Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 679. Chia Ra

Chương 679. Chia Ra


Người dịch: Whistle

"Đạo hữu cẩn thận!"

Khấu Văn mở mắt, nói:

"Mặc dù món bảo vật này rất cao minh, nhưng dường như nơi đó là khu hạch tâm của Trận pháp, không thể nhẹ sờ."

Nếu không.

Trường Thanh Tử chính là hạ tràng.

Mạc Cầu gật đầu.

Hắn đã quan sát kỹ càng hơn.

Áp chủy hắc hồ ở trước mặt không chỉ có phẩm chất tốt, mà còn ẩn chứa lực lượng hệ hỏa hơn ngàn vạn năm, lớp bên ngoài giống như một tầng phòng ngự.

Hỏa diễm ẩn chứa ở bên trong có uy năng diệt thế.

May mà Trường Thanh Tử đã thay hắn ngăn cản một kiếp, sau khi luồng hỏa diễm này phát ra, mặc dù vẫn còn có không ít, nhưng uy năng cũng đã đại giảm.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, bấm tay điểm nhẹ về phái trước.

Hỏa Thần Đại Chú yếu ớt lấp lóe trong thức hải, còn có một cái bóng của Tất Phương đang giương cánh bay lượn xuất hiện ở bên ngoài cơ thể hắn.

Tất Phương, Thần thú thuộc Hỏa.

Trời sinh liền có năng lực khống chế vạn hỏa chư giới.

Mặc dù Mạc Cầu chỉ nhận được một tia chân ý truyền thừa của nó, nhưng phóng nhãn khắp giới tu hành thì cũng đã là rất cao minh rồi.

"Li!"

Tiếng hét vang lên giữa không trung, lực lượng hệ Hỏa nồng đậm ở xung quanh đột nhiên tụ lại.

Chiếc hắc hồ mà bộ thi thể kia đang cầm đột nhiên tự bốc cháy, số linh tính còn sót lại cũng chui vào trong bầu.

"Ông. . ."

Hắc hồ run rẩy, lập tức nhảy lên một cái rồi rơi vào trong tay Mạc Cầu.

"Tốt!"

Trọng Minh Hỏa mãng hóa thành một chiếc vòng tay màu vàng đang đeo trên cổ tay hắn liền cất tiếng nói:

"Chúc mừng chủ thượng, chúc mừng chủ thượng, nếu như tiểu yêu không có nhớ lầm thì bảo vật này chắc là Vạn Nha Hồ của Vạn Nha Đạo Nhân."

"Vạn Nha Đạo Nhân chính là Nguyên Anh Chân Nhân trước đời của lão chủ nhân!"

Tinh thần Mạc Cầu chấn động, đây chính là Pháp bảo tùy thân của Nguyên Anh Chân Nhân, cho dù không bằng bảo vật trong tay Mê Thiên Thánh Chủ thì cũng chắc chắn sẽ không kém.

Vả lại còn rất hợp với mình

Thần niệm quét qua, Linh hỏa cuồng bạo lập tức truyền đến cảm giác thiêu đốt, làm cho Mạc Cầu chỉ đành thu liễm Thần niệm, chậm rãi luyện hóa từ bên ngoài.

Nếu muốn hoàn toàn chưởng khống. . .

Còn sớm!

"Chúc mừng!"

Khấu Văn từ xa chắp tay:

"Đạo hữu nhận được chí bảo, sau này nhất định có thể vang danh."

"A. . ."

Vừa dứt lời, ông ta chỉ lắc đầu nói:

"Với thực lực và thủ đoạn của đạo hữu, nếu như muốn dương danh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, ngược lại là do Khấu mỗ quá lo lắng, tóm lại chúc mừng đạo hữu nhận được chí bảo."

"Đa tạ!" Mạc Cầu cười nhạt một tiếng.

Nếu như có thể luyện hóa Vạn Nha Hồ thì Thần thông khống hỏa của hắn lại có thể tăng lên thêm một tầng nữa, cách việc chưởng khống Cương Sát hợp nhất cũng không còn xa nữa.

Dưới Kim Đan, sợ là ít có địch thủ.

Nếu như có thể Cương Sát hợp nhất, trong lửa sinh linh, cho dù là Nguyên Anh Chân nhân thì cũng không phải người nào cũng có loại thủ đoạn này.

Lúc này, mấy người khác cũng lần lượt mở mắt ra.

Ánh mắt nhìn về phía này có chút ao ước, trong này chỉ có Thân Hầu là phẩm tính khó sửa đổi, trong mắt gã ta hiện ra một tia tham lam.

Chẳng qua chỉ lóe lên một cái liền biến mất.

"Chư vị, đồ vật làm sao chia?"

Khấu Văn nhìn đám người, vung tay lên, vài món Pháp bảo lơ lửng trên không trung, các loại Linh quang lấp lóe, trong lúc nhất thời hô hấp của mấy người đều trì trệ.

Pháp bảo!

Vả lại còn không chỉ một món.

So với đống Pháp bảo này thì Linh mạch Linh thạch chẳng tính là gì.

Đại ấn, lẵng hoa, khiên tròn, Phi châm, Liêm đao, Phi kiếm, gậy gỗ. . .

Có tổng cộng chín món Pháp bảo!

Thế lực ở Vân Mộng Xuyên có thể tập hợp đủ những món Pháp bảo này sợ là cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Thay phiên chọn lựa, người cuối cùng có thể chọn Linh thạch trước."

Điệp phu nhân không nói nhiều, nhưng mỗi một câu nói đều rất có phân lượng, đối với lời đề nghị của nàng, những người còn lại nghĩ nghĩ liền lần lượt gật đầu đáp ứng.

"Thân đạo hữu." Khấu Văn than nhẹ một tiếng, nhìn về phía Thân Hầu:

"Đạo hữu chọn trước đi."

Thái độ của mấy người đối với Thân Hầu đều khác nhau.

Người này giảo hoạt gian trá, còn từng bỏ qua Mạc Cầu và Thiên Si để bỏ chạy một mình, thực sự là khó làm cho người ta ưa thích, nhưng tác dụng của gã ta lại là lớn nhất.

Không có Thân Hầu.

Bảo Sơn căn bản sẽ không vẫn lạc, đến lúc đó, sau khi mọi người ra ngoài thì sợ là sẽ gặp phải càng nhiều phiền phức.

Cho nên mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không có người nào đưa ra dị nghị.

"Đa tạ!"

Thân Hầu cười hì hì một tiếng, chắp tay thi lễ, vẫy tay một cái, Pháp bảo lẵng hoa liền bị gã ta nhiếp đi.

Đám người thấy thế liền không khỏi nhíu mày.

Trong này có rất nhiều Pháp bảo, món mạnh nhất chính là chiếc đại ấn thành danh của Bảo Sơn, Thân Hầu lại không lấy, mà chọn cái lẵng hoa kia.

Bất quá nghĩ đến lẵng hoa cũng là một món Pháp bảo huyền diệu có thể vây khốn người khác thì cũng không phải là không thể hiểu được.

Dù sao đối với Huyền Cơ Thân Hầu mà nói, lực sát thương lớn cũng chưa chắc là thứ tốt nhất với gã ta.

"Mạc đạo hữu."

Khấu Văn quay người nhìn về phía Mạc Cầu:

"Tới lượt đạo hữu!"

Mạc Cầu chém giết Viên Ngọc, chính diện ngạnh kháng Bảo Sơn, hắn sắp xếp thứ hai cũng là đương nhiên.

Mạc Cầu gật đầu, hút lấy thanh Liêm đao kia.

Mấy người lại tỏ ra kinh ngạc một lần nữa.

Món Pháp bảo tốt nhất lại liên tục hai lần không có người chọn.

Mạc Cầu không để ý đến ánh mắt quái dị của người khác, mà đưa tay khẽ vuốt Liêm đao, ánh mắt chớp động, có kinh ngạc, còn có kinh hãi.

Liêm đao dài chừng mấy trượng, toàn thân đen thui, hình dáng tướng mạo doạ người, không giống như vật mà nông phu dùng để thu hoạch rơm rạ, ngược lại có chút giống với bảo vật được Tử thần nắm trong tay.

Sắc bén kinh người, uy năng lại không tính là mạnh cỡ nào.

Sở dĩ Mạc Cầu chọn nó là vì trong cảm nhận của hắn, dường như món bảo vật này còn xen lẫn một chút thủ đoạn luyện chế quỷ khí.

Sau khi lấy được thì đúng là như vậy, xúc cảm có thể so với hắc đao làm cho tinh thần của hắn chấn động, Toái Thiên Bảo Điển đang nhanh chóng phân tích biến hóa trong đó.

Nếu như có thể dung hợp Hắc đao vào bên trong nó. . .

Chắc là có thể thực hiện được!

Người khác không làm được là bởi vì dung luyện quỷ khí cực kỳ gian nan, nhưng đối với Mạc Cầu người mang khống hỏa pháp kinh người mà nói thì chuyện này cũnh không tính phiền phức.

Sau đó liền tới lượt của Thiên Si, y lựa chọn đại ấn mà không chút do dự.

Điệp phu nhân tiếp theo, nàng chọn Phi châm, Khấu Văn tự nguyện chọn cuối cùng, ông ta lấy cây gậy gỗ của Trường Thanh Tử.

Vòng thứ hai, Pháp bảo còn lại đều là vật bình thường, thậm chí còn kém hơn cả Thiên Lôi Kiếm của Mạc Cầu, mấy người liền tùy ý hơn rất nhiều.

Mạc Cầu nhận được một tấm khiên tròn, khiên tròn có thể biến lớn có thể hóa nhỏ, lực phòng ngự cũng không yếu.

Mấy ngày sau đó, đám người liền chia cắt toàn bộ Linh thạch, sau đó liền đi thẳng đến đại điện, trên đường cũng không gặp phải biến cố gì.

"Ông. . ."

Sáu cái thông đạo, thông tới các khu vực khác nhau.

"Chư vị." Khấu Văn xoay sang nhìn về phía mấy người:

"Trận biến cố này, không ai có thể nghĩ tới, tiếp theo sợ là chúng ta không thể tiếp tục chung đường được nữa, chư vị có tính toán gì không?"

Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người của Mạc Cầu và Thân Hầu.

Nhìn Mạc Cầu thì đương nhiên là bởi vì phiền phức trên người hắn, cho dù đã trải qua hai trận chém giết, nhưng bọn họ cũng không muốn dính líu phiền toái.

Một gã Bảo Sơn đã khó chơi như vậy rồi, Tán Hoa lão tổ. . .

Sợ là mấy người có buộc chung một chỗ cũng không phải là đối thủ!

Nhìn Thân Hầu thì bởi vì bản tính của gã khó làm người tin phục, không có chuyện thì còn đỡ, một khi gặp được nguy hiểm thì không có người có thể cam đoan gã ta sẽ có thể dựa vào.

"Mặt khác. . ."

Khấu Văn ngừng lại, rồi mới chậm rãi nói:

"Chuyện của Thất thánh minh thì chắc các vị cũng rõ là một khi tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn tới cái gì, tốt nhất là đừng nên để người khác nhìn thấy những món pháp bảo kia."

"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu, quét mắt nhìn sáu cái thông đạo rồi cất bước đi tới cái nằm trong cùng:

"Mạc mỗ đi trước một bước!"

"Đi thong thả." Khấu Văn gật đầu:

"Sau khi rời khỏi đây, đạo hữu không ngại thì có thể tới Chân Tiên đạo một chuyến, Khấu mỗ quét dọn giường chiếu chờ đợi."

"Chắc chắn sẽ tới quấy rầy."

Mạc Cầu chắp tay, cất bước tiến lên, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở cuối thông đạo.

. . .

Non xanh nước biếc, khói bếp lượn lờ.

Đây là một thế giới nhìn như hòa bình.

"Bạch!"

Trọng Minh Hỏa mãng hóa thành một con Linh xà, nhẹ nhàng khẽ ngửi, trong ánh mắt lớn chừng hạt đậu của nó lộ ra vẻ quyến luyến, chờ mong.

"Khí tức của lão chủ nhân. . ."

"Đang ở gần đây!"

"Ngươi chắc chứ?" Mạc Cầu nhíu mày, mở pháp nhãn ra, liếc nhìn tứ phương, chậm rãi lắc đầu nói:

"Dường như nơi này cũng không phải là chỗ có Linh khí nồng đậm, lại không phải tiết điểm Trận pháp, dùng để ẩn giấu truyền thừa của Nguyên Anh Chân nhân sợ là trò đùa."

Thậm chí.

Linh khí ở nơi này còn rất thiếu thốn.

Theo lời mà Khấu Văn nói, ở bên trong Tổ miếu có không ít không gian tương tự, có rất nhiều phàm nhân sinh tồn, không có nguy hiểm gì.

Bình thường những nơi này đều thuộc về chỗ có thể nghỉ ngơi lâm thời.

"Tiểu yêu rất bội phục thực lực của chủ thượng." Trọng Minh Hỏa Mãng cười khẽ:

"Nhưng lão chủ nhân lại càng cao minh hơn, tiểu yêu tin tưởng lão chủ nhân sẽ giấu truyền thừa ở chỗ này, chẳng qua là chúng ta không hề phát hiện ra mà thôi."

"Ừm."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Hi vọng là vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận