Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 505. Hỏa Diễm

Chương 505. Hỏa Diễm


Người Dịch: Whistle

"Không có khả năng!" Phụ nhân biến sắc, lập tức dùng một loại tốc độ không hợp với thân hình của ả nhảy vào đình viện.

Một lát sau.

Ả bước ra với vẻ mặt âm trầm, thấp giọng chửi mắng:

"Hai tên tiểu tiện chủng, vậy mà lại chạy trốn!"

"Làm sao bây giờ?" Đại hán liếm liếm khóe miệng, lạnh lùng nói:

"Gia chủ của ngươi đã đáp ứng là sẽ giao người cho bọn ta xử lý, bây giờ lại không có người. . ."

"Ai chịu trách nhiệm!"

"Rầm rầm. . ."

Thanh cự nhân ở sau lưng đại hán phía không gió tự rung động, vang lên những âm thanh lạnh lẽo.

"Ngươi đừng vội." Hai mắt của phụ nhân co rụt lại, dường như có phần e ngại:

"Lúc chạng vạng tối bọn hắn vẫn còn ở đây, cho dù phát hiện được bất thường, muốn chạy trốn cũng sẽ chưa chạy xa."

Nói xong liền quay đầu nhìn về phía một vị nam tử có dáng người khô gầy nói:

"Phu quân, tìm người ra đi!"

"Vâng!"

Có lẽ tên nam tử này chẳng có địa vị gì trong nhà, nghe vậy liền khom người trả lời, lại từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc khăn thêu:

"Vật này chính là vật dụng của tên tiểu nhi Điền Kính Nhất kia, trong vòng ba ngày liền có thể tìm được tung tích của tiểu nhi kia."

"Nói nhảm nhiều quá." Phụ nhân nhíu mày:

"Tranh thủ thời gian động thủ đi!"

"Vâng, vâng." Nam tử liên tục gật đầu, lập tức vạch một đường trong lòng bàn tay, chịu đựng đau đớn nhỏ mấy giọt máu tươi lên khăn thêu, trong miệng liền đọc thầm:

"Sắc sắc ương ương, nhật tại đông phương, ngô tứ linh phù, phổ tảo bất tường, tầm tung vấn tích. . ."

"Ngũ thần hiển linh."

"Đi!"

Nương theo tiếng quát khẽ của tên nam tử, trên khăn thêu lập tức xuất hiện một cỗ khí cơ mà mắt thường khó phân biệt được, khí cơ lao thẳng về phương xa.

"Đuổi theo!"

Hai mắt của phụ nhân sáng lên, hét lớn một tiếng, bay vọt đuổi theo.

Thân hình ả ta to mọng, nhưng lúc di động lại linh động như phi yến, nhảy lên một cái đã là mấy trượng.

Càng kinh người hơn chính là vị đại hán vác đao kia.

Rõ ràng là thân hình khôi ngô, nhưng lại hóa thành một làn âm phong, lặng lẽ vô thanh tức lần theo khí cơ.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, một nhóm người đã đến trước một kho hàng.

Phụ nhân định nhãn nhìn lại, cười lạnh nói: "Nơi này là kho hàng của Điền gia, xem ra bọn chúng muốn cầm vài thứ trước khi đi."

"Chỉ sợ bọn hắn có mệnh cầm mà vô phúc hưởng."

Ả lập tức vung tay lên:

"Đi vào lục soát!"

"Vâng!"

Mấy người đáp lại một tiếng liền bước tới, người vào đầu tiên một cước đá văng cửa kho, đám người lao vào giống như ong vỡ tổ.

Đại hán dậm chân bước vào, quét mắt nhìn kho hàng không có một ai, cười lạnh.

"Không có người!"

"Không có người!"

"Nơi này cũng không có!"

Không bao lâu sau, trong những căn phòng xung quanh đều truyền đến tiếng hét.

"Kỳ quái." Phụ nhân nhíu mày:

"Mặc dù nhị tướng công nhà ta tu vi không cao, nhưng bí pháp tìm kiếm chính là bí tịch gia truyền."

"Tại sao lại không có?"

"Hừ!" Đại hán hừ lạnh, mắt hổ liếc nhìn xung quanh:

"Chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi."

"Đi ra cho ta!"

Tiếng rống giận dữ của gã làm cho không khí chấn động, gợn sóng có thể thấy bằng mắt lượng lập tức bao phủ toàn bộ cửa hàng.

Ở nơi hẻo lánh.

Không khí rung động.

"Tìm được rồi!"

Đại hán quay đầu lại, mắt hổ trừng trừng, cự nhận ở sau lưng đã chém ra một vệt đao mang sắc bén.

"Đinh. . ."

Tiếng va chạm vang lên.

Minh hộ vệ bỗng nhiên xuất hiện, tay cầm trường kiếm, ngăn cản cự nhận, gầm thét với người phía sau:

"Tiểu thư, thiếu gia, hai người đi trước đi!"

"Muốn đi?" Đại hán cười lạnh:

"Đi được sao?"

Chưa dứt lời, đao quang lập tức bao phủ Minh hộ vệ giống như tuyết nở rộ.

Đao quang tứ ngược, bàn ghế xung quanh, thậm chí là vách tường gạch ngói đều bị vỡ tan tành.

Uy thế như vậy cũng làm cho những người khác cuống quít tránh lui.

"Đương . ."

Tiếng kim thiết chạm nhau truyền đến, có hai bóng người đan xen, mỗi người thối lui hơn một trượng.

"Thật sự có tài." Trên mặt đại hán lộ ra vẻ nghiêm túc:

"Khó trách có thể ép cho Hàn Nha đến tình trạng đó, ta chính là Hổ Đao, hôm nay tới đây để tiễn ngươi lên đường!"

Trên mặt Minh hộ vệ tràn đầy nghi ngờ.

Ông ta biết rõ thực lực của đối phương, đao quang vừa rồi bôn dũng, thuật võ song tu, đã đạt tới tình trạng đỉnh tiêm dưới Chân nhân.

Theo lý mà nói, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người này.

Nhưng chẳng biết tại sao, ông ta không chỉ chặn đứng thế công đối phương, thậm chí vẫn còn có dư lực phản công một kích.

Chuyện gì xảy ra?

Minh thúc sờ lên miếng ngọc bội trước ngực, một bóng người không chút thu hút xuất hiện trong đầu.

Vừa rồi trong miếng ngọc bội bỗng nhiên truyền ra một cỗ khí lưu ấm áp, làm cho kình lực của Minh thúc tăng nhiều, cho nên mới ngăn được thế công.

Không chỉ như vậy.

Minh hộ vệ bỗng nhiên phát giác, ngoan tật ở trong cơ thể mình trước đó đã biến mất không biết từ lúc nào.

Mạc đại phu?

"Chết đi!"

Tiếng rống giận dữ cắt ngang suy nghĩ của ông ta

Ttrong lòng Minh hộ vệ ngưng tụ, thi triển kiếm pháp đã vào thấm vào xương tủy, rực rỡ như diệu nhật đón lấy đao quang.

"Đương . ."

"Ầm!"

Hai người đụng nhau, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn.

Minh hộ vệ chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình cực lớn vọt tới, ngực chấn động, khí tức cũng trở nên không khoái.

Hiển nhiên.

Nếu chỉ dựa vào thực lực, dù cho có lực lượng của ngọc bội gia trì thì ông ta cũng không bằng đối phương.

Đại hán lại phát hiện được lực lượng cực nóng đang quét ngang trong cơ thể, quỷ thể của gã giống như đang ở trong lò lửa vậy.

Mà luồng âm khí luôn luôn có thể đông kết khí huyết của người sống lại đang từ từ tan rã giống như tuyết trắng ở dưới mặt trời.

"Hảo tiểu tử!"

Đại hán trừng to mắt, thân thể run run, một tầng khôi giáp đen thui lập tức bao trùm quanh người.

Quỷ khí!

Minh hộ vệ thấy vậy liền giật mình trong lòng, quay đầu nhìn tỷ đệ Điền Ỷ, trên mặt càng hiện lên vẻ kinh hoảng.

Khác với bên phía ông ta đang nỗ lực chèo chống.

Bên phía hai người Điền Ỷ, Điền Kính Nhất thì một người không đủ kinh nghiệm, một người nhát gan như chuột, bị những người khác vây công chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập nguy hiểm, sắp chống đỡ hết nổi.

"Tiểu thư, thiếu gia!"

"Ngươi vẫn là quan tâm bản thân mình trước đi!" Đại hán cười lạnh, thân thể lắc lư, ngự đao chém thẳng xuống.

Nhân đao hợp nhất.

Đối với người tập võ mà nói, có thể làm được nhân đao hợp nhất đã là nhân vật cực kỳ ghê gớm.

Mà gã đại hán này chính là âm hồn, quỷ thể có hư có thực, diễn luyện một chút liền có thể tương hợp với đao.

Đao quang chưa đến, một cỗ sát khí phô thiên cái địa đã bao phủ xuống.

Hổ Sát Đao!

Người này sở dĩ tên là Hổ Đao cũng bởi vì đường này môn đao pháp này, hiện giờ lại còn dung nhập Âm Phong Đao.

Trong tứ đại hộ pháp của Âm Sơn Quân thì thực lực của gã ta đứng đầu.

"Đang!"

"Bành. . ."

Một bóng người bị cự lực đánh bay, thân thể đụng nát vách tường, rơi xuống trên con đường dài lạnh lẽo.

Trên đường đa số đều là hành thương, hộ viện, khi nhìn thấy cảnh này thì mọi nhà đóng cửa cài then, không người lên tiếng.

"Tiểu thư!"

"Thiếu gia!"

Minh hộ vệ chật vật đứng dậy, không lo được vết thương của bản thân, phi nước đại tới chỗ hai người Điền Ỷ, huy kiếm bức lui vài tên nha dịch.

"Lòng trung thành đáng khen." Đại hán cầm đao tới gần, chém mạnh về phía ba người:

"Nhưng thực lực lại không đủ!"

"A!"

Minh hộ vệ gầm thét, chân khí trong cơ thể tuôn ra, thân thể chớp động, ngàn vạn hoả tinh rót thành kiêu dương.

"Cái đó là. . ." Nơi xa, tên nam tử gầy nhòm đến chậm dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên nhíu mày một cái:

"Thuần Dương Kiếm Pháp?"

"Vùng vẫy giãy chết!"

Mặc dù Minh hộ vệ bộc phát làm cho người khác ngoài ý muốn, nhưng lại không thể thay đổi được thế cục, Hổ Đao phóng tới kiêu dương mà không chút nghĩ ngợi, khí tức tăng vọt, tiếng gầm thét giống như đến từ nơi Cửu xuất hiện ở phía trên trường đao.

Quỷ hỏa màu xanh biếc bao phủ thanh cự nhận cao chừng một người, cuốn lên đao mang cao vài trượng.

Ngang nhiên chém vào kiêu dương như lưu tinh trụy địa.

"Oanh!"

Liệt diễm nổ tung, đao quang chỉ trì trệ một chút rồi lại vọt tới trước, chém thẳng tới trán của Minh hộ vệ.

Xong!

Trong chốc lát.

Sự tuyệt vọng hiện lên trong lòng của tỷ đệ Điền thị và Minh hộ vệ, trong mắt ba người cũng tràn đầy hoảng sợ.

Đúng lúc này.

"Ông. . ."

Đột nhiên.

Miếng ngọc bội ở trước ngực Minh hộ vệ khẽ run lên, một tầng liệt diễm mong manh lặng lẽ xuất hiện.

"Bành!"

Đao quang vừa chạm vào liền lập tức tiêu tán.

Không chỉ như vậy, từ trong thanh cự nhận tương dung với bản thể của Hổ Đao cũng truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Một sợi hỏa tuyến nghịch thế quấn quanh cự nhận và quỷ thể.

Cự nhận không thể phá vỡ lập tức tan rã với tốc độ kinh người, quỷ thể cũng hóa thành một ngọn đuốc đang cháy hừng hực.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa ngừng thì lại c một con hỏa xà to bằng ngón tay từ trong liệt diễm lao ra, đón gió bành trướng.

Trong lúc hô hấp.

Hỏa xà đã biến thành một con hỏa long, xoay quanh giữa không trung, con hỏa long lập tức há miệng rồng ra phun về phía vị trí của phụ nhân và đám nha dịch.

"Oanh. . ."

Trong nháy mắt.

Trong cảm nhận của tất cả mọi người, ngoài liệt diễm ra, giữa thiên địa này cũng không còn gì khác.

Liệt diễm đi qua.

Trong hiện trường đã trống rỗng, toàn bộ bóng người đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, nhưng mặt đất, vách tường và đường đi lại không bị hư hao chút nào.

"Rầm rầm. . ."

Tiếng vũ khí va chạm vang lên, nơi cuối con đường xuất hiện rất nhiều bóng người, một người trong đó rống to thét lên:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Vào lúc cấm đi lại ban đêm mà dám tụ chúng đấu pháp ở trong thành, bắt lại cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận