Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 747. Va Chạm

Chương 747. Va Chạm


Người dịch: Whistle

"Quả nhiên!" Quỷ Đầu thét lên:

"Họ Mạc, ngươi còn dám nói bọn hắn không có quan hệ?"

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:

"Các vị, tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, tiếp tục xoắn xuýt chuyện này do ai làm cũng không có chút ý nghĩa nào, vả lại. . . , cũng chưa chắc kẻ này là do chúng tôi dẫn tới."

"Không phải ngươi thì còn có thể là ai?" Hắc Bạch Vô Thường hừ lạnh:

"Chẳng lẽ là do bọn ta làm hay sao?"

Rồi lại lập tức nói:

"Phiền phức là do các hạ rước lấy, các hạ tự mình giải quyết đi!"

Nói xong liền hiển lộ ra thoái ý.

Hồng Cốt chỉ còn lại một bộ bạch cốt, trên xương không có chút da chút thịt nào, chỉ có đoàn Quỷ hỏa ở trong mắt là đang điên cuồng loạn động, khiến cho người khó có thể đọc được ý nghĩ của y.

"Mạc đạo chủ!"

Đế Khốc nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, vẻ mặt ngưng trọng:

"Việc đã đến nước này rồi, ngươi theo ta trở về đợi phụ vương xử lý đi, nể mặt của Thái Chân, ta sẽ không lấy mạng ngươi."

"Hoặc là. . ."

"Ngươi chết, Thái Chân ở lại!"

"Thật sao?"

Cho dù là đang bị một vị Quỷ Vương, một vị Hầu gia đỉnh tiêm nhìn chằm chằm thì Mạc Cầu vẫn mặt không đổi sắc, chỉ liếc nhìn về phía thông đạo ở sau lưng bọn họ:

"Đáng tiếc, Mạc mỗ cũng không chỉ có hai sự lựa chọn này."

"A. . ."

Quỷ Vương Bạch thúc nghe vậy bèn hừ nhẹ, biểu lộ tùy ý trên mặt đã có chút lãnh túc:

"Nhân tộc tiểu bối, khẩu khí thật lớn, ta đang muốn xem thử ngươi đã làm cách nào mà bắt được tên đồ đệ bất thành khí kia của ta?"

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Cự ly giữa song phương không đủ một dặm, đối với rất nhiều nhân quỷ mà nói, loại khoảng cách này cũng không tính là xa.

Bạch thúc bỗng nhiên biến mất, làm cho ngũ quỷ Bạch Cốt đạo đột nhiên căng cứng người.

Một cảm giác hoảng sợ khó mà ngăn chặn xuất hiện trong lòng bọn hắn.

Băng lãnh túc sát chi ý hóa thành vô số gai nhọn, bỏ quả rất nhiều thần thông Pháp thuật phòng ngự của bọn hắn, trực tiếp xuất hiện trong nội hạch Thần hồn.

Giống như bị người cầm kiếm chỉ vào điểm yếu hại.

Chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái liền có thể lấy đi tính mạng.

Thiên Quỷ!

Hơn nữa còn là Thiên Quỷ có sở trường về tốc độ, trong lòng ngũ quỷ sinh ra tuyệt vọng, thoái ý vốn đã dâng lên trong lòng cũng tan thành mây khói.

Ngay cả bóng dáng đều không nhìn thấy, tốc độ như vậy, làm sao trốn?

Trốn như thế nào!

Chỉ là bị sát ý áp tới cũng đã làm cho ngũ quỷ biến sắc, Mạc Cầu đối mặt với hung hiểm như thế nào thì nghĩ cũng biết.

"Ông. . ."

Linh quang lấp lóe.

Tầng tầng quang ảnh xuất hiện trên pháp y của Mạc Cầu, giốn như những con sông dài đang bao phủ quanh người.

Chỉ Xích Thiên Hà!

Càn Khôn Đạo Bào!

Chiếc đạo bào này chính là vật mà Tông chủ Thái Ất tông ban tặng, là lễ vật khi hắn thành lập Toàn Chân đạo, cũng là một món Pháp bảo hộ thân Thượng phẩm.

Trên đó có khắc Pháp thuật Chỉ Xích Thiên Hà, cũng là bí truyền của Thái Ất tông, không phải Nguyên Anh Chân nhân Nội phong thì không được truyền thụ.

Sau khi kích phát.

Trong vòng gang tấc có thể trở thành Thiên Hà.

Dường như thời không ở khoảng cách một xích xung quanh Mạc Cầu đang bị kéo duỗi vô hạn, từng đạo trường hà mang theo lực lượng nhược thủy bao phủ người hắn.

Nếu như muốn cận thân, không chỉ phải vượt qua từng đạo trường hà, mà còn phải đối mặt với lực lượng hao mòn của nhược thủy.

Món pháp y này chính là bảo vật mà Thái Ất tông ban thưởng cho Toàn Chân đạo truyền thừa, há lại vật bình thường, cho dù là Nguyên Anh thì cũng không thể dễ dàng công phá.

Mắt trần có thể nhìn thấy.

Một vệt lưu quang màu đen xuất hiện ở trong Thiên Hà, dùng tốc độ siêu việt cảm giác phá toang từng dòng sông dài, trực chỉ cổ họng của Mạc Cầu.

Tuy rằng có tầng tầng cách trở, nhưng sát cơ lại không hề suy yếu một chút nào.

Trong lòng Mạc Cầu nảy sinh báo động.

Hắn híp mắt lại, đối mặt với sát cơ đột kích, sắc mặt bất vi sở động giống như băng cứng vạn năm vậy, thậm chí ngay cả trong lòng cũng không nổi gợn sóng.

Mi tâm run rẩy.

Đại La Pháp Nhãn lặng lẽ vỡ ra.

Thời gian đột nhiên trở nên chậm lại trong giây phút này.

Dường như tất cả mọi thứ trong thiên địa cũng đều được đặt vào trong cảm giác.

"Hả?"

Khi hắn triển khai Chỉ Xích Thiên Hà, tuy rằng trong lòng 'Bạch thúc' có chút tán thưởng, nhưng cũng tỏ ra lơ đễnh.

Toàn Chân đạo có thể ngăn cản thông đạo Âm dương nhiều năm như vậy, khiến cho Âm binh khó xâm chiếm, Mạc Cầu thân là Toàn Chân đạo chủ, há sẽ không có chút thủ đoạn.

Nhưng,

Loại thủ đoạn này mà đặt ở người Nguyên Anh Chân nhân thì mới có thể làm cho ông ta cảm thấy có phần kiêng kị, chỉ là Kim Đan thì vẫn còn chưa đủ nội tình

Nhưng bây giờ.

Một cảm giác nguy cơ bỗng nhiên xuất hiện trên người ông ta.

Chẳng qua chỉ là một giới hậu bối?

Tại sao lại như vậy?

Ý niệm chuyển động, trước mắt đột nhiên xuất hiện trăm ngàn vệt đao mang, sắc bén xen lẫn trong trường hà, từ bốn phương tám phương lao tới.

Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận!

Bất quá lúc này Mạc Cầu không phải đang điều khiển Phi kiếm, mà là Bách Tịch Đao.

Dùng phong mang của Bách Tịch Đao, cho dù là Thiên Quỷ thì cũng cảm thấy kinh dị, thân pháp vốn đã siêu nhiên ngoại vật cũng bị ép cho đi ra ngoài.

"Đinh. . ."

Trăm ngàn lần trảm kích, chỉ phát ra một tiếng vang nhỏ.

Mạc Cầu cầm đao mà đứng, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy, tinh khí thần tụ hợp trên mũi đao, liên tục va chạm với thanh Quỷ binh quỷ dị khó dò kia.

Một người một quỷ va chạm vào nhau, cự lực kinh khủng bộc phát trong phạm một xích.

Đại điện vẫn bình yên vô sự.

Nhưng tòa thành trì to lớn này thì lại đang điên cuồng rung động, giống như đang bị cuốn vào một cơn gió lốc, vô số vết nứt dữ tợn xuất hiện ở dưới mặt đất.

"Ầm ầm. . ."

Phòng ốc sụp đổ, mặt đất băng liệt.

Chỉ trong thời gian một lát ngắn ngủi này, không ngờ thành trì đã hóa thành phế tích.

Chỉ có ở chính giữa đại điện, khí tức va chạm lẫn nhau mới có thể duy trì được sự cân bằng quỷ dị này, trở thành kiến trúc hoàn chỉnh duy nhất.

"Bạch!"

Bạch thúc bị ép lui lại, xuất hiện ở bên cạnh Đế Khốc.

Giống như ông ta bỗng nhiên biến mất không thấy rồi lại đột ngột xuất hiện vậy, chẳng qua biểu lộ trên mặt đã khác với trước đây, sự tự tin tuyệt đối đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm nghị.

Ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Cầu cũng không phải như đang nhìn một tên hậu bối.

Mà là như đang một vị đối thủ chân chính.

"Không tầm thường!"

Ông ta nhìn Mạc Cầu rồi chậm rãi gật đầu:

"Không hổ là Đạo chủ của Toàn Chân đạo, quả thật rất cao minh, với thực lực của các hạ, sợ là đã không kém hơn Nguyên Anh Chân nhân trên Dương thế bao nhiêu đi?"

Cuộc tấn công vừa rồi, ông ta không hề chiếm được thượng phong.

Thậm chí.

Còn bị một tên hậu bối ép cho quay ngược về.

Loại tình huống này, đừng nói là dưới trướng Lỗ Vương, cho dù là phóng nhãn trong cấp bậc Quỷ tướng khắp Thương quốc, người có thể làm được như vậy sợ là cũng lác đác không có mấy.

"Không dám." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

" Nguyên Anh trên Dương thế siêu phàm thoát tục, Mạc mỗ há có thể so sánh, ngược lại là các hạ, thân là Quỷ Vương Âm gian, thực lực cũng bất quá như vậy."

"A. . ." Gương mặt của Bạch thúc khẽ run rẩy, mắt hiện âm trầm:

"Tiểu bối, sở dĩ ngươi có thể đỡ được một chiêu của ta chỉ là ỷ vào lực lượng Pháp bảo, nhưng với thực lực của ngươi thì có thể kiên trì được bao lâu?"

Thân là Quỷ Vương, nhãn lực của hắn đương nhiên là không cần nhiều lời.

Bách Tịch Đao thì không cần đề cập tới, chỉ vỏn vẹn là món bảo y hóa thành trường hà hộ thân kia, một khi mở ra, trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng tiếp tục sử dùng.

Không có bảo y ngăn cản. . .

Hắn lấy cái gì ra để cản mình?

Cho dù là có thủ đoạn gì khác, nhưng nơi này là Âm gian, căn bản không có cơ hội để đối phương khôi phục Pháp lực.

"Đến mà không trả lễ thì không hay." Mạc Cầu khẽ nâng trường đao trong tay, nói:

"Các hạ cũng tiếp ta một chiêu!"

Dứt lời,

Đao xuất.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Đao ý trực chỉ nhân quả nghiệp chướng.

Thân thể Bạch thúc xiết chặt, lập tức bật cười lớn, da thịt đột nhiên run lên, cự lực vô tận trong cơ thể liền nhẹ nhàng thoát khỏi ràng buộc trên người.

Loại thủ đoạn này chẳng qua chỉ là phù du động đại thụ, không tự lượng. . .

Nguy!

Ý niệm chuyển động, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.

Ở phía sau đao quang, Mạc Cầu vươn tay, mi tâm vỡ ra, con ngươi loé lên một vầng sáng yếu ớt lặng lẽ rơi vào người ông ta.

Ngũ Chỉ Sơn!

Hư không sụp đổ.

Giống như một con cự thú vô hình đột nhiên mở ra miệng rộng nuốt Bạch thúc vào trong.

Vào vài chục năm trước, Mạc Cầu liền có thể dùng pháp này để vây khốn một vị Nguyên Anh, bây giờ thực lực lại có tiến bộ, đương nhiên là sẽ thành công.

Chỗ khó duy nhất chính là làm thế nào mới có thể khóa chặt khí tức của đối phương.

Với tốc độ mà Bạch thúc hiển lộ, nếu như né tránh, Mạc Cầu không thể nào truy tung được ông ta, may mà đối thủ cũng phạm phải một sai lầm không đáng có, khinh địch.

Một kích thành công, đao quang chuyển hướng.

Giống như Giao long vọt lên, xẹt qua một đường vòng cung ưu mỹ giữa không trung, mang theo sát cơ băng lãnh, lặng lẽ vô thanh tức nhưng lại nhanh như điện thiểm chém về phía Đế Khốc.

Bắt giặc trước bắt vua!

Hậu phương.

Quỷ hỏa trong mắt Hồng Cốt đột nhiên thiêu đốt, Hắc Bạch Vô Thường thì càng trợn tròn bốn mắt, khí tức trên người ngo ngoe muốn động.

Cơ hội!

Đối mặt với vị Quỷ Vương vừa rồi, trừ phi bọn hắn đang ở trong hang ổ, nếu không thì cho dù có muốn chạy trốn cũng không có cơ hội, bây giờ thì đã thấy được chuyển cơ.

Chỉ cần có thể bắt được Đế Khốc. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận