Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 607. Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật

Chương 607. Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật


Người dịch: Whistle

Đây là một cửa hàng nhỏ ở bên trong phường thị.

Cửa hàng không lớn, chỉ một gian nhà chính, cánh cửa rộng mở, toàn bộ mọi thứ bên trong đều lọt vào trong tầm mắt, trong cửa hàng trống rỗng.

Trước cửa treo một tấm biển.

Đan Thư Lưỡng Toàn.

Ở hai bên trái phải còn có hai cặp câu đối, kiểu chữ long phi phượng vũ, nhưng gieo vần lại không được tinh tế cho lắm: Đan uẩn vạn vật linh, thư tàng đại đạo bản.

Đây chính là cửa hàng mà Mạc Cầu đã mở trên đảo rùa.

Dùng để giao dịch đan dược và công pháp.

Cửa hàng vừa mới mở, cũng không tận lực tuyên dương, ngoài mấy người rải rác ra thì không có người nào biết được ông chủ ở sau lưng nó lại là một vị Tông sư Kim Đan.

Chưởng quỹ trông coi cửa hàng này chính là một vị đệ tử không đáng chú ý của Trúc lão, tu vi Đạo cơ sơ kỳ, sở thích là đọc kinh quyển của các nhà, có danh xưng Bách Hiểu Sanh.

Tu vi không cao, nhưng lại hợp với chức này.

"Lão gia, chính là người này." Kỳ Hồng cung kính dẫn Mạc Cầu từ trong hậu viện đi ra, chỉ về phía một vị văn sĩ trung niên ở trong cửa hàng:

"Ông ta muốn dùng truyền thừa để đổi lấy hai viên Trúc Cơ đan."

Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người văn sĩ.

Người này có tu vi Đạo cơ sơ kỳ, tuổi tác chỉ mới qua hai trăm, nhưng trên người lại có ám tật, thọ nguyên tổn hại, ngày giờ đã không còn nhiều.

Muốn Trúc Cơ đan. . .

Đây là đang chuẩn bị cho hậu nhân rồi.

Hắn liền mở miệng hỏi:

"Là Công pháp gì?"

Văn sĩ ngây người, ông ta không ngờ sau lưng cái cửa hàng không đáng chú ý mà mình chuyên môn lựa chọn lại có một vị Tông sư Kim Đan, Mạc Cầu cũng không ẩn tàng khí tức trên người.

"Tiền. . . Tiền bối."

Văn sĩ há to miệng, vội vàng lấy ra một quyển sách:

"Đây là pháp môn được truyền thừa đời đời trong tông môn của vãn bối, tên là Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật, một khi tu thành, cùng giai có thể đánh đâu thắng đó."

"Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, đưa tay hút quyển công pháp tới.

Tiện tay lật ra, hai mắt lập tức sáng lên.

Trên quyển sách này không có phương pháp tu hành, chính đang tường thuật công pháp, tương đương với một quyển thư, nhưng vẫn có thể nhìn ra không ít thứ.

"Không sai." Mạc Cầu thu hồi quyển sách, chậm rãi gật đầu:

"Mặc dù cùng giai đánh đâu thắng đó có phần khoa trương, nhưng đúng là một môn Pháp thuật không sai, mà lại còn là song thuộc tính Lôi, Hỏa, xem như khó được."

"Hai viên Trúc Cơ đan."

"Có thể!"

Pháp thuật này có thể dung năm loại Linh hỏa làm một thể, còn dẫn thêm lực lượng thiên lôi, một khi thi triển, có thể nói là lôi hỏa cuồn cuộn không có điểm cuối.

So với Huyền Hỏa Đằng Long của hắn còn mạnh hơn không ít.

Nếu như có thể tập hợp đủ năm loại Linh hỏa thượng đẳng, cho dù là ở Kim Đan cảnh thì cũng có thể dùng làm một đại sát chiêu, như vậy xem ra, truyền thừa trên người kẻ này chắc chắn sẽ không kém.

"Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!" Văn sĩ đại hỉ, vội vã khom người:

"Ta lập tức đi lấy pháp môn."

"Không vội." Mạc Cầu phất tay, nhìn đối phương:

"Ngươi tên là gì? Truyền thừa này từ đâu đến?"

Thấy sắc mặt đối phương thay đổi, Mạc Cầu chậm rãi nói:

"Không cần phải lo lắng, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, nếu như ngươi cảm thấy không tiện thì có thể không cần trả lời."

"Cái này. . ." Văn sĩ lộ vẻ chần chờ, bất quá nghĩ đến đối phương là một vị Tông sư Kim Đan, sẽ không đến mức ham muốn đồ vật của mình, lập tức nói:

"Vãn bối Đan Bá Tường, chính là đệ tử của Phi Linh tông."

"Phi Linh tông?" Mạc Cầu nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói:

"Là tông môn ở trong Long Giang thuỷ vực, đã sụp đổ từ vài chục năm trước sao? Ngươi họ Đan, có quan hệ gì với tông chủ của tông môn này?"

Hắn cũng không biết nhiều về tông môn trong Cửu giang thuỷ vực, nhưng lại trùng hợp biết được Phi Linh tông này, bởi vì tông này có một môn truyền thừa đỉnh tiêm có quan hệ đến lửa.

Phi Linh tông đời đời đều có Kim Đan, nhưng vì đắc tội với Thánh tông nên sụp đổ.

"Chính là Phi Linh tông." Trên mặt Đan Bá Tường hiện ra bi ý, trầm giọng nói:

"Tông chủ tiền nhiệm chính là gia tổ, tông môn bất hạnh, gia môn bất hạnh."

"Haizz!"

Nhớ năm đó, ông ta cũng có tiền đồ sáng lạn, lại thêm tuổi còn trẻ đã chứng được Đạo cơ, cho dù là Kim Đan đại đạo cũng chưa chắc không thể dòm ngó.

Kết quả. . .

Một phen kiếp nạn qua đi, tông môn sụp đổ, căn cơ của mình cũng bị thương, mấy trăm năm trốn đông trốn tây, sự vất vả trong đó người ngoài là không thể nào hiểu được.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu.

Hắn không có hứng thú với chuyện mà Phi Linh tông gặp phải, nhưng lại có hứng thú rất lớn về truyền thừa của tông này.

Mạc Cầu liền vỗ nhẹ quyển sách trong tay, chậm rãi nói:

"Quyển Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật của ngươi có chút không sai, nhưng những dòng miêu tả cuối cùng lại có chút không được tỉ mỉ, chắc là còn có pháp môn sau đó nữa, đúng không?"

"Cái này. . ." Ánh mắt Đan Bá Tường lấp lóe, nhỏ giọng nói:

"Không dám lừa gạt tiền bối, Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật thật sự có quyển hạ, chẳng qua pháp môn kia dính đến căn cơ truyền thừa của Phi Linh tông, không thể tiết lộ ra ngoài."

"Bây giờ vãn bối lấy ra công này đã là vi phạm tổ huấn, cái khác. . ."

"Xin thứ cho vãn bối không thể làm được!"

"Như vậy à." Mạc Cầu nhíu mày, lắc đầu than nhẹ:

"Thật sự là đáng tiếc."

Mạc Cầu thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Mặc dù Dung Hỏa Quyết đã nhiều lần tiến giai, nhưng hiện giờ cũng đã khó mà dung nạp thêm nhiều Linh hỏa, Cương Sát hợp nhất thì còn cách rất xa.

Môn Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật này làm cho hắn có không ít ý nghĩ.

Nhưng mà.

Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật tuy tốt, nhưng hạn chế cũng rất lớn, cần có thần lôi gồm năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, yêu cầu quá hà khắc, khó mà giải quyết vấn đề căn bản.

Nếu như có thể tiến thêm một bước, vậy liền có thể nghĩ thêm biện pháp.

Dầu gì, mượn nhờ tinh thần thức hải thì cũng sẽ có cơ hội thôi diễn ra pháp môn phù hợp.

Một lát sau.

Đan Bá Tường mang theo thư tịch và hai vị Đạo cơ hảo hữu chạy đến, giao ra công pháp.

Ông ta rất cẩn thận, chuyên môn mời người tới làm chứng kiến, như vậy chỉ cần Mạc Cầu quan tâm đến mặt mũi thì sẽ không có khả năng trắng trợn cướp đoạt công pháp của ông ta.

"Hai viên Trúc Cơ đan!"

Mạc Cầu lấy ra hai viên Trúc Cơ đan mà hắn lấy được từ Hà Bách Linh đưa cho đối phương, lại chưa từ bỏ ý định hỏi:

"Những truyền thừa khác của Phi Linh tông thật sự không thể giao dịch sao?"

"Thực không được." Sắc mặt Đan Bá Tường hơi trắng bệch, ông ta lo rằng đối phương sẽ trở mặt, sau khi kiểm tra đan dược xong liền vội vàng ôm vào lòng, nói:

"Vãn bối cáo từ! Cáo từ!"

"Không tiễn."

"Đát. . ."

Đan Bá Tường vừa bước ra khỏi cửa liền ánh mắt lấp lóe, bỗng nhiên quay người nhìn Mạc Cầu hỏi:

"Tiền bối thật sự cần công pháp truyền thừa của Phi Linh tông sao?"

"Đương nhiên." Mạc Cầu nhíu mày:

"Thế nào, ngươi thay đổi chú ý sao? Giá tiền dễ nói."

"Không." Đan Bá Tường khoát tay, nói:

"Thật ra, bởi vì chuyện năm đó nên pháp môn trên người vãn bối cũng không hoàn chỉnh, nhưng vãn bối biết ở chỗ nào có truyền thừa chân chính của Phi Linh tông."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:

"Ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Tiền bối, mặc dù cuộc sống hiện giờ của vãn bối rất gian khổ, nhưng vẫn tông chủ của Phi Linh tông, cho nên cũng không hi vọng truyền thừa của tông môn mình bị thất lạc ở bên ngoài." Đan Bá Tường chậm trãi mở miệng:

"Nếu như tiền bối giúp vãn bối thu hồi truyền thừa, vãn bối nguyện ý để cho tiền bối quan sát một lần, xem như tạ ơn!"

"Thật sao?" Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm:

"Truyền thừa của Phi Linh tông ở chỗ của người khác?"

"Không sai!" Đan Bá Tường lộ vẻ hận ý:

"Người kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trộm lấy tông môn truyền thừa, hiện giờ đã mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng, sống tiêu diêu tự tại, vãn bối chỉ hận thực lực của mình không tốt."

"Nếu không. . ."

"Sẽ vì tông môn diệt trừ tên bại hoại này!"

"A. . ." Mạc Cầu nghe vậy liền cười khẽ:

"Nói cách khác, truyền thừa không ở trên người của ngươi, nếu như vậy thì ta cần gì phải giao dịch với ngươi, trực tiếp đi tìm người kia chẳng phải là được rồi sao?"

"Tiền bối, không dễ dàng như vậy." Đan Bá Tường nhoẻn miệng cười, trong nụ cười mang theo sự tự tin:

"Sở dĩ vị trí Tông chủ của Phi Linh tông đều toàn họ Đan là vì có nguyên do của nó, cho dù người ngoài có lấy được truyền thừa kia thì cũng không thể mở nó ra."

"Chỉ có Đan mỗ mới có thể mở ra!"

Trong tràng yên tĩnh.

Mạc Cầu nheo mắt lại, đưa tay gõ nhẹ bàn.

Dừng một chút, mới nói:

"Đúng là ta rất có hứng thú với truyền thừa của Phi Linh tông các ngươi, nhưng ta cũng không thể cam đoan là truyền thừa này sẽ thật sự có tác dụng với ta."

"Tiền bối." Đan Bá Tường hơi biến sắc, nói:

"Truyền thừa tông ta không phải vật thường, việc này liên quan đến Tiên Thiên Linh Vật, theo lời mà gia tổ nói, nếu như có thể hiểu thấu đáo truyền thừa, cho dù là Đan phá Anh thành cũng không có vấn đề."

Đối với chuyện này, Mạc Cầu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Nguyên Anh truyền thừa?

Trong cả Vân Mộng Xuyên này lại có được mấy môn chứ?

Thái Ất tông truyền thừa nhiều năm như vậy, đời đời truyền thừa không ngừng, cũng chỉ vỏn vẹn có mấy môn công pháp có cơ hội chứng được Nguyên Anh, Chân Nhân dễ thành như vậy sao?

Bất quá.

Một câu nói sau đã đả động hắn.

"Vả lại, truyền thừa này hiện đang nằm trong một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, mặc dù gã ta đã đầu nhập vào thế lực khác, nhưng thực lực mạnh nhất của thế lực này cũng chỉ là Đạo cơ Viên mãn."

Đan Bá Tường mở miệng:

"Tiền bối xuất thủ, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay!"

. . .

Phía trên đảo rùa.

Trúc lão cẩn thận nghe xong Mạc Cầu miêu tả, khó hiểu nói:

"Mạc đạo hữu, chuyện này có vấn đề gì không?"

"Thật trùng hợp." Sắc mặt Mạc Cầu lạnh lùng, thản nhiên nói:

"Đúng lúc ta đang cần Công pháp hệ Hỏa truyền thừa đỉnh tiêm liền có chuyện này tìm tới cửa, chẳng lẽ đạo hữu không cảm thấy rất trùng hợp sao?"

"Cái này. . ." Trúc lão lắc đầu:

"Đạo hữu suy nghĩ nhiều rồi?"

"Không phải tên Đan Bá Tường kia cũng đã nói là mới chỉ vừa phát hiện ra tung tích của tên phản đồ đó gần đây sao, y tới tìm đạo hữu nhờ tìm về truyền thừa cũng là đương nhiên. Vả lại, nếu như Đan Bá Tường có ác ý thì chắc hẳn đạo hữu có thể phát hiện ra mới phải."

Trúc lão cảm thấy Mạc Cầu nhạy cảm hơi quá mức.

Mặc dù trong tu hành giới thường thấy chém chém giết giết, nhưng cũng không phải chỉ toàn là sát cơ, nửa bước khó đi.

Nếu như thời thời khắc khắc đều nghĩ tới việc có người muốn hại mình, vậy cũng. . .

Quá bi ai!

"Dường như Trúc lão rất có hứng thú với chiếc áo tơi của Ngân Xà Điếu Tẩu." Mạc Cầu cũng không giải thích nhiều, trực tiếp lấy ra một chiếc áo tơi, nói:

"Đi theo ta một chuyến, vật này chính là của ông."

"Ây. . ." Trúc lão há miệng, dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc:

"Mạc đạo hữu làm việc cẩn thận, lão hủ bội phục, khó trách có được thành tựu như ngày hôm nay, nghĩ kỹ lại thì chuyện này quả thật có không ít điểm đáng ngờ."

"Đi một lần cũng có thể!"

Mạc Cầu hài lòng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận