Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 212. Cổ

Chương 212. Cổ


Người dịch: Whistle

Chính giữa đại điện, Mạc Cầu mặc một bộ quần áo màu trắng, tay áo dài rủ xuống đất, màu da trắng nõn, rất có bộ dáng của văn nhân yếu đuối.

Hắn ôm quyền, hơi khom người nói:

"Mạc Cầu, gặp qua cô nương."

"Mạc Cầu?" Đôi mắt đẹp của Miêu Đông Nhi ở đối diện sáng lên, cất bước tiến tới, từ trên xuống dưới xem kỹ Mạc Cầu:

"Ta nghe nói qua ngươi, người có thiên phú y đạo cao nhất của phái Linh Tố trong vòng trăm năm qua, thậm chí còn vượt qua Tôn tiền bối."

"Ngươi lại còn trẻ như vậy?"

Hiển nhiên là nàng biết rất ít về Mạc Cầu, sợ rằng chỉ biết hắn là một vị thầy thuốc nổi danh, cho nên nghĩ là rất lớn tuổi, trong giọng nói cũng mang theo vẻ ngạc nhiên.

"Không dám nhận, cô nương quá khen." Mạc Cầu lắc đầu:

"Y đạo mênh mông, Mạc mỗ chỉ có một chút tâm đắc mà thôi, có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng vì đứng trên vai của chư vị tổ tiên, nhìn xa hơn một chút mà thôi, luận thiên phú bất quá cũng chỉ là người bình thường."

Lời này vừa ra, đám người trong Dược cốc không khỏi mặt hiện vui mừng, Chưởng môn, Cát lão cũng nhao nhao gật đầu.

Đối với Mạc Cầu, bọn hắn không có chỗ nào không hài lòng.

Tính tình đôn hậu khiêm tốn, lại không chủ động gây chuyện thị phi, nhiều năm qua đều một lòng nghiên cứu y thuật, còn không trì kiêu tự ngạo, ngoại trừ nghe nói có một chút nhát gan ra thì đơn giản chính là một vị thầy thuốc hoàn mỹ.

Ngay cả bọn người Tôn Tuyệt Tâm ở đối diện cũng nghiêng đầu nhìn sang, mắt hiện dị dạng, có chút ngạch thủ.

"Không sai." Giản Bá Văn thì vỗ tay khen:

"Đây mới thật sự là thầy thuốc, lòng mang khiêm tốn, không kiêu không ngạo, khó trách có thể có được thành tựu như ngày hôm nay."

"Nhưng mà Mạc đại phu cũng không cần phải khiêm tốn, y thuật của ngươi như thế nào thì mọi người ở đây cũng đều rõ ràng."

"Hừ!" Miêu Đông Nhi lại không trúng chiêu này, nhếch miệng:

"Tuổi không lớn lắm, nói chuyện thì lại rất lão thành, không có một chút tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có."

"Ta nói. . ."

Nàng giương cổ lên nói:

"Không lẽ ngươi sợ bại bởi ta rồi sao?"

"Xác thực sợ." Mạc Cầu thở dài, không che giấu chút nào:

"Chư vị đến đây tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, trên người Mạc mỗ gánh vác trách nhiệm, đương nhiên là sẽ sợ thua trận."

"May mà sau lưng còn có chư vị tiền bối như Trương trưởng lão, Cát lão, cho dù tại hạ có thua thì cũng không sao."

"Hì hì. . ." Miêu Đông Nhi che miệng cười khẽ:

"Ngươi đoán đúng rồi, bọn ta đã tới đây thì đương nhiên là đã sớm chuẩn bị, ta cũng không gạt ngươi, ta đối với y thuật mười khiếu thông cửu khiếu —— nhất khiếu bất thông!"

"Cho nên, lát nữa chỉ cần ngươi chữa trị hết bệnh cho một người thì ta sẽ tự động nhận thua."

"Nha!" Mạc Cầu nghiêm mặt:

"Ai?"

"Thùy Na?" Miêu Đông Nhi một tay chống cằm, chỉ tay về phía đối diện rồi chậm rãi di động.

Cuối cùng đôi mắt đẹp sáng lên, chỉ vào một người nói:

"Liền y đi!"

Mạc Cầu quay đầu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Người mà Miêu Đông Nhi chỉ chính là một đứa bé mười tuổi, lúc này nó đang nhìn sang đây với vẻ mặt mờ mịt.

"Cô nương." Hắn túc thanh mở miệng:

"Nếu như muốn thi nghiệm y thuật của Mạc mỗ thì cũng không cần thử nghiệm trên người, huống hồ đứa trẻ đó vẫn còn nhỏ, Dược cốc có không ít súc vật nghiệm dược, ta nhờ người mang vài con tới đây là được."

"Chuyện này không phải do ngươi quyết định!" Đôi mắt đẹp của Miêu Đông Nhi hiện vẻ kích động, đồng thời hé miệng thổi một tiếng dị hưởng:

"Li. . ."

Vừa thổi xong, thân thể của đứa bé kia đột nhiên cứng đờ, trong mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, há miệng thét lên.

"A!"

"A. . ."

"Nương. . . Đau. . ."

Tiếng kêu rên đau đớn, thân thể của nó giống như cứng đờ, ngã thẳng ra sau.

"Bạch!"

Giữa sân bóng người lấp lóe, lập tức xuất hiện ở sau lưng hài đồng, đồng thời có mấy cây ngân châm nhanh như điện thiểm đâm vào yếu huyệt.

Quỷ Môn Thập Tam châm!

Đối với môn châm pháp này, Mạc Cầu đã sớm trò giỏi hơn thầy, chỉ cần không phải chứng bệnh phải chết như tâm, não toái liệt, mấy kim đâm xuống đều có thể tục thêm nửa khắc đồng hồ tuổi thọ.

"Ninh nhi!"

Thẳng đến lúc này, phụ mẫu của hài tử mới hồi phục lại tinh thần, kêu khóc một tiếng, vội vàng nhào đến bên cạnh.

Chẳng qua bọn họ cũng là thầy thuốc, biết được lúc này nên làm những gì, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng lại không dám quấy rầy Mạc Cầu.

Sắc mặt Mạc Cầu xanh xám, một tay bắt mạch, một tay vung khẽ, áo trên người của hài tử đã bị chấn nát.

Hình ảnh đập vào mắt làm cho đám người xung quanh hít sâu một hơi, trong lòng phát lạnh.

Chỉ thấy ở ngay phần ngực của đứa nhỏ này da thịt trống không, nương theo nhịp tim thỉnh thoảng nhô lên.

Giống như có một vật đang sống trong đó, lúc nào cũng có thể phá thể mà ra.

"Cổ!"

Hai mắt Mạc Cầu phát lạnh.

"Chậc chậc. . ." Miêu Đông Nhi vừa dùng một tay vuốt ve một lọn tóc của bản thân, vừa mở miệng nói nhẹ:

"Khinh công của Mạc đại phu thật là lợi hại, nói không sai, đây chính là cổ, vả lại ta còn có thể nói cho ngươi tên của nó."

"Toản Tâm cổ!"

Nàng không hề quan tâm đến chuyện tra tấn một đứa bé, thậm chí khi nhìn thấy đối phương bị dày vò khó chịu còn có một chút hưởng thụ.

"Toản Tâm cổ?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Theo ta được biết, Đông An phủ sở trường về cổ thuật, chỉ có Vạn Độc nhất mạch của Hắc Sát giáo, các ngươi. . ."

"Tiểu gia hỏa, không hiểu thì cũng đừng nói lung tung." Vi mỹ phụ trước đó gọi Miêu Đông Nhi ra tay lạnh giọng mở miệng:

"Thiên hạ lớn như vậy, tuy rằng cổ thuật rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải chỉ có Vạn Độc nhất mạch của Hắc Sát giáo mới biết, bọn ta đến từ Lĩnh cốc ở Thanh châu, chỉ là do ngươi cô lậu quả văn mà thôi."

"Còn có, một khi Toản Tâm cổ tỉnh lại, liền sẽ phệ người tâm mạch để lớn mạnh, ngươi chỉ có thời gian một nén hương để giải quyết chuyện này."

Mạc Cầu ngưng nhiên, nhìn về phía tim của hài đồng.

Hắn từng xem qua Hắc Sát bí lục, cũng lật hết điển tịch khắp Dược cốc, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về cổ thuật.

Cũng có biết rõ về Toản Tâm cổ.

Cổ này ký sinh trong tim của người, xen lẫn vào trong tâm mạch, không chỉ khó chơi, vả lại sẽ căn cứ vào thủ pháp cụ thể của người hạ cổ mà xuất hiện rất nhiều biến hóa.

Một khi ứng đối sai lầm, liền sẽ bị phản phệ.

Với thể chất của đứa bé này, sợ là không thể chịu nổi mấy hơi thở thì đã mất mạng tại chỗ.

Hắn biết mấy loại phương pháp, nhưng phương pháp nào mới là đúng đây?

Lúc này, Trương trưởng lão, Cát lão, thậm chí Đổng Tịch Chu cũng đi tới, sắc mặt đều rất khó coi.

Thân là thầy thuốc, thứ không thích nhất chính là nghi nan tạp chứng, trong nghi nan tạp chứng thì lại lấy độc là nhất, trong độc thì lại lấy hỗn độc là nhất.

Sở dĩ như thế cũng là vì độc tính của hỗn độc rất kì lạ, đoán sai một loại đều sẽ làm cho người ta mất mạng.

Con Toản Tâm cổ này và hỗn độc lại có dị khúc đồng công chi diệu, hơn nữa càng thêm hiểm ác, muốn giải càng khó.

Cát lão thấp giọng mở miệng:

"Lấy Cửu Độ pháp, từ từ thi châm?"

"Không được, thời gian quá dài." Trương trưởng lão lắc đầu:

"Phương pháp này nhanh nhất cũng phải hai nén nhang mới thấy hiệu quả, đến lúc đó đã không cứu được nữa, Mạc Cầu, ngươi có biện pháp nào không?"

Lúc này, ông ta cũng không quan tâm thân phận, chỉ biết bản thân không có đối sách, liền trực tiếp hỏi.

Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, nhanh chóng suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, trong đầu hiện ra rất nhiều phương pháp ứng đối, cuối cùng nói:

"Cầm Băng tủy, Hàn dịch, Quỳnh Hoa đan!"

"Băng Hấp pháp?" Hai mắt Trương trưởng lão sáng lên, lại lập tức nhíu mày:

"Được hay không?"

"Hẳn là không có vấn đề." Mạc Cầu mở miệng:

"Tuy ta không biết phương pháp luyện chế Toản Tâm cổ, nhưng lại biết luyện cổ cần mấy đại độc trùng, đều là tính nhiệt, mấy loại dược vật này đều có thể khắc chế."

"Phương pháp này, nắm chắc lớn nhất!"

Hắn nhìn qua Hắc Sát bí lục, còn có rất nhiều bí tịch của Hắc Sát giáo, trong đó không thiếu ghi chép về cổ thuật.

Cho nên hắn mười phần hoài nghi, Miêu Đông Nhi và mỹ phụ kia vô cùng có khả năng đến từ Vạn Độc nhất mạch.

"Ngươi xác định. . ."

Trương trưởng lão há miệng muốn nói, lại bị Cát lão đánh gãy:

"Tin tưởng Mạc Cầu, trừ phi ngươi có biện pháp tốt hơn."

"Cũng thế." Lão ta gật đầu thở dài, vung tay lên, lập tức có người vội vàng chạy đi lấy dược vật.

Cùng lúc đó, hai tay Mạc Cầu thiểm động, lấy châm pháp, xoa bóp, vận kình để áp chế thử cổ trùng.

Nhưng mà, hiệu quả có hạn.

Ngược lại thì hài đồng phải chịu tra tấn, không ngừng khóc rống kêu thảm, tiếng khóc thê lương làm cho người nghe trong lòng chua xót.

"Cha."

Thượng thủ, Giản Băng Như dù sao cũng là nữ tử, tuy rằng tính tình kiêu căng, nhưng lúc này lại có một chút không đành lòng:

"Thật sự phải làm như vậy sao?"

"Ừm." Giản Bá Văn nhíu mày gật đầu:

"Tôn huynh, giao đấu y thuật phân ra thắng bại là được, không cần thiết phải lấy tính mệnh của hài tử ra làm tiền đặt cược."

"Giản môn chủ yên tâm." Tôn Tuyệt Tâm mở miệng:

"Chỉ cần sư đệ nhận thua, ta sẽ ngừng lại cổ độc, liền sợ có ít người tình nguyện thấy người chết cũng không nguyện ý thừa nhận tài nghệ không bằng người."

Nói xong liền nhìn Lý Ẩn với vẻ mặt giống như cười mà không phải cười.

"Hừ!"

Lý Ẩn chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngưng thần nhìn về phía Mạc Cầu, trong lòng cũng xuất hiện một tia bất an.

Hình như có chỗ nào mình không ngờ tới.

"Đan dược đến rồi!"

Theo tiếng rống to vang lên, mấy bình đan dược đã được bày ở giữa sân.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, hai tay bay múa, vừa thi triển châm pháp áp chế cổ trùng, vừa phối chế giải dược.

Trong số những người ở đây, chỉ có hắn là có hiểu biết về cổ thuật, cho nên chỉ có thể tự tay phối dược.

Dù rằng trong khoảng thời gian gần đây tu vi đại phóng, nhưng mà lúc này cũng phải vội vàng đến trán phát lạnh, mắt hiện tơ máu, khí tức bất ổn.

Dược, sai một phần đều không được.

Thời gian càng ngày càng tiếp cận cực hạn.

Không biết bao lâu.

"Há miệng!"

"Đát. . ."

Một giọt băng dịch đổ vào trong miệng hài đồng, Mạc Cầu cầm chủy thủ trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm lồng ngực của nó.

Nếu như quả thật có biến, hắn cũng chỉ có thể mở ngực mổ bụng, lấy cổ trùng ra.

Phương pháp này nhìn như hung hiểm, thật ra nhờ có kiến thức kiếp trước, xác suất thành công cũng không hề nhỏ.

Chẳng qua trên đời này còn không có mấy người từng thấy phương pháp giải phẫu ngoại khoa, đột nhiên thi triển, sợ rằng phụ mẫu của hài tử là những người đầu tiên không đáp ứng.

"Đông!"

Nhịp tim run lên, con cổ trùng cũng nhảy nhót, ở vị trí tim của hài đồng đã xuất hiện nhiều tơ máu.

Nhìn qua, hết sức doạ người.

"Đông!"

Lại nhảy một cái, Miêu Đông Nhi ở đối diện đột nhiên nhíu mày, vô thức liền muốn tìm tòi bên hông của mình.

Bất quá chần chờ một chút, cuối cùng nhếch miệng ngừng lại.

"Có tác dụng!"

Trong đám người vây xem, có người đột nhiên kêu to lên tiếng.

Sắc mặt của đám người Trương trưởng lão cũng buông lỏng, mắt lộ vẻ vui mừng, thân thể kéo căng cũng dần dần buông lỏng.

Chỉ có Mạc Cầu là thần sắc không thay đổi, cho đến xác định tơ máu ở tim hài đồng không khuếch trương ra bên ngoài thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hẳn không có vấn đề, để nó ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sẽ bị tiêu chảy hai ngày để bài xuất cổ trùng, nhưng mà đây chỉ là tình huống bình thường, không cần lo lắng."

"Tạ ơn Mạc đại phu, tạ ơn Mạc đại phu!"

Phụ mẫu của hài đồng vội vàng ôm hài tử, mặt mũi rưng rưng liên tục nói cám ơn.

"Ta thua!"

Đối diện, hai vai của Miêu Đông Nhi hơi dựng ngược lên, bĩu môi nói:

"Không ngờ ngươi cũng là danh phù kỳ thực, trong số cổ trùng mà ta nắm giữ, Toản Tâm cổ có thể được xếp trước ba, ngoại trừ người của bọn ta ra, ngoại nhân vậy mà cũng có thể giải được."

"Đã nhường!"

Mạc Cầu chắp tay.

"Chớ vội cao hứng." Trên mặt Miêu Đông Nhi xuất hiện ý cười cổ quái, chậm rãi từ bên hông gỡ xuống một cái bát lãng cổ, nói:

"Dược vật mà người sử dụng hẳn là rất trân quý đi?"

"Không sai." Mạc Cầu nhíu mày, vô thức cảm thấy không lành:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Không có gì." Miêu Đông Nhi nhẹ lay động cái lúc lắc, lạnh nhạt nói:

"Ta chỉ rất hiếu kì, trong thời gian một nén nhang ngươi có thể cứu được bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu dược vật?"

"Đông. . . Đông. . ."

Tiếng trống vang lên, trong lòng Mạc Cầu đột ngột nhảy lên một cái, một ý niệm trong đầu xẹt qua thức hải.

Hắn đột nhiên quay người, chỉ thấy không ít người ở phía Dược cốc đột nhiên biến sắc, lấy tay che ngực, thân thể run rẩy.

"Ai u. . ."

"A!"

"Cổ. . . Toản Tâm cổ!"

Trong nháy mắt, trong điện đường to lớn, nội ngoại đều vang lên những tiếng kêu thảm, chỉ có hơn mười người là còn đứng được.

"Sao. . . Tại sao lại như vậy?"

Sắc mặt Đổng Tiểu Uyển trắng bệch, nhìn từng người bên cạnh liên tục ngã xuống mặt đất, động tác vươn tay đỡ lấy cũng cứng ngắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận