Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 284. Tuân Lục

Chương 284. Tuân Lục


Người dịch: Whistle

Quận Tầm Dương.

Trên đường người đi như dệt, ngựa xe như nước.

Tiếng rao hàng, tiếng gào to của tiểu thương phiến nối liền không dứt.

"Bánh hấp, bánh hấp. . ."

"Ba văn tiền một cái, năm văn tiền hai cái, vừa nóng vừa mềm bánh hấp lớn đây, mau tới mua nha!"

"Tuân Lục." Một vị xa phu trên vai khiêng theo hai đòn gánh đang vẫy vẫy tay với gã hán tử rao hàng bên cạnh:

"Bán cho ta hai cái."

"Được rồi!" Tuân Lục nghe tiếng liền chạy chậm đến phụ cận, lấy ra hai cái bánh đưa tới.

"Lục Tử, có phải gần đây con trai của ngươi nghịch ngợm quá rồi không? Ta nghe người ta nói, nó chạy tới Hoa nhai xem nữ nhân đấy?"

"Đánh rắm, con trai ta mới bao lớn? Biết cái gì gọi là nữ nhân sao?"

Trên đường đa phần đều là người quen, lúc này có người cười nói:

"Ta ngược lại là nghe nói, nó muốn vào một võ quán nào đó để luyện võ, bị người ta nhìn thấy liền hung hăng đánh cho một trận."

"Cũng là vì nể tình nó tuổi còn nhỏ, cho nên mới không nặng tay, nếu không. . ."

Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không phải như vậy." Tuân Lục chất phác cười một tiếng:

"Đại Xuyên nhà ta là đi chơi với Lý gia thiếu gia, nó là nhân tài đọc sách, sau này còn muốn làm đại phu."

"Đại phu?" Có người bật cười:

"Lục Tử, ta khuyên ngươi vẫn là bỏ cái ý niệm này đi, ta thấy nó giống ngươi, căn bản cũng không phải là loại người này, sau này vẫn là giống như ngươi thành thành thật thật bán bánh hấp đi, như vậy cũng có thể nuôi sống gia đình mà."

"Đúng, đúng." Một người cười nói:

"Nhưng mà nhất định phải xem trọng lão bà của mình, nếu không để cho nàng bỏ chạy theo người khác, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp!"

"Ha ha. . ."

Sắc mặt Tuân Lục tối đen, nhưng mà hiển nhiên y đã quen với mấy lời trêu chọc của người khác, chỉ lắc đầu không tiếp lời.

"Bán bánh hấp." Một người ở hàng nước luộc bên cạnh ngoắc tay nói:

"Cho ta mười cái!"

"Tới, tới liền!" Hai mắt Tuân Lục sáng lên, vội vàng tới.

"Món bánh hấp này của ngươi không sai." Vị khách này cầm đĩa nhận lấy, cầm lên một cái rồi cắn xuống, sau đó lập tức gật đầu tán thưởng:

"Nhớ kỹ, lần sau sẽ còn tìm ngươi."

Nói xong liền lấy ra đồng tiền lớn đưa tới.

"Tạ khách quan tán dương." Tuân Lục cong lưng, cười tủm tỉm nhận lấy đồng tiền lớn, lập tức khiêng đòn gánh lên.

"Lục ca." Một người thiếu niên chạy tới:

"Nhanh về nhà đi, có người tìm huynh!"

"Có người tìm ta?" Tuân Lục kinh ngạc hỏi:

"Ai tìm ta?"

Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu, nói với người thiếu niên này:

"Thạch Đầu, ngươi lại dùng mấy lời này để gạt ta à, để cho ta đi một chuyến tay không, như vậy sẽ chậm trễ không ít mua bán."

"Lục ca, lần này ta thật sự không có lừa huynh." Thiếu niên lập tức nhảy cẫng lên, nói:

"Người kia còn nói hắn là lão bằng hữu mười mấy năm trước của huynh, còn đưa cho ta đồng tiền lớn, kêu cho ta chạy tới tìm huynh."

"Nhìn bộ dạng cũng rất hào hoa phong nhã, xuất thủ trả mười phần xa xỉ, Lục ca ngươi cũng có thân thích phát đạt nha."

"Càng nói càng thái quá." Tuân Lục lắc đầu:

"Ta tới quận Tầm Dương này cũng chỉ mới mười năm thôi, nào có bằng hữu mười mấy năm trước gì ở đây?"

"Còn là thân thích phát đạt?"

Hiển nhiên, Tuân Lục căn bản không tin, chỉ coi đối phương đang đùa giỡn với mình, lắc lắc đầu rồi tiếp tục tiến lên.

"Thật!" Thiếu niên lần này là thật gấp, duỗi hai tay ra ngăn y lại:

"Người kia nói, nếu như ta có thể tìm huynh về thì sẽ cho ta một lượng bạc, huynh mau trở về xem một chút đi."

"Một lượng bạc?" Tuân Lục bật cười:

"Nếu như thật sự có một lượng bạc thì ta tặng không hai cái gánh bánh hấp này cho ngươi cũng được."

"Sao huynh lại không tin chứ" thiếu niên dậm chân, con mắt nhanh chóng quay ngược, nói:

"Ta nhớ ra rồi, hắn nói mình họ Mạc, tên. . . Tên là Mạc. . . Tên là gì nhỉ?"

Càng gấp thì thiếu niếu càng nhớ không ra, càng nghĩ thì càng nóng lòng, thiếu niên gấp đều đầu đầy mồ hôi, vò đầu bứt tai.

Lại không phát hiện Tuân Lục ở trước mặt đột nhiên khựng lại.

"Họ Mạc. . ."

Giọng của Tuân Lục có chút run rẩy, chậm rãi mở miệng:

"Có phải là, Mạc Cầu?"

"Đúng, đúng!" Hai mắt thiếu niên sáng lên, vội vã gật đầu:

"Chính là Mạc Cầu!"

"Ầm. . ."

Một tiếng vang trầm, Tuân Lục ném luôn cái đòn gánh trên vai xuống đất, không thèm quay đầu lại, chạy thẳng về phía nhà mình.

"Lục ca!" Thiếu niên sững sờ:

"Huynh sẽ không phải thật sự tặng hết bánh hấp cho ta chứ?"

"Mang về dùm ta, bao ngươi hai bữa cơm!"

"Cắt ~~ "

Thiếu niên bĩu môi, tiến lên mở nắp ra, lấy ra một cái bánh hấp rồi cắn xuống, lúc này mới khiêng đòn gánh lên.

"Cũng không biết người này là ai, chẳng lẽ Tuân Lục thật sự có thân thích nhà giàu tìm tới cửa?"

Thiếu niên nói thầm trong miệng, khiêng đòn gánh từ từ đi theo.

. . .

Trước cửa một con ngõ nhỏ.

Mạc Cầu thân mặc trường sam màu tím nhạt, eo buộc đai lưng ngọc, lưng đeo bảo kiếm, tóc dùng trúc trâm buộc lên, đứng chắp tay chậm rãi chờ đợi cố nhân.

Tướng mạo của hắn không được xem là tuấn tú, khí chất thì càng lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng trên thân lại có một cỗ tâm ý nhẹ nhàng khoan khoái.

Chỉ là lẳng lặng đứng ở chỗ đó, quần áo nhẹ nhàng giương lên, không nhuốm bụi trần, cùng với hoàn cảnh xung quanh lộ ra vẻ không hợp nhau.

"Đát đát. . ."

Tiếng bước chân dồn dập từ phương xa truyền đến.

Dù chưa nhìn thấy người tới, chỉ là thanh âm truyền vào tai, nhưng trong đầu Mạc Cầu đã phác hoạ ra thân hình của người tới.

Mạc Cầu quay đầu, nhìn Tuân Lục chạy tới, ánh mắt không khỏi lộ ra cảm khái.

Hơn mười năm không gặp, so với Liễu Cẩn Tịch sinh hoạt hậu đãi, hình dáng và tướng mạo của vị hảo hữu này đã sớm đại biến.

Rõ ràng là chưa tới ba mươi, nhưng tướng mạo lại giống như đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi vậy.

Trên mặt tràn đầy nếp nhăn tang thương, lưng cũng đã hơi còng, chỉ có bụng nhỏ nạm năm đó đã biến mất không thấy gì nữa.

Y mặc một bộ quần áo ngắn màu xám, giày sợi đay dùng vải rách may vá mà thành, tóc rối bời không biết đã bao lâu chưa chỉnh lý, vừa nhìn là biết cuộc sống không được như ý.

"Mạc. . . Mạc Cầu?"

Tuân Lục nhìn thấy Mạc Cầu, ánh mắt lấp lóe, giống như không nguyện ý nhận nhau, còn hơi lùi lại một chút.

Hiện nay, chỉ từ quần áo cách ăn mặc, hai người cũng đã khác biệt ngày đêm!

"Lục Tử, lại gặp mặt!"

Mạc Cầu thoải mái cười một tiếng, tiến lên một bước vươn tay nắm chặt bả vai của đối phương:

"Từ biệt vài chục năm, chẳng lẽ ngươi đã không nhận ra ta rồi à?"

"Nào có!" Tuân Lục ưỡn ngực lên, cố nặn ra một nụ cười:

"Chẳng qua là thấy huynh biến hóa lớn như vậy, trong lúc nhất thời. . . Trong lúc nhất thời ta không dám nhận mà thôi."

"Biến hóa của ngươi cũng không nhỏ." Mạc Cầu cười nói:

"Không mời ta vào gia ngồi một chút sao?"

"Đúng, đúng." Tuân Lục liên tục gật đầu, đưa tay dẫn về phía trước:

"Mau tới, ta gọi một bàn thịt rượu, nhiều năm như vậy không gặp, hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện trắng đêm."

"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười một tiếng:

"Lục Tử, ngươi cũng đã học được mấy lời khách sáo rồi."

"Đây không phải là học theo thuyết thư tiên sinh sao." Tuân Lục mở cửa ra, đẩy ra tiểu viện có ba căn phòng:

"Đây chính là nhà ta."

"Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng cũng đủ ngũ tạng, không tệ, không tệ." Mạc Cầu liếc nhìn tiểu viện, chậm rãi gật đầu:

"Thật sạch sẽ, đây là do đệ muội quét dọn sao?"

". . ." Tuân Lục há to miệng, khoát tay nói:

"Mau vào đi, mấy năm nay ta không học được cái khác, tay nghề nấu cơm ngược lại là vẫn được."

"Thịt rượu thì trong thời gian ngắn sẽ không đến được, nấu mấy quả trứng gà trước, trong nhà còn có mấy đĩa bánh lót dạ một chút."

"Cái kia. . . , đừng ghét bỏ!"

"Sao lại thế." Mạc Cầu lắc đầu, mắt nhìn những món đồ chơi ở nơi hẻo lánh, mở miệng hỏi:

"Có con cái rồi sao?"

"Ừm." Nói đến con cái, hai mắt Tuân Lục sáng lên:

"Nhũ danh Đại Xuyên, đại danh Trường Thọ, tiểu tử này thông minh lắm, không giống như ta, sau này khẳng định có tiền đồ."

"Huynh chờ một chút, để ta sang nhờ hàng xóm gọi giùm bàn thịt rượu."

"Được."

Mạc Cầu gật đầu, đứng ở trong phòng đánh giá hoàn cảnh nơi đây.

Phòng được xây bằng bùn đất, bên trên có xà nha, nhìn ra được đã khá xưa rồi, nơi hẻo lánh phía trên còn có mạng nhện.

Trong phòng không có nhiều vật bài trí, chẳng qua có một cái bàn án, còn có kệ sách, càng có một bộ văn phòng tứ bảo.

Thấy vậy, trên mặt Mạc Cầu không khỏi lộ ra ý cười.

Cái tên này, lúc còn trẻ thì bản thân y không chịu học tập cho tốt, bị thua thiệt, đây là muốn cho con trai mình bổ túc đây mà.

"Mạc đại ca." Tuân Lục vội vàng đi cũng vội vàng tới:

"Nhìn bộ dáng của huynh thì chắc là phát đạt rồi nha, năm đó huynh không đến Quận thành mà chạy đi nơi nào vậy?"

Tin tức của Tuân Lục không linh thông như Liễu Cẩn Tịch, y hoàn toàn không biết gì về hướng đi của Mạc Cầu, lúc đó y còn cảm thấy rất tiếc nuối.

"Nói ra thì rất dài dòng." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng:

"Năm đó, ta vốn định tới Quận thành, chẳng qua gặp được một chút chuyện, được Tần sư phụ nhờ vả, cùng Tần sư tỷ đi tới Đông An phủ."

"Ở Đông An phủ. . ."

"Sau đó, Đông An phủ đại loạn, một đám người chúng tôi lại chạy ra ngoài, vài chục năm quanh đi quẩn lại, lại trở về. . ."

"Nói đến thật sự là vô cùng thú ý."

Thịt rượu lên bàn, hai người vừa uống vừa tâm tình.

Mạc Cầu kể lại mấy chuyện xảy ra trong những năm này, mặc dù không có bao nhiêu mạo hiểm, nhưng những cuộc gặp gỡ của hắn cũng chẳng bình thường, làm cho Tuân Lục nghe đến sợ mất mật, trên mặt lại hiện vẻ mừng rỡ, đắm chìm trong đó.

"Ngươi thì sao?"

"Ta?"

Tuân Lục ngừng tay lại, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, đầu chếnh choáng, y thở dài một hơi.

"Năm đó, nhờ con đường của huynh, chúng tôi đi theo Liễu tiểu thư tới Quận thành, khi đó cuộc sống của Liễu tiểu thư cũng không được tốt lắm, không thể giúp đỡ được chúng tôi, nên liền tùy tiện tìm đại một công việc nào đó mà làm."

"Ta đã thành thân với Tiểu Sở, nàng không muốn gì cả, là ta bạc đãi nàng. . ."

"Hai năm trước vẫn luôn không có hài tử, ta và nàng cũng buồn rầu một khoảng thời gian, may mà sau đó nàng mang bầu Đại Xuyên."

"Ta học được cách làm bánh hấp, nàng may vá quần áo cho người ta, dựa vào những việc này, chúng tôi vẫn có thể miễn cưỡng sống được."

"Lại sau này. . ."

"Nàng đi, không nói với ta, cũng không mang theo con trai, chỉ để lại một lời nhắn, không nói đi. . . Đi đâu."

Giọng nói của Tuân Lục dừng lại một chút, nuốt một hớp rượu, hai mắt đỏ hoe, mở miệng nói tiếp:

"Là ta có lỗi với nàng!"

"Nàng rất tốt, có thể theo ta mấy năm, còn để lại một đứa bé, ta. . . Đã hài lòng."

"Tới!"

"Cạn "

Vào lúc y uống say, một đứa bé chừng tám chín tuổi bước vào tiểu viện, nó dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Mạc Cầu.

"Đại Xuyên, mau gọi bá phụ!"

"Bá phụ?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, đưa tay vuốt ve đầu của nó, ý cười trên mặt càng rõ ràng.

Xương cốt của đứa nhỏ này rất tốt, là một nhân tài luyện võ, vả lại dường như đã luyện qua công phu cường tráng thể.

Tiếc là không thể nhập môn, may mà cũng không luyện hỏng thân thể.

Ngày thứ hai.

Tuân Lục từ trong mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, giãy dụa đứng dậy, mới nhớ tới cái gì.

"Mạc Cầu, Mạc đại ca. . ."

Liếc nhìn trong phòng, không thấy người nào.

"A. . ."

Y cúi đầu nở một nụ cười cay đắng:

"Chẳng lẽ là mình đang nằm mơ, ngược lại cũng rất giống thật."

"Cha, ngài tỉnh rồi à." Lúc này, Đại Xuyên đi vào, lớn tiếng reo lên:

"Vậy chúng ta đi nhanh đi, Liễu tiểu thư ở quận Xương Tu đã phái người đến rồi, chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc, đừng để cho bọn họ đợi lâu."

Nói xong nó liền nhanh chóng đi dọn dẹp giường chiếu.

"Quận Xương Tu, Liễu tiểu thư, đây là có chuyện gì?" Tuân Lục mê mang hỏi.

"Cha, ngài ngủ đến hồ đồ rồi sao? Hay là hôm qua uống nhiều rượu quá rồi?" Đại Xuyên trợn trắng mắt:

"Mạc đại bá kêu chúng ta đi Xương Tu sinh sống, nơi đó có ăn có uống, hơn nữa còn có người dạy con luyện võ, Mạc đại bá còn nói đã lưu cho ta bí tịch võ công trọn vẹn ở nơi đó."

"Chúng ta mau lên!"

Nó đã không đợi được nữa.

. . .

"Đát đát. . ."

Tiếng vó ngựa từ trong sơn đạo vang vọng.

Mạc Cầu cầm một cái túi thơm, trong mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, quan sát kỹ một hồi lâu mới bỏ nó vào trong ngực.

Túi thơm này là của Văn Oanh, hắn còn nhớ, mười mấy năm trước, đối phương đã từng đã cho hắn một cái, chẳng qua lúc trước trên đường đi tới Đông An phủ thì Mạc Cầu đã làm mất rồi.

"Ngươi đang lo lắng?" Màn xe ở bên cạnh được vén lên, Lục Mộc Hủy ôn nhu mở miệng:

"Ta đã nhờ Minh tiên sư chiếu cố bọn hắn rồi, không có việc gì đâu."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.

Hắn cũng lưu lại rất nhiều Công pháp bí tịch, linh đan diệu dược cho đám người Đổng Tịch Chu, số lượng đủ để bồi dưỡng một thế lực ở địa phương nhỏ rồi.

Thậm chí, còn truyền cho ba đứa nhóc Văn Lương môn Hỗn Nguyên Nhất Khí công mà hắn tự sáng tạo, mặc dù chỉ là phiên bản đơn giản hóa, nhưng lại trực chỉ Tiên Thiên, ngày khác chưa chắc sẽ không có thành tựu.

"Minh tiên sư nói, hai tháng sau, quận Dương ở Hải châu sẽ có một giao lưu hội cỡ nhỏ của Tu Tiên giả, đến lúc đó chắc là có thể hỏi được đường đi Tiên đảo." Lục Mộc Hủy mở miệng:

"Chúng ta tăng tốc một chút, xem thử có thể vượt qua hay không."

"Được."

Mạc Cầu thu liễm tâm tư, thúc vào bụng ngựa, cùng Cương thi, Tranh mã kéo theo toa xe đồng thời chạy về phía phương xa.

Càng lúc càng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận