Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 359. Điều Động

Chương 359. Điều Động


Người dịch: Whistle

Mặc dù biết rằng tiên pháp rất thần kỳ, nhưng đây còn là lần đầu tiên mà hai vợ chồng Ô Liên Thành được chứng kiến uy năng của tu tiên giả.

Mà ấn tượng của bọn họ chỉ có hoảng sợ.

Cảnh tượng mấy trăm người ở trong đại trạch Mục gia hóa xương trắng vẫn còn đang rõ mồn một trước mắt, hậu phương còn có sát cơ không ngưng nghỉ.

"Cạc cạc. . ."

Cung Nghiệp lão quái bị hồng vân bao khỏa, phi độn ở trên không trung, thỉnh thoảng lại ném một hai đạo Pháp thuật.

Hoặc là ma âm thúc hồn đoạt phách, hoặc là linh quang băng liệt vạn vật.

Vị Mạc tiên sư từng bị hai người coi là thiên nhân này lại không dám hoàn thủ, chỉ cắm đầu phi nước đại.

Một người trên trời, một kẻ dưới đất. Một người đuổi, một người trốn.

Cho dù Ô Liên Thành phản ứng trì độn, đầu óc chậm chạp thì cũng có thể nhìn ra được ai mạnh ai yếu.

"Tiền bối." Ô Liên Thành ngẩng đầu nhìn truy binh ở trên trời, trên mặt giãy dụa một chút rồi mở miệng nói:

"Ngài không cần phải để ý chúng tôi, ngài tự mình trốn đi, không có phu thê chúng tôi liên lụy thì hẳn là sẽ dễ đào tẩu hơn."

Ngọc Phượng Dung há to miệng.

Nàng không có dũng khí giống như trượng phu mình.

Nhưng nghĩ nghĩ, nếu như Mạc Cầu có thể dẫn người ở trên trời này đi thì hai người còn có thể sống được, nên cũng không nhiều lời.

"Ừm."

Mạc Cầu ừm nhẹ một tiếng, sắc mặt lại không có biến hóa.

Với hắn mà nói, mang nhiều hai người hay không mang theo hai người cũng chẳng có chênh lệch gì, sẽ không kéo chậm tốc độ của hắn.

Mà tên Cung Nghiệp lão quái ở trên trời thực sự là làm cho người chán ghét.

Vung thì vung không ra, trốn cũng trốn không thoát.

"Chớ lộn xộn!"

Mạc Cầu căn dặn một tiếng rồi đột nhiên phát lực.

Vân Triện Độn pháp.

Một sợi khói xanh xuất hiện, phất phơ theo làn gió, nháy mắt đã lướt xa mấy chục mét, xuyên thẳng qua rừng cây.

Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó phân biệt được.

Trong lúc di chuyển còn hoà vào trong làn gió, làm cho người ta khó mà phát giác.

Hai người Ô Liên Thành ở bên trong đó chỉ cảm thấy cảnh vật ở xung quanh đang nhanh chóng lùi lại, căn bản không phân biệt được phương hướng.

Giống như có làn khói bao phủ bọn họ rồi nhẹ nhàng lướt đi theo làn gió.

"Hảo tiểu tử!"

Trên không trung, hai mắt của Cung Nghiệp lão quái co rụt lại, không nhịn được khen một câu.

Nếu mà là lúc trước, gã ta căn bản không thèm quan tâm đến một kẻ chỉ có tu vi Luyện khí tầng tám như Mạc Cầu.

Nhưng Mạc Cầu lại nhiều lần vượt qua dự liệu của gã.

Kiếm pháp siêu phàm, thông thạo Bí pháp thì cũng thôi đi, ngay cả độn pháp cũng kinh người như thế.

Bất quá. . .

"Nếu như ngươi cho rằng như vậy liền có thể trốn được thì nhầm to rồi!"

Gã hừ lạnh một tiếng, hồng vân ở chân trời lập tức co vào, sau một khắc, nó liền phóng về phía trước giống như lò xo vậy.

Đoạt xá trùng sinh không phải là chuyện dễ.

Cho dù là đệ tử của những tông môn như Huyết Sát tông, người có thể làm được cũng chỉ lác đác không có mấy.

Pháp lực tu vi thì không cần bàn, còn phải có Thần hồn đủ mạnh thì mới có thể giữa lại ý thức của kiếp trước trong quá trình đoạt xá.

Vì có thể thành công, Cung Nghiệp lão quái gần 100 tuổi này đã tiềm ẩn nơi đây, hao phí hơn mười năm tế luyện phân thần, nhưng lại bị Mạc Cầu hủy đi, mối hận này há có thể tiêu trừ dễ dàng như vậy.

"Ở lại đây đi!"

Trong tiếng rống giận dữ, một cái đại thủ từ hồng vân bên trong nhô ra, nắm chặt một tảng đá lớn ở trên đỉnh núi.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Vô tận cự lực bộc phát, cự thạch lập tức vỡ ra, vô số toái thạch giống như mưa đá rơi đập.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Phía dưới, mây khói mờ mịt, chợt trái chợt phải, né qua né lại trong đám đá vụn đầy trời, mặc dù né tránh tinh diệu, nhưng tốc độ cũng chậm lại.

"Cung lão quái." Mạc Cầu nhảy lên thật cao, hiện hình ở trên một sườn núi, nhíu mày nhìn về phía không trung:

"Mạc mỗ đã nhiều lần nhượng bộ, các hạ cần gì phải hùng hổ dọa người."

"Ha ha. . ." Cung Nghiệp lão quái ngửa mặt lên trời cười to:

"Tiểu tử, ngươi hủy phân thần của ta, hủy đi đại đạo của ta, nếu như không giết ngươi, Cung mỗ khó tiêu mối hận này!"

"Haizz!"

Mạc Cầu than nhẹ rồi vung tay lên, đưa hai người Ô Liên Thành ra sau rồi dặn dò một câu:

"Cẩn thận một chút."

Sau đó liền nhìn hồng vân ở phía trên:

"Xem ra, hôm nay ngươi ta nhất định phải chiến một trận."

"Nói khoác mà không biết ngượng!" Cung Nghiệp lão quái hừ lạnh:

"Tiểu tử, lúc Cung mỗ tu hành Pháp thuật thì sợ là người còn không biết ở nơi nào."

"Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!"

Dứt lời, bên trong hồng vân có mấy đạo huyết ảnh xuất hiện, lao thẳng tới chỗ Mạc Cầu.

"Vậy cũng chưa chắc."

Mạc Cầu hừ nhẹ, khẽ vung tay áo, Âm Phong Vô Ảnh kiếm lao ra nhanh như điện thiểm.

Kiếm quang xoay tròn giữa không giống giống như long hành tứ hải, trong nháy mắt đã chém qua huyết ảnh.

Từng cơn âm phong bộc phát trên huyết ảnh, trong nháy mắt đã xé tan thành vô số mảnh vỡ.

Chẳng qua chỉ sau một khắc, huyết ảnh lại ngưng tụ, mặc dù có vẻ hơi ảm đạm, nhưng đại thể không thay đổi.

Mạc Cầu nhíu mày, cong tay búng ra, chín con hỏa long gào thét phóng tới chỗ huyết ảnh.

Con hỏa long dài chừng hơn mười mét có chín cái đầu vừa xuất hiện, trong lúc nhất thời chân trời bị liệt diễm bao phủ.

Cũng làm cho hai vợ chồng Ô Liên Thành đang quan chiến ở bên dưới nhìn đến hoa mắt thần mê, phấn chấn trong lòng.

Liệt diễm cực nóng có thể đốt cháy vạn vật, những loại vật âm tà giống như huyết ảnh lập tức bị nó khắc chế.

"Hảo tiểu tử!"

Cung Nghiệp lão quái thấy vậy liền rít lên.

Lần trước, phân thần của gã bị Cửu Hỏa Thần long này hủy đi, cho nên đã khắc sâu ấn tượng.

Bất quá dù sao Cung Nghiệp cũng là lão quái đã tu hành trăm năm, cho nên thủ đoạn cũng không bình thường.

Lão ga kêu lên một tiếng, sau thanh huyết sắc loan đao từ trong hồng vân bắn ra rồi chém vào trong huyết ảnh.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Huyết quang đại thịnh, sáu luồng đao mang quỷ dị hiện lên giữa không trung, chỉ một trảm đã xoắn nát một đầu của hỏa long.

"Ừm!"

Bí pháp không giống với Pháp thuật, Bí pháp tương liên với tinh khí thần, Mạc Cầu lập tức không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.

Cùng lúc đó, một thanh huyết sắc đoản kiếm cũng đột nhiên xuất hiện, quấn lấy Âm Phong Vô Ảnh kiếm u.

Phẩm chất của thanh huyết sắc đoản kiếm này rất tốt, may mà Ngự Kiếm pháp có chút tì vết, cho nên mới không thể chém gãy Âm Phong Vô Ảnh kiếm.

Nhưng cứ thế này thì chắc chắn sẽ chống đỡ hết nổi.

Trong hai người thì một người đang lơ lửng giữa không trung, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, một kẻ thì đứng trên mặt đất, nhiều lần bị hạn chế.

Lại thêm Pháp lực của Cung Nghiệp lão quái rất hùng hậu, Mạc Cầu chỉ có Luyện khí tầng tám, cho nên khó mà bền bỉ.

Thắng bại dường như đã rõ ràng.

Mà lại cho dù có thể kiên trì đủ lâu, nhưng không ai biết được lúc nào thì viện binh ở sau lưng của lão ta sẽ chạy đến.

Mạc Cầu hít sâu một hơi, đôi mắt ngưng tụ, đầu vai run run, Vạn Quỷ phiên lập tức xuất hiện ở sau lưng.

"Rầm rầm. . ."

Kỳ phiên phấp phới, khói đặc phun trào, từng con Lệ quỷ hư ảo đang giãy dụa, gào thét trong đó.

"Hô!"

Âm phong rung động, bao phủ Mạc Cầu bay thẳng lên không trung.

"Đi!"

Hắn quát khẽ một tiếng, một con Lệ quỷ cao chừng mấy trượng ở trong khói đen bước ra, duỗi tay cách không nắm chặt hồng vân.

Tay chưa đến, không khí xung quanh đã bạo tán.

"Ầm ầm. . ."

Trong những âm thanh trầm đục, một chiếc huyết kính xuất hiện ở trước mặt Lệ quỷ, ánh sáng lấp lánh rọi xuống, Lệ quỷ đột nhiên trì trệ.

Cung Nghiệp lão quái lộ vẻ kinh ngạc, đối với lão ta mà nói thì việc đồng thời điều khiển vài món Pháp khí cũng là chuyện rất phí sức.

Gã không ngờ rằng tên tiểu bối ở phía đối diện lại còn ẩn giấu thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.

"Bạch!"

Ý niệm chưa rơi, một cây côn bổng màu đen đã phá vỡ hư không, lao thẳng tới lồng ngực lão.

Côn bổng nhanh chóng lao tới, lực đạo hung mãnh, sau đó lại bị Mạc Cầu nắm trong lòng bàn tay, hổ hổ sinh phong.

Cung Nghiệp lão quái thấy vậy không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

"Tiểu tử, ngươi đang tự tìm đường chết!"

Lão ta là đệ tử của Huyết Sát tông, chuyện am hiểu nhất chính là thôn phệ tinh huyết của người khác, mà đa phần những chuyện này đều cần cận thân.

Chỉ cần để cho lão ta chạm vào làn da của đối phương, bất kể là ai, tinh huyết cũng sẽ tiêu thất một tầng.

Thứ mà lão ta e ngại về Mạc Cầu nhất chính là nhất kiếm kinh thiên của đối phương.

Mà nay đã không còn Phi kiếm nữa, đương nhiên là lão ta cũng không cần phải sợ nữa.

Cung Nghiệp lập tức cười lớn một tiếng, năm ngón tay hóa thành trảo, bấu về phía côn bổng đang lao tới, đây là một môn võ kỹ cực kỳ tinh diệu.

Mạc Cầu nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ cổ quái.

Lập tức. . .

Pháp thể!

Quỷ thể!

Cực hạn bộc phát!

Lực lượng huyết mạch!

Một lực lượng kinh người xuôi theo kinh mạch, da thịt phun trào, trong chớp mắt đã tụ hợp trong lòng bàn tay.

Bàn tay đang nắm chặt côn bổng đột nhiên bộc phát ra lực lượng mênh mông.

Hư không ở trước mặt côn bổng lộ ra từng làn không khí rung động có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Luận cái khác thì Mạc Cầu cũng không tính quá mạnh.

Cho dù là Ngự Kiếm pháp thì cũng vì Pháp lực yếu ớt mà khó có đột phá.

Nhưng luận về lực lượng nhục thân thì hắn lại là thiên phú dị bẩm.

Cho dù là so với đệ tử Hạch tâm, Chân truyền của tông môn thì cũng không kém bao nhiêu, thậm chí hắn còn nhỉnh hơn.

Nhất là kiếp sống tập võ mấy chục năm trước càng làm cho hắn luyện thành một thân công phu xuất thần nhập hóa.

Sớm tại Tiên Thiên chi cảnh thì hắn đã có thể cường sát tu tiên giả trong vòng ba trượng.

"Bành!"

Côn, trảo đụng nhau, sắc mặt Cung Nghiệp đột ngột thay đổi.

"Phốc!"

Lão ta đột nhiên há miệng, máu tươi phun ra như sương phun, huyết vụ dùng Bí pháp thi triển nổ tung giữa không trung.

Mà bản thân lão ta cũng đột nhiên nhanh chóng lùi lại, thân thể hóa thành một sợi huyết quang độn ngược về.

Phản ứng này của lão ta lại khiến cho Mạc Cầu sững sờ.

"A. . ."

"Ngược lại rất có quyết đoán!"

Mạc Cầu lắc đầu, hắn cũng biết là mình không ngăn được đối phương.

Đừng thấy Cung Nghiệp lão quái một nước vô ý bị thương mà nghĩ lầm, nếu như Mạc Cầu liều mạng ngăn cản, cuối cùng ai thắng ai thua còn là hai chuyện.

Hắn lập tức vung Vạn Quỷ phiên một cái, quấn lấy hai người ở bên dưới, thừa dịp lực bộc phát vẫn còn mà nhanh chóng lao đi.

Mạc Cầu trở lại trong sơn cốc, lập tức đóng gói đồ đạc rồi chui vào trong ám đạo dưới lòng đất.

. . .

Hai ngày sau.

Sắc mặt Mạc Cầu hơi trắng bệch xuất hiện ở trên một mảnh thủy vực.

Đảo mắt một vòng, vẫy vẫy tay, Kỷ Tuyết, Hạng Lương, Ô Liên Thành thò đầu ra.

"Phụ cận không thể ở lại được nữa, chúng ta phải mau chóng chạy tới Đạo phủ, các ngươi nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát."

"Vâng!"

Mấy người xác nhận.

Nửa khắc đồng hồ sau, một đoàn người lại lên đường.

Nhoáng một cái, nửa tháng trôi qua.

"Bành!"

Một lúc nào đó.

Nơi xa, một đóa Linh quang nở rộ giữa không trung, hiển lộ ra đồ án triệu hoán chỉ thuộc về Thương Vũ phái.

Cùng lúc đó, lệnh bài tông môn cũng bắt đầu nhanh chóng run run.

"Lệnh triệu tập khẩn cấp?"

Mạc Cầu trầm tư một chút, nhảy lên một ngọn núi ở gần đó, chỉ thấy có mấy bóng người đang mặc phục sức ủa Thương Vũ phái đang chạy về phía linh quang xuất hiện.

Xem qua thì hình như không phải là cạm bẫy.

Nơi này là phạm vi thế lực thuộc về Thương Vũ phái, cao thủ đông đảo, tu sĩ Đạo cơ đều có thể khẩn cấp chạy tới, mức độ nguy hiểm cũng không cao.

"Lệnh triệu tập!"

Đợi cho một đoàn người chạy tới nơi, chỉ thấy một vị lão giả tóc trắng bồng bềnh đang cầm lệnh bài trong tay rống to:

"Nay, Huyết Sát tông, Cửu Sát điện xâm phạm, chưởng giáo có lệnh, tất cả đệ tử ở phụ cận hiệp trợ Trấn Pháp ti Ngụy triều toàn lực chặn đường, không được sai sót."

"Người dám can đảm không tuân hiệu lệnh, giết!"

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.

Khó trách Cung Nghiệp lão quái, Triệu Vô Nhai có can đảm bố trí mai phục vây giết người của Thương Vũ phái và Trấn Pháp ti trong cảnh nội đại Ngụy, thì ra bọn chúng đã sớm định làm như vậy.

Nhưng. . .

Bây giờ hắn chỉ muốn đi Đạo phủ, hoặc là trở về tông môn một lòng tu hành.

Không muốn đi liều sống liều chết với người khác.

Mạc Cầu liếc nhìn tứ phía, những người khác đều biến sắc khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận