Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 420. Nhiệm Vụ

Chương 420. Nhiệm Vụ


Người dịch: Whistle

"Dị hoá?" Vương Hổ ngây người.

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu, nếu đã nói rồi thì hắn cũng không giấu nữa:

"Muốn tu pháp này thì đầu tiên ngươi phải tìm được một con Linh thú, sau đó dùng bí pháp dung hợp huyết mạch của Linh thú vào bản thân, mượn nhờ lực lượng huyết mạch của Linh thú để gia tăng tu vi và thực lực, thậm chí có thể tu thành thiên phú thần thông."

"Chỗ thiếu hụt là người sẽ phát sinh dị hoá ở một trình độ nhất định, tâm tính có thể sẽ chịu ảnh hưởng, nếu như đi sai bước nhầm, có khả năng rất lớn ngươi sẽ biến thành dị loại người không ra người yêu không yêu."

Pháp môn này đương nhiên là đến từ Vu cổ chi thuật của Ti Hành rồi.

Cho dù hắn đã nhiều lần cải tiến, nhưng chỗ thiếu hụt vẫn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ít nhất thì Mạc Cầu không có ý định tu tập.

Chẳng qua việc này cũng không trở ngại đến chuyện hắn dùng người để diễn luyện một chút, để gia tăng một chút kinh nghiệm trong quá trình hoàn thiện.

". . ."

Vương Hổ há to miệng, sắc mặt hơi trắng bệch, giọng nói có phần không lưu loát:

"Sau này đều sẽ như thế sao? Không phải người cũng không phải thú?"

"Vậy thì cũng không nhất định." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta có một toa thuốc có thể tẩy đi huyết mạch trên người, nhưng Linh dược mà toa thuốc này cần lại cực kỳ hiếm thấy, sợ là chỉ có Đạo cơ hậu kỳ hoặc Tông sư Kim Đan mới có thể tập hợp đủ."

"Vả lại, huyết mạch muốn tẩy đi không thể quá mạnh, tu vi cũng không thể quá cao, nếu không thì sẽ vô dụng."

Vương Hổ bắt đầu trầm tư, dường như là đang cân nhắc.

"Không quyết định được sao?" Mạc Cầu cười khẽ:

"Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ là Linh thú phù hợp với yêu cầu của pháp môn này thôi thì cũng đã rất hiếm thấy rồi."

"Không!" Vương Hổ bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt lộ vẻ ngưng trọng:

"Con quyết định rồi, con sẽ tu tập môn công pháp này!"

"Hửm?" Mạc Cầu nhướng mày:

"Ngươi chắc chứ?"

"Chắc chắn!" Vương Hổ gật đầu thật mạnh:

"So với Tiểu Thiền thì thiên phú của con xác thực rất kém cỏi, nếu như không nghĩ biện pháp khác, sợ là cả đời cũng không có tư cách đi chung với muội ấy."

"Con tin tưởng sư phụ, cũng tin tưởng sư phụ nhất định không hại con."

"Ngươi cần phải nghĩ cho kĩ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Những khó khăn khi tu luyện pháp này thì không nói, chỉ riêng tâm tính thôi cũng đã có yêu cầu cực cao rồi, nếu như tâm chí không kiên, sẽ chỉ hại người hại mình."

"Vả lại, cho dù có thể ngăn chặn thú tính bên trong huyết mạch thì tính cách của bản thân cũng sẽ bị công pháp vặn vẹo."

"Sư phụ." Vương Hổ nhấc tay, cắt ngang lời nói của Mạc Cầu, trầm giọng nói:

"Con đã quyết định rồi."

Nói xong liền quỳ rạp xuống đất:

"Xin sư phụ ban thưởng pháp môn!"

"Ngươi. . ." Mạc Cầu cúi đầu, nhăn mày, hơi trầm tư một chút, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

"Thôi được!"

"Công này cũng không phải là hoàn toàn không có ưu điểm, ít nhất là nếu như có thể tìm được Linh thú hiếm thấy thì thực lực có thể đại tiến."

"Chỉ tiếc là không thể duyên thọ."

Nói xong liền vung tay bắn ra một miếng ngọc giản:

"Pháp môn liền ở trong này, ngươi xem trước đi, chờ khi thuộc lòng thì đi tìm huyết mạch Linh thú để tu luyện."

"Vâng." Vương Hổ đáp lời.

"Không nên đem hy vọng đặt hết vào môn công pháp này, vẫn là lấy chuyện tu hành của bản thân làm chủ, miễn cho chậm trễ thời gian." Mạc Cầu mở miệng:

"Dù sao, công này cũng. . . Quá hà khắc."

"Đệ tử minh bạch." Vương Hổ tiếp nhận ngọc giản, nghiêm mặt trả lời, thấy Mạc Cầu cất bước đi, vô thức hỏi:

"Sư phụ muốn đi ra ngoài sao?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Ta ở Chấp Pháp điện nhận một nhiệm vụ, cần phải đi một chuyến xa nhà, ngắn thì hơn một tháng, nhiều thì nửa năm sẽ trở về."

"Nhiệm vụ?" Vương Hổ tỏ ra kinh ngạc:

"Sư phụ ngài cũng làm nhiệm vụ sao?"

"Nói cái gì vậy." Mạc Cầu biểu lộ không thay đổi:

"Mạc mỗ thân là đệ tử của Thái Ất tông, đương nhiên là phải làm việc vì tông môn rồi, nhận nhiệm vụ thì có gì không thể."

"Vâng, vâng." Vương Hổ xấu hổ gãi đầu một cái, nói:

"Chỉ là nhất thời con quá kinh ngạc. Dù sao thì. . . Trong mấy chục năm nay sư phụ đều không nhận nhiệm vụ gì."

"Luôn có ngoại lệ." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, khẽ vung tay áo dài, cơ thể hóa thành một đạo kiếm quang bay thẳng lên không trung.

Trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

"Thật sự là hiếm lạ!"

Vương Hổ nhìn Mạc Cầu rời xa, vẻ mặt vẫn kinh ngạc như cũ, liên tục lắc đầu nói:

"Một người chỉ biết cắm đầu vào tu hành như sư phụ mà cũng sẽ nhận nhiệm vụ đi xa nhà? Thật sự là kỳ lạ kỳ quái!"

Nói xong y liền dùng thần niệm quét vào trong ngọc giản.

Một lát sau.

Vương Hổ vuốt cằm, ánh mắt chuyển động:

"Linh thú?"

"Nghe nói con Phong Lôi Chuẩn ở trong khe núi kia chính là Linh thú xếp hàng đầu trong cái bảng gì đó, không biết có được hay không?"

"Hay là. . ."

"Thử một chút?"

........

Chấp Pháp điện.

Ở trong bát viện thì nó nằm ở phía nam của kiếm viện, những người đi lại ở đây đa phần là tu sĩ của Bắc Đấu cung và Thanh Vân cung.

Tu sĩ của hai cung này thiện sát phạt, dựa vào ngoại công để tích góp công lao, đổi thưởng của tông môn.

Không ít đệ tử của Thuần Dương cung cũng là như vậy.

Mà Ất Mộc cung, Thái Hòa cung, Trùng Dương cung, thì đa phần lại dựa vào nội công tích lũy.

Như.

Chế phù, Luyện đan, Bày trận vân vân. . .

Trong những năm này, người quen của một vị bế quan khổ tu như Mạc Cầu cũng đều là tu sĩ tích góp nội công.

Không quen biết gì nhiều với tu sĩ ngoại công.

Hiện giờ hắn đã ngây người ở Chấp Pháp điện này rất lâu rồi, nhưng lại không gặp được bao nhiêu người quen.

Thậm chí còn bị người tiến lên hỏi thăm về thân phận lai lịch

Vì vậy nên hắn liền rời khỏi đại điện, nhảy tới một đỉnh núi ở bên cạnh yên lặng chờ đợi đồng bạn chấp hành nhiệm vụ tới.

Trên đỉnh núi.

Gió lớn phả vào mặt.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng, trên thân xuất hiện một tầng hỏa diễm như hư như ảo.

"Hô. . ."

Hỏa diễm chập chờn theo làn gió.

Nhưng mặc cho gió núi có thổi như thế nào thì tầng hỏa diễm mỏng manh này lại không hề bị dập tắt.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

Sau khi hắn luyện hóa Cửu U Minh Hỏa thì hỏa lực mà Luyện Sát thuật ngưng tụ đã đạt tới Lục phẩm.

Lại còn tới gần Thất phẩm.

Thất phẩm sát khí chính là Luyện Sát thuật Đỉnh phong.

Nếu như muốn tiến bộ nữa thì cần Luyện Sát Thành Cương, thậm chí là cương sát hợp nhất thì bí pháp mới có thể đại thành.

Pháp này cũng không tính là hiếm thấy, pháp môn thì cũng có thể hối đoái được trong tông môn, còn lại thì phải xem cơ duyên, khổ tu và thiên phú.

Nhưng ngươi tu thành Thất phẩm sát khí lại lác đác không có mấy.

Chỉ vọn vẻn chuyện thu thập các loại Linh hỏa rồi luyện hóa thôi cũng đã rất khó rồi.

Nếu như không có thiên phú và khả năng chưởng khống Công pháp như Mạc Cầu thì cho dù có lấy được Linh hỏa thì sợ rằng cũng chẳng quá Ngũ phẩm.

Lục phẩm đã khó càng thêm khó.

Ngoại trừ Kim Đan và Nguyên Anh nhàn hạ ra thì chưa bao giờ có người tu thành Cương sát hợp nhất.

Về phần uy năng. . .

Mạc Cầu nhắm mắt lại, cảm nhận lực lượng hệ Hỏa kinh khủng đang được ẩn chứa trong Cửu Hỏa Thần Long Tráo.

Hiện giờ.

Sợ là không cần thi triển Kiếm Khí Lôi Âm, chỉ dựa vào ngọn lửa này thôi cũng đã có thể đốt cho Ti Hành trong hình dạng Lục Dực Thiên Ngô thành tro bụi rồi.

Trong lúc trầm tư, ánh mắt Mạc Cầu hơi sáng lên.

Hoàn thủ tứ phương, nguyên khí chập trùng giữa thiên địa thu hết vào mắt, có thể thấy được ngũ hành biến hóa.

Rất nhiều huyền diệu đều lọt vào trong tầm mắt hắn.

Linh Quan Pháp Phãn.

Nghe nói ở trong thiên đình có một vị Thần tên là Vương Linh Quan, cũng được xưng là Đô Thiên Đại Linh Quan.

Vị thần này chưởng lôi, khống hỏa, hàng ma, thu ôn, nhiếp độc.

Pháp tướng mi sinh thụ nhãn, có thể quan sát tam giới lục đạo, nhìn rõ vui buồn của chúng sinh, thực lực kinh khủng lại cường hãn.

Vì vây mà môn pháp nhãn này được đặt cho cái tên này.

Thần thông cường hãn trong Thương Vũ phái có mười bảy loại, bất luận có xếp như thế nào thì Linh Quan Pháp Nhãn cũng đều nằm trong hàng ngũ dẫn đầu.

Thương Vũ phái to lớn như vậy mà cũng chỉ có ba người tập được toàn công.

Cho dù là ở Thuần Dương cung của Thái Ất tông thì Linh Quan Pháp Phãn cũng thuộc về pháp môn chỉ truyền cho đệ tử Hạch Tâm.

Mạc Cầu có thể nhận được truyền thừa của pháp này cũng là vì cơ duyên xảo hợp, chiếm tiện nghi muốn lưu lại truyền thừa của Thương Vũ phái.

Mấy ngày sau.

"Bạch!"

Hai vệt độn quang từ trên đỉnh núi hạ xuống, hiện ra một nam một nữ.

Nữ tử chính là Tang Thanh Hàn của Ất Mộc cung, lúc này trên mặt nàng đang mang theo một chút áy náy và bất đắc dĩ.

"Mạc sư huynh, để cho sư huynh đợi lâu."

Nàng nhìn vị nam tử bên cạnh rồi nói:

"Vị này là Hà Thừa Nghiệp Hà sư huynh của Bắc Đấu cung, sư huynh nghe nói chuyện này nên cũng muốn đi theo."

Trên mặt có vẻ hơi chống đối.

"Nha!" Mạc Cầu đứng dậy gật đầu ra hiệu với đối phương:

"Hà huynh, hữu lễ."

"Ừm."

Tướng mạo của Hà Thừa Nghiệp cũng thật không bình thường, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng, thái độ ngạo mạn, cách ăn mặc như công tử nhà giàu.

Đối với câu chào hỏi Mạc Cầu gã chỉ hơi gật đầu, thậm chí thái độ trên mặt gã còn làm người ta chán ghét mà không hiểu vì sao:

"Mạc đạo hữu trông rất lạ mặt, nghe Tang sư muội nói, ngươi là tu sĩ ngoại lai bái nhập Thuần Dương cung?"

"Không sai."

Mạc Cầu vô thức nhíu mày.

"Hừ!" Hà Thừa Nghiệp bĩu môi:

"Xem ra cuộc sống trước kia của Mạc đạo hữu cũng không được như ý lắm, hiện giờ đã lựa chọn được một chỗ tốt."

"Hà sư huynh." Gương mặt xinh đẹp của Tang Thanh Hàn phát lạnh:

"Mặc dù tu vi của Mạc sư huynh không cao, nhưng lại thông thạo luyện đan, thâm thụ Tạ sư huynh của Thuần Dương cung xem trọng."

"Nếu như Tạ sư huynh không muốn đi thì có thể quay trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận