Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 481. Động Thiên Thượng Thanh Huyền U

Chương 481. Động Thiên Thượng Thanh Huyền U


Người dịch: Whistle

« Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân »

« Hỏa Thần Chú »

Cái trước chính là tuyệt học luyện thể đỉnh tiêm, sau khi đại thành thì nhục thân có thể ngạnh kháng Pháp bảo mà không bị thương.

Là tuyệt học tiếng tăm lừng lẫy trong Thái Ất tông.

Nhạc Thủ Dương bất thiện kiếm thuật, còn chưa từng tu hành Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, nhưng lại có thể đứng ở vị trí thứ hai trong Bắc Đấu cung.

Chỗ mà ông ta ỷ lại chính là môn tuyệt học này!

Hỏa Thần Chú chính là pháp môn bí truyền của Thuần Dương cung, nghe nói là pháp môn của phù thủy đến từ thời kỳ viễn cổ.

Pháp này nội uẩn huyền diệu, có thể dẫn đốt vạn vật.

Gia trì thêm Pháp thuật hệ hỏa, không câu nệ là phẩm giai nào, cũng có thể làm cho uy lực của Pháp thuật tăng lên gấp bội.

Chỉ cần mỗi ngày mặc niệm chú này ngàn lần liền có thể cải tiến thể chất của người tu hành ở một mức độ nào đó.

Nhất là khi tu hành Công pháp hệ hỏa, sẽ có ích rất nhiều.

Quan trọng là khi tu hành chú này liền có thể gia tăng một thành tỷ lệ thành công khi kết đan.

Hai môn pháp quyết này đều cực kỳ bất phàm.

Hiện giờ chúng đang được bày ở trước mặt Mạc Cầu.

Có hai miếng ngọc giản đang trôi nổi lên xuống giữa không trung, ánh mắt Mạc Cầu chớp động.

Hai môn pháp quyết này là do Thái Ất tông đưa cho hắn mà không hề nói thêm một lời nào, hơn nữa còn ban thưởng thêm cả Thuần Dương Huyền Thiết Lệnh.

Cái này vẫn chỉ là bắt đầu.

Nếu như Mạc Cầu đáp ứng, sau này sẽ còn có càng nhiều chỗ tốt đủ để làm cho Tông sư Kim Đan cực kỳ hâm mộ.

Nói thật.

Chuyện này làm cho Mạc Cầu cảm thấy có phần thấp thỏm.

Nhất là khi Nhạc Thủ Dương nói thẳng chuyến đi lần này có thể sẽ có nguy hiểm.

Về phần nguy hiểm ra sao?

Muốn tới nơi nào?

Trước khi Mạc Cầu quyết định là có đi hay không thì ông ta sẽ không nói ra, sau khi đồng ý thì cũng không thể truyền ra ngoài.

Trên ngọc giản có phong cấm.

Chỉ cần mở ra liền mang ý nghĩa là Mạc Cầu đã đồng ý.

Có mở ra hay không?

Có đồng ý hay không?

Đây là một vấn đề.

Mạc Cầu trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng, chỉ về phía một miếng ngọc giản ở trước mặt.

"Đát. . ."

Một cơn gợn sóng xuất hiện ở tầng ngoài của miếng ngọc giản, các loại Linh phù rực rỡ lấp lóe, lập tức co rụt vào bên trong.

Cho đến giờ phút này, hai miếng ngọc giản ghi chép pháp môn đỉnh tiêm mới chính thức rơi vào trong lòng bàn tay của Mạc Cầu.

Tạ Lưu Vân nói mặc dù chuyến đi lần này nửa phúc nửa họa, nhưng lại là cơ duyên mà rất nhiều người thiết ước mơ cũng không chiếm được.

Xung Hư cũng nói đây là một cơ hội.

Nhạc Thủ Dương thì còn lộ ra thiện ý, không thèm để tâm đến chuyện Mạc Cầu 'tập kích' chém giết Hà Linh.

Lại thêm một khi thành công liền có thể có được danh phận Chân Truyền của tông môn, có thể xem các loại bí pháp.

Rất nhiều dụ hoặc tập hợp lại, sao Mạc Cầu có thể không động tâm cho được.

. . .

Nửa tháng sau.

Hai vệt độn quang từ trong Thuần Dương đại điện dâng lên, từ biệt Xung Hư Đạo trưởng, bay thẳng đến Vạn Bảo Các.

Độn quang một vàng một trắng.

Chính là Tạ Lưu Vân và Mạc Cầu.

Từ khi Mạc Cầu đông ý chấp hành nhiệm vụ, thái độ của Tạ Lưu Vân đối với hắn càng thân thiện hơn, giống như đang đối đãi với người thân của mình vậy.

Trong ngôn ngữ cũng lộ ra vẻ thân cận.

"Tạ sư huynh." Trong lúc phi độn, Mạc Cầu mở miệng hỏi:

"Trong khoảng thời gian này, chiến cục ở tiền tuyến như thế nào rồi?"

Từ sau khi chém giết Hà Linh, Mạc Cầu vẫn luôn bị giam trong đại lao gần hơn một năm rồi, cho nên cũng không biết gì về tình hình ở ngoại giới.

"Tiền tuyến. . ." Tạ Lưu Vân trầm ngâm một chút rồi nói:

"Đại quân của tông ta một đường quét ngang, mặc dù ngẫu nhiên sẽ gặp phải chống cự, thỉnh thoảng cũng bị ngăn trở, nhưng tổng thể thì vẫn đang ổn chiếm thắng cục."

"Nhất là sau khi chư vị tiền bối xuất thủ, đã làm cho cao thủ Kim Đan của Thiên Tà Minh bị tổn thất nặng nề."

"Sớm tại nửa năm trước, mười vạn đạo binh của tông ta đã vây quanh Thiên Tà sơn, còn phát động mấy lần cường công."

"Bất quá. . ."

Nói đến đây, giọng nói của Tạ Lưu Vân hơi ngừng lại, có chút bất đắc dĩ nói:

"Sư đệ cũng biết rồi, Thiên Tà sơn nằm cách vị trí của tông ta hơn mấy vạn dặm, dù là có phần thủ đoạn thì cũng nằm ngoài tầm với."

"Nếu như cưỡng ép chém giết, cho dù có thể hủy diệt Thiên Tà Minh thì chúng ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

"Cho nên."

Tạ Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài:

"Hiện giờ tiền tuyến đang giằng co, tông ta đang thương nghị với người của Thiên Tà Minh xem làm thế nào để kết thúc cuộc chiến này."

Mạc Cầu nghe ra trong giọng nói của Tạ Lưu Vân có phần không cam lòng.

Lúc trước, bọn hắn gặp được Thiên Tà Minh tập kích, vì đào mệnh, Tạ Lưu Vân đã hủy luôn cả ngoại đan tùy thân.

Viên ngoại đan có liên quan tới việc kết đan của y.

Bây giờ đã bị hủy, mặc dù không đến mức đạo đồ gián đoạn như Bạch Tiểu Nhu, nhưng cũng có không ít phiền phức.

Khi nghe được tin song phương hoà đàm thì Tạ Lưu Vân đương nhiên là sẽ không cam lòng rồi.

Chẳng qua y cũng biết rõ là hoà đàm đã thành định cục, chỉ có thể xem Thiên Tà Minh phải trả cái giá lớn thế nào thôi.

"Đến!"

Trong lúc nói chuyện, độn quang phá vỡ tầng mây, Vạn Bảo Các có hình dạng giống như la bàn liền xuất hiện ở phía trước.

Tạ Lưu Vân nói một tiếng, độn quang lướt tới phía trên của đại điện rồi cắm đầu lao xuống dưới.

Không bao lâu sau.

Hai người hạ xuống trước cổng một tòa thạch điện, sau khi bị mấy luồng đạo quang đảo qua thì mới được đẩy cửa bước vào.

Bên trong có con đường khúc chiết dẫn sâu vào điểm cuối tĩnh mịch.

Nhưng lại không có một người nào trông giữ.

"Sư đệ cẩn thận, đi theo sát ta, đừng nên đi loạn." Tạ Lưu Vân nghiêm mặt nói:

"Trong này có rất nhiều cơ quan, cho dù chúng ta phụng mệnh đến đây, nhưng nếu đi lầm đường thì cũng sẽ cửu tử nhất sinh."

"Không!"

"Lấy thực lực của chúng ta thì hẳn là thập tử vô sinh mới đúng."

Mạc Cầu lập tức nghiêm nghị gật đầu.

Đi vào thông đạo, một cỗ uy áp vô hình lập tức ép xuống, Thần niệm ngoại phóng cũng bị ép trở về cơ thể.

Giống như có vô số ánh mắt đang núp trong bóng tối nhìn chằm chằm hai người, làm cho người ta rùng mình.

"Đát. . . Đát. . ."

Dường như tiếng bước chân trong không gian tĩnh lặng này cũng trở nên âm trầm.

"Sư huynh."

Mạc Cầu nhỏ giọng nói, chuyển dời lực chú ý:

"Bây giờ có thể nói cho ta biết là rốt cuộc phải đi nơi nào để truyền thừa đạo thống cho tông môn chưa?"

"Đương nhiên." Lần này thì Tạ Lưu Vân cũng không cự tuyệt, nói:

"Là một tòa Động thiên!"

"Động thiên?" Mạc Cầu nhướng mày:

"Động thiên Thái Cực Huyền Chân?"

"Không." Tạ Lưu Vân lắc đầu:

"Động thiên Thái Cực Huyền Chân đã được chúng ta kinh doanh hơn vạn năm rồi, sớm đã trở thành tư thuộc, không cần truyền đạo."

"Lần này là một tòa Động thiên mới phát hiện!"

"Động thiên mới." Mạc Cầu hít sâu một hơi, kiềm nén gợn sóng đang nổi lên trong lòng, hỏi:

"Tông môn vẫn chưa phái người nào vào trong sao?"

Chẳng trách lại bảo mật như vậy, thì ra là một thế giới Động thiên mới.

"Đi qua một lần." Tạ Lưu Vân lắc đầu, nói:

"Bất quá, những người kia đều đã chết."

". . ."

Sắc mặt Mạc Cầu cứng đờ.

"Sư đệ không cần phải lo." Tạ Lưu Vân quay đầu cười nhạt một tiếng rồi nói:

"Mấy người đó đều chết vì hết tuổi thọ, không phải nửa đường chết yểu, có lẽ trong đó có một vị không may."

Mạc Cầu vô thức nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Tình huống cụ thể như thế nào?"

"Nói ra rất dài dòng." Ánh mắt Tạ Lưu Vân chớp động, tiến lên một lát rồi mới mở miệng nói:

"Sư đệ có biết là cả ngọn núi của tòa Vạn Bảo Các này vốn là một món Pháp bảo có công dụng đặc thù không?"

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày, lắc đầu:

"Không biết."

"Bảo vật này có tên là Hồn Thiên Tham U Nghi, không trọng sát phạt, công năng là có thể tìm kiếm Bí cảnh Động thiên giữa thiên địa." Tạ Lưu Vân mở miệng giải thích:

"Thái Cực Huyền Chân Động thiên là do món bảo vật này dò được, sau này mới có được cơ nghiệp vạn năm của tông ta."

"Cho nên mặc dù món bảo vật này bất thiện sát phạt, nhưng lại là thứ quan trọng nhất của tông môn, chuyện này đệ biết ta biết là được, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!"

"Vâng." Mạc Cầu gật đầu.

Hiển nhiên, Tạ Lưu Vân đã xem hắn là người mình, một chút bí ẩn của tông môn cũng có thể nói cho Mạc Cầu biết.

Trước đây thì chuyện này chắc chắn là không có khả năng.

Tạ Lưu Vân nhẹ gật đầu, tiếp tục mở miệng: "Hiện giờ nó lại tìm ra một tòa Động thiên."

"Động thiên này được tiền bối tông môn mệnh danh là Động thiên Thượng Thanh Huyền U, tương xứng với Công pháp của đệ."

"Tương xứng với công pháp của đệ?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Đây là ý gì?"

"Sư đệ đừng vội, để ta chậm rãi kể lại." Tạ Lưu Vân cười nói:

"Động thiên Bí cảnh khác xa so với tưởng tượng của chúng ta, nó không nằm cố định ở một nơi nào đó, mà đang không ngừng di động theo một loại quỹ tích nào đó."

"Mỗi cách một hoa giáp thì tòa Động thiên Thượng Thanh Huyền U này mới được Vạn Bảo Các tìm ra."

"Ba trăm năm trước, Vạn Bảo Các phát hiện ra tung tích của tòa Động thiên này lần đầu tiên, nhưng mà lúc đó nhất thời sơ sẩy nên không có người biết."

"Cho đến hơn 170 năm trước mới xác định được vị trí chính xác của Động thiên, cũng do Nguyên Anh Chân Nhân xuất thủ, phân ra một sợi Thần niệm tìm kiếm Động thiên."

"Sau này mỗi cách 60 năm, tông môn đều sẽ thiết pháp dò xét Động thiên, cũng đưa người đi vào."

"Lần trước."

"Mấy vị Nguyên Anh Chân Nhân liên thủ, còn hao phí rất nhiều Linh vật mới câu thông được một phương thiên địa ở trong Động thiên."

"Theo như lời sư tôn nói thì trong Động thiên có âm khí nồng đậm, dương khí lại không đủ, Linh khí thì càng yếu ớt, đối với người tu hành Công pháp thuộc âm thì còn có thể tìm tòi, người khác vào trong, chỉ là chống cự lực áp chế của thiên địa thôi đã hao phí hết chín thành chín tinh lực, cho nên ta mới nói đây là cơ duyên của sư đệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận