì trệ, tình cảnh cũng chẳng khác gì các đệ tử.

"Cùng nhau động thủ!"

Lúc này, ngay cả kẻ đần cũng có thể nhìn ra được không đúng.

Nếu như đổi lại là mấy người trong này, khi bị trận pháp áp chế, một thân thực lực chắc chắn sẽ bị áp chế mất chín thành chín, đừng nói là đối địch, sợ là ngay cả thi pháp cũng đều là chuyện khó khăn.

Mà người này. . .

Lại có thể ngạnh kháng đòn công kích toàn lực của một vị tu sĩ Đạo cơ!

Đây còn đang ở trong tình huống chưa hoàn thủ, nếu như hoàn thủ. . .

Thì sẽ đến mức nào!

Sắc mặt Thẩm Thanh Hạc lãnh túc, cong tay búng ra, Yên Vũ kiếm ý mông lung chém vụt lao ra, tiếng sấm ngột ngạt vang lên, kiếm quang đại thịnh.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Tề Thiết Qua hét lớn một tiếng, cánh tay xoay tròn, ba cái phi toa xoay tròn mang theo từng tia điện quang lướt đến, tốc độ không chậm hơn Kiếm Khí Lôi Âm là bao.

Những người còn lại cũng không hề nhàn rỗi, đều đồng loạt ra tay.

Trong lúc nhất thời, Pháp khí, Thần thông, bí pháp, Lôi quang bộc phát, trong căn phòng nhỏ nhỏ, không biết đã bạo phát ra bao nhiêu luồng lực lượng kinh khủng.

Nhưng mà. . .

Ánh mắt Mạc Cầu chuyển động.

Trong cảm nhận của hắn, thời gian dường như đình trệ.

Mỗi một món Pháp khí đột kích hắn đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở, cũng nhìn thấy cả khí cơ bộc phát và lôi quang đang ngo ngoe muốn động.

Trên phi kiếm ở gần ngay trước mắt có ba Phù văn có biểu tượng mây mù, có thể nhìn thấy rõ.

Mạc Cầu nghĩ nghĩ, bèn nhẹ nhàng vươn tay.

Bấm tay.

Bắn ra.

Lôi hỏa lóe sáng!

"Oanh. . ."

Một đoàn ánh sáng chói mắt hiện lên, dùng thế tồi khô lạp hủ quét sạch tứ phương.

Pháp khí, lôi cầu, Linh phù vừa bị chạm vào liền lập tức sụp đổ, pháp y hộ thể, nhục thân bách luyện, bị nó quét qua đều hóa thành tro tàn.

Trận pháp bao phủ một phương liền lập tức vỡ tan.

"Không tốt!"

"Nguy!"

"Mau trốn!"

Có mấy người cách khá xa, phản ứng khá nhanh, chỉ trong nháy mắt khi Mạc Cầu thi pháp liền phát hiện được không đúng, hét lên một tiếng liền lao ra ngoài.

Không để ý tới phàm nhân ở xung quanh mình.

Chỉ có Thẩm Thanh Hạc đang đứng ở trong tràng với vẻ mặt tuyệt vọng, gã nhìn xem sắc mặt lạnh lùng của Mạc Cầu, khóe miệng giật giật:

"Vô dụng!"

Đúng là vô dụng.

Mạc Cầu chỉ tiện tay vạch một cái, chân trời giống như bị rách ra một vết nứt cực lớn, vô số liệt diễm gầm thét từ bên trong vết nứt xông ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt đã có không biết bao nhiêu người bị nó nuốt chửng.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ như Thượng Quan Bảo, khi ở trước mặt đoàn liệt diễm này cũng không hề có lực hoàn thủ, chớp mắt bị đốt thành tro bụi.

"Đát. . ."

Mạc Cầu đạp nhẹ dưới chân, thân hình xuất hiện ở trước người Thẩm Thanh Hạc, một tay phất qua, bóng người trước mặt lập tức vỡ vụn giống như pha lê vậy.

Chỉ có một viên đá còn sót lại.

Huyễn Mộng Thần thạch!

"Đứng lên đi."

Mạc Cầu quay người lại, nhìn Lý Cao còn đang nằm liệt trên mặt đất, vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra:

"Sau chuyện hôm nay, trong vòng mấy chục năm sẽ không có người nào dám động thủ với Lý gia các ngươi nữa, giao dịch đã xong, sau này còn gặp lại."

"Thượng tiên. . ."

Lý Cao hoàn hồn, đưa tay muốn nói, chỉ thấy Mạc Cầu ở trước mặt chỉ còn là một vệt hư ảnh, đang lượn lờ tán đi.

. . .

Giữa không trung.

Trọng Minh Hỏa mãng đang quan sát bức địa đồ mà Vương Kiều Tịch mang về.

Một lát sau, nó bất đắc dĩ lắc đầu:

"Mặc dù năm đó tiểu yêu đã tới qua chỗ này, nhưng lúc đó lại bị lão chủ nhân tiện tay phóng ra, cho nên cũng không rõ ràng tình huống ở chung quanh."

"Xem ra những con đường ở trong trí nhớ của tiểu yêu đã không còn nữa."

"Vậy thì cứ tiếp tục đi vào trong thôi." Mạc Cầu sờ sờ viên Huyễn Mộng Thần thạch trên tay:

"Hiện giờ muốn đi ra ngoài cũng không còn phiền phức nữa, không ngại đi tìm kiếm một chút."

Chỉ trong vòng mấy năm, số Linh vật thu hoạch được liền có thể sánh với trăm năm khổ tu, lại thêm nguy hiểm bên ngoài có lẽ còn chưa đi, không bằng tạm thời ở đây đi dạo.

Huống chi.

Trong mấy năm này, võ đạo luyện thể của hắn cũng đã có chsut đầu mối, đang cần định tâm cẩn thận suy nghĩ.

Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa liền có thể dung hợp Thập Phương Sát Đạo vào trong U Minh Hỏa Thần Thân, hoặc là thôi diễn ra Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ bảy.

"Đi về hướng đông." Trọng Minh Hỏa mãng tinh thần chấn động, nói:

"Có một quận tên là Đông Quy, rất nổi danh, chỉ cần đến được nơi này thì tiểu yêu sẽ biết con đường sau này nên đi hướng nào."

"Vậy thì đi thôi!" Vương Kiều Tịch thu hồi quyển trục, độn quang bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận