Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 898. Cự Lực

Chương 898. Cự Lực


Người dịch: Whistle

Sở dĩ Thánh chủ ở lại Âm phủ mấy ngàn năm là vì kéo dài thời gian tiến vào ngoại vực, thứ hai là tu luyện một môn bí pháp thông thiên để gia tăng nội tình.

Một khi tu thành công môn bí pháp này, thực lực của ả liền có thể tăng lên gấp đôi!

Thánh chủ vốn là nhân vật đỉnh phong trong Cửu Trọng Thiên, nếu như thực lực tăng thêm gấp đôi, lúc đó sợ là ngay cả Hóa Thần tôn giả trong truyền thuyết cũng không phải là đối thủ của ả.

Vì chuyện này mà ả đang bị vậy trong một góc nhỏ mấy ngàn năm không được ra ngoài.

Mắt thấy sắp công thành viên mãn thì lại bị Mạc Cầu phá hoại, trong lòng tràn ngập oán niệm.

Đương nhiên.

Với cảnh giới hiện giờ của Thánh chủ thì đã sớm làm được hỉ nộ không lộ, ả cũng biết là Mạc Cầu sẽ không đồng ý biện pháp kiềm chế oán niệm của mình.

Như là nhận ả làm chủ.

Mỗi một vị cường giả đều sẽ không khuất phục trước một người khác.

Đã như vậy thì cũng không cần nhiều lời, trực tiếp động thủ cầu cái tâm tình thông suốt.

Bất quá.

Vừa động thủ, sắc mặt Thánh chủ lập tức thay đổi, mắt hiện gợn sóng, mơ hồ có chút hối hận:

Chủ quan!

Một cây đinh dài màu đen phá toái hư không, chỉ trong thoáng chốc, cự lực kinh khủng kinh dị ẩn chứa bên trong đã ập tới trước mặt Thánh chủ.

"Phốc!"

"Bành!"

"Răng rắc. . ."

Ở trước mặt cây đinh màu đen này, mấy tầng Linh quang hộ thể, vài món Bí bảo phòng thân đều không hề có sức chống cự, bị nó đâm thủng rất dễ dàng, sau đó xuyên vào trong cơ thể của Thánh chủ.

"Oanh!"

Một vệt sáng màu đen tượng trưng cho hủy diệt bỗng nhiên xuất hiện, thân thể hoàn mỹ như trăng sáng kia lập tức bị xé rách. .

Đối diện, ngay khi Mạc Cầu phóng ra Lục Tiên Đinh thì lực chú ý của hắn đã tập trung vào thứ khác.

Một cây ngân trâm đã chạm tới mặt hắn.

Cây trâm có hình như trường xà, vảy rắn tinh mịn, sinh động như thật, con ngươi lóe ra u quang quỷ dị đang đối mặt với Mạc Cầu.

Bốn mắt nhìn nhau, thân hình Mạc Cầu lập tức cứng đờ.

Nguy!

Trong lòng thầm kêu không tốt, Thiên Binh Hộ Thể Phù văn, Minh Vương giáp và Chỉ Xích Thiên Hà trên đạo bào đều được hắn đồng thời kích hoạt.

"Phốc!"

Chỉ Xích Thiên Hà gần như không tác dụng.

Hộ Thể Phù văn có lóe lên vài cái đã bị xuyên thủng.

Phẩm giai của Minh Vương giáp đã có thể so với Linh bảo, năng lực hộ thể lại càng kinh khủng, có thể ngăn chặn được ngân trâm.

Đáng tiếc.

Còn chưa chờ Mạc Cầu buông lỏng một hơi, một lực lượng hủy diệt từ trên ngân trâm bộc phát.

Cỗ lực lượng này mạnh đến mức làm cho Minh Vương giáp vặn vẹo, vỡ tan chỉ trong nháy mắt, nhục thân thiên chuy bách luyện của Mạc Cầu cũng bị ép thành thịt nát.

Lực bộc phát vẫn còn tiếp tục bao phủ phạm vi trăm trượng.

Tất cả mọi thứ trong phạm vi này đều bị cự lực điên cuồng này nghiền ép, xé rách, giống như một cái cối xay khổng lồ đang điên cuồng hủy diệt mọi thứ trên thế gian.

Nhục thân, Thần hồn, Nguyên Anh đều bị phân giải thành thiên địa Nguyên khí.

Mạc Cầu đang ở trong một trạng thái cực kỳ huyền diệu.

Trước khi chết, mọi chuyện đều trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí còn rõ cả sự lưu luyến và tiếc nuối trong lòng.

Sau một khắc.

Một cái bọt khí đột nhiên xuất hiện, quấn hắn vào bên trong, những vết thương được gây ra ở một giây trước đều đã biến thành ảo ảnh trong mơ.

Hoán Mệnh Thần Phù!

"Bành!"

Một tiếng trầm vang lên, Mạc Cầu lại xuất hiện ở vị trí vừa nãy.

Bởi vì Minh Vương giáp đã dung hợp với Thần hồn nên cũng hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là đạo bào đã biến mất không thấy, tâm thần của hắn cũng có chút mỏi mệt.

Thứ mà Thái Ất tông tặng cho cuối cùng đã bảo vệ hắn một mạng.

Không hổ là vật dùng sở học suốt đời của mình để đổi, ngay cả Tiết Ngưng Chân đều tỏ ra đau lòng, còn dặn đi dặn lại là phải sử dụng cẩn thận.

"Bạch!"

Còn chưa yên tĩnh được một hơi, một vệt đao mang đã xuyên thủng hư không, lướt qua chỗ mà Thánh chủ vừa đứng rồi cuốn đi một cái túi vải.

Không biết trong túi có những thứ gì, nhưng bên trong này chắc chắn sẽ có hai trái Mộc Linh Thần Quả.

Ước lượng cái túi vải trong tay, Mạc Cầu nhíu mày nhìn về phía bên cạnh.

"Ba. . . Ba. . ."

Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.

Hư không nổi lên gợn sóng giống như mặt nước, Thánh chủ đi chân trần nhẹ nhàng chậm rãi bước ra, trong đôi mắt đẹp đã có thêm cảm xúc tức giận của phàm nhân.

"Hảo thủ đoạn!"

"Lục Tiên Đinh, xem ra Quỷ Điệp đã chết tại trong tay ngươi rồi, nó tránh né nhiều năm như vậy, không ngờ cuối cùng vẫn không thể trở về."

Dường như Thánh chủ cũng có quen biết với Quỷ Điệp, lúc nói chuyện còn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

"Ngươi cũng không kém." Mạc Cầu mặt không biểu tình nhìn tới:

"Có thể trốn thoát khỏi Lục Tiên Đinh, Mạc mỗ cực kỳ bội phục, chỉ là không biết bây giờ chúng ta còn có thể thương lượng được nữa hay không?"

Nói xong liền nhìn cái túi vải trong tay.

Thánh chủ a nhẹ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đến, tiếp tục nói:

"Lục Tiên Đinh đúng là chí bảo, uy lực kinh người, nhưng sợ là trên người ngươi đã không còn loại thủ đoạn này nữa, còn có tư cách gì để thương lượng với ta?"

"Đúng là trong tay Mạc mỗ đã không còn Lục Tiên Đinh, nhưng trên người các hạ cũng không còn cây ngân trâm vừa rồi nữa." Mạc Cầu mày nhăn lại, trong mắt hiện lên hàn mang:

"Xem ra các hạ đã quyết tâm chiến một trận rồi?"

Thánh chủ ngẩng đầu nhìn đến, chậm rãi nói:

"Không giết ngươi thì khó mà giải mối hận trong lòng ta."

Tràng trong yên tĩnh.

Lực bộc phát vừa rồi của một người một quỷ đã uy hiếp và chấn kinh toàn trường, hiện giờ vô số cao thủ ở xung quanh đều không có ý tiếp tục động thủ.

Mà tự động rời xa hiện trường, từ xa nhìn về phía một người một quỷ.

"Người này là ai?"

Thần thú Lôi Trạch xuất hiện ở bên cạnh Trương Độc, lặng lẽ mở lời:

"Có thể giằng co được với Thánh chủ, người mới này thật là khó lường."

Không có vị cao thủ nào mạnh mẽ như vậy ở Cửu Trọng Thiên mà nó không biết, cho nên chỉ có thể là người mới.

"Đúng vậy a." Trương Độc ôm kiếm gật đầu:

"Thọ nguyên của tu sĩ nhân tộc không bằng các ngươi, nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hạng người siêu quần bạt tụy, vị này chính là một trong số đó."

"A. . ." Lôi Trạch híp mắt:

"Lời này của ngươi cũng chẳng khác nào không nói, bất quá tuy rằng thực lực của tên tiểu tử kia rất khá, nhưng chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Thánh chủ."

"Lại có cao thủ đến đây!"

Trương Độc nghe vậy nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt khẽ nhúc nhích:

"Bạch Lăng Phượng Điểu, Khô Mộc Đạo Nhân, Hắc Sát, xem ra động tĩnh nơi này đã hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn."

Mấy người mà Trương Độc vừa kể tên đều là nhân vật đỉnh phong trong Cửu Trong Thiên này, mỗi một vị đều không hề yếu hơn y.

"Đúng vậy a." Lôi trạch gật đầu, lại nói:

"Ngươi cảm thấy tên người mới này có thể còn sống không?"

Đánh thắng Thánh chủ là không có khả năng, nhưng nếu như có bí pháp, chí bảo hộ thân thì không chừng sẽ giữ được tính mạng.

Giống như Trương Độc.

Thực lực không tính là đỉnh tiêm, nhưng thủ đoạn bảo mệnh lại là nhất đẳng.

"Ai biết được?" Trương Độc từ chối cho ý kiến:

"Tu sĩ nhân tộc có thể tới được đây cũng không nhiều, hi vọng là có thể. . ."

"Ngô!"

Y còn chưa dứt lời, một người một quỷ đã lao vào nhau.

Mạc Cầu vung đao bổ xuống, mũi đao run rẩy, cự lực vô song hội tụ cùng một điểm, chỉ là một kích rất đơn giản nhưng đã làm người nhìn cảm thấy trong lòng phát lạnh.

"Hảo đao pháp!"

Tiếng than thở này xuất từ miệng của một vị lão đạo.

Khô Mộc Đạo Nhân.

"Đinh. . ."

Phía trước Bách Tịch Đao đột nhiên xuất hiện một ngón tay trong suốt như ngọc, ngón tay gảy nhẹ va chạm với mũi đao, hai thứ đột nhiên tách ra.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, vung vẩy Bách Tịch Đao, chỉ trong chớp mắt đã chém hơn vạn trảm về phía Thánh chủ, mỗi một đao đều gọn gàng linh hoạt, cực kỳ chuẩn xác.

Thánh chủ cũng rất bất phàm.

Ả chắp một tay sau lưng, trong mắt hiện lãnh quang, năm ngón tay hoặc chụp hoặc gảy, mỗi lần đều có thể ngăn cản được thế công của Mạc Cầu.

Luận đến Võ kỹ, dường như Thánh chủ còn kém hơn Mạc Cầu một bậc.

Nhưng quỷ thể đã được mài dũa vạn năm kia đã làm cho nội tình của ả ta có thể được xưng là đệ nhất trong Cửu Trọng Thiên này, ngay cả Lục Tiên Đinh đều không thể phá vỡ hoàn toàn, có thể thấy quỷ thể của ả ta kinh khủng như thế nào.

"Hừ!"

"A. . ."

Sau khi dò xét sơ bộ, một người một quỷ lại đụng vào nhau.

Lần này, trong mắt Mạc Cầu đã hiện ra một chút sát cơ, một chút ý từ bi, trên Bách Tịch Đao cũng xuất hiện những màu sắc hỗn độn, uy lực bạo tăng.

Thánh chủ cũng vung cánh tay còn lại ra, hai tay nắm thành quyền, giống như cự chùy hung hăng đập xuống!

"Oanh. . ."

Chỉ trong chớp mắt, một tiếng nổ đã truyền khắp ngàn dặm.

Bên trong đao mang vàng nhạt ẩn chứa ý từ bi, quyết tuyệt, tượng trưng cho đại bền lòng, đại nghị lực, bất khuất, độ người độ mình càng độ thương sinh.

Ánh đao màu đen, sát ý ngưng nhiên, tràn đầy tử ý, như vạn quỷ gào thét, như rơi xuống vực sâu, chỉ vừa nhìn vào liền trầm luân trong đó.

Ở trong tay Mạc Cầu, hai loại Đao ý hoàn toàn khác biệt này lại có thể dung hội quán thông, diễn hóa hỗn độn, vào lúc xuất đao, vạn vật đều kinh.

Đám người đang vây xem bên ngoài, cho dù là Trương Độc và Lôi Trạch, cũng đều tỏ ra ngưng trọng.

Những tu sĩ khác thì trong lòng nảy sinh báo động, vô thức lùi lại mấy trăm dặm, tránh ra thật xa mới dám nhìn xem, nhưng vẫn còn đang sợ mất mật.

Quyền pháp của Thánh chủ cực kỳ đơn giản, cơ hồ là hoàn toàn không có biến hóa, uy năng cũng không dựa vào chiêu pháp, mà là dựa vào nội tình của bản thân.

Chiêu thức đơn giản, mỗi một chiêu đều là thiên chuy bách luyện, lại còn dung hợp với lực lượng bản thân của ả, đem đơn giản làm được cực hạn.

Quyền xuất, lực lượng cực mạnh ập đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận