Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 698. Giận Dữ

Chương 698. Giận Dữ


Người dịch: Whistle

"Trong tông môn có không ít người vì tình cảm mà đã bỏ qua hết thảy, hạ tràng của những người này đều là không tốt!"

"Nếu như quả thật động tình, mặc kệ có không nhẫn ra sao thì cũng nhất định phải giết, liền tính là lưu lại tâm ma thì sau này sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, cũng tốt hơn là rơi vào trong lưới tình."

"Muội biết rồi." Nữ tử áo đỏ khoát tay áo, tùy ý nói:

"Loại phàm phu tục tử này, muội chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, còn chưa xứng để cho muội động tâm."

"Ừm." Nữ tử áo trắng gật đầu:

"Muội có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất, khu vực ở xung quanh Trịnh quốc là nơi tam bất quản, vừa lúc có thể xem như nơi thí luyện, tiến vào thành có thể từ từ chọn lựa."

"Sớm hay muộn thì muội cũng phải trải qua cửa ai ma luyện tâm tính này, nếu không thì tu vi khó có thể tiến bộ."

"Biết." Nữ tử áo đỏ nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua một người một chó ở phía xa, liếm liếm khóe miệng, đề nghị:

"Hay là chúng ta ăn mặn một bữa đi?"

"Tinh thiếu huyết khô, ăn vào vô vị." Nữ tử áo trắng lắc đầu:

"Còn phải thi pháp rút tinh phạt tủy, thuần hóa khí huyết, thứ nhận được sau cùng sợ là còn không bằng tiêu hao, chỉ lãng phí tinh thần."

"Bỏ đi." Nữ tử áo đỏ thở dài:

"Muội thật là có chút nhớ nhung."

Hai người tu hành pháp môn thôn phệ khí huyết của người sống giống như phàm nhân ăn cơm, mặc dù ngẫu nhiên có thể bị đói một phen, nhưng lại không thể chịu lâu.

Nếu không thì tu vi sẽ thụt lùi.

Trừ phi đạt tới cảnh giới nhất định thì mới có thể không cần tiếp tục thôn phệ tinh huyết.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người liền thu thập một chút đồ vật, thân thể mềm mại nhoáng một cái, lặng lẽ vô thanh tức lao về thành trì.

Bên trong tòa thành này có đại lượng huyết thực có thể cho hai người thôn phệ.

Đối với hai người thì nơi này chính là một cái kho lúa, lại còn liên tục không ngừng gia tăng lương thực.

Vả lại, sau khi vị sư tỷ trước rời đi, nơi này chỉ thuộc về hai người bọn họ, chỉ cần không tát ao bắt cá liền có ăn có uống.

"Đát. . ."

Mạc Cầu đạp nhẹ dưới chân, bước đi không nhanh không chậm.

Tam bất quản.

Huyết Sát tông, Hợp Hoan tông, Vô Lượng cung. . .

Thì ra là như vậy!

Đương nhiên là Mạc Cầu đã nghe rõ cuộc đối thoại của mấy người này, chỉ là hắn vẫn luôn phân tâm yên lặng tĩnh dưỡng nhục thân nên không thèm để ý.

Nhưng cũng đã hiểu rõ.

Vào mấy trăm năm trước, Huyết Sát tông liền bắt đầu khuếch trương ra ngoại giới.

Hiện giờ.

Trịnh quốc và các quốc gia xung quanh nó đều đã nằm trong biên giới của Huyết Sát tông.

Loại khu vực này thuộc về tam bất quản, nhưng cũng là địa bàn mà các thế lực đều chiếm, Tiên đảo, Vô Lượng cung, Huyết Sát tông, Hợp Hoan tông đều ngoi đầu lên.

Không biết các tông đạt thành thỏa thuận gì, trong trăm năm gần đây, các quốc gia xung quanh đều không có đại loạn.

Nhưng tu sĩ Tà đạo thì cần huyết thực, Vô Lượng cung phải đề phòng bọn hắn ăn mòn địa bàn, cho nên nơi này cũng diễn ra không cuộc đấu pháp.

Chỉ là phàm nhân biết được không nhiều.

"Xem ra sư tỷ cần phải đổi một nơi khác rồi."

Mạc Cầu cúi đầu trầm tư, quét mắt nhìn con chó trắng có khí tức yếu ớt đi sát đằng sau, liền tăng thêm một chút tốc độ.

Trong khoảng thời gian này, khí tức của con chó trắng này ngày càng thuần túy hơn, tu vi đã có thể so với Đạo cơ hậu kỳ.

Nhưng vẻ mê mang trong mắt nó cũng càng ngày càng nhiều, dường như theo thời gian trôi qua, đặc tính vốn có của nó đang dần biến mất.

Có lẽ.

Qua thêm mấy năm nữa, ngoài thiên phú đang ẩn chứa trong cái thân chó này, nó sẽ thực sự biến thành một con cẩu yêu bình thường.

Giác Tinh thành!

Mạc Cầu đứng ở trước thành trì, nhìn qua môn lâu trải đầy rêu xanh rách nát không chịu nổi, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.

Trải qua 'tiên nhân' đấu pháp, ma đầu tứ ngược.

Hơn ba mươi năm trước, bách tính ở Giác Tinh thành đã bị một đoàn huyết vụ nuốt chửng hết bảy tám phần, những người còn sót lại cũng đều đã bỏ đi.

Nơi này gần như đã trở thành một tòa thành trống.

Mạc Cầu nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng, rồi quay người đi tới mộ phần của Tần Thanh Dung.

Thời thế thay đổi, vật đổi sao dời.

Trải qua thời gian cọ rửa, cảnh tượng trước kia sớm đã phai nhạt.

Những nơi chốn khi xưa, thân bằng qua đời, chỉ còn tồn tại trong ký ức của hắn, bộ dáng của người mà hắn vẫn luôn nhung nhớ cũng đã trở nên mơ hồ không rõ.

Con đường đã từng rất náo nhiệt nay lại không một bóng người, cỏ dại mọc đây ven đường, bóng lưng của một người một chó cũng trở nên có phần tiêu điều và thê lương.

Tần Thanh Dung đã từng nói, chuyện mà nàng hối hận nhất chính là tuổi nhỏ vô tri, không biết tâm ý của bản thân, ngơ ngơ ngác ngác sống qua hai mươi năm, nhìn lại quá khứ đều là sự tiếc nuối.

Mạc Cầu không phải cũng là như vậy sao.

Ở Giác Tinh thành này, hai người cũng chẳng có bao nhiêu nơi kỷ niệm.

Nhưng đây lại là chỗ bắt đầu mối quan hệ của hai người, cũng là nơi an táng của Tần Thanh Dung.

Ký ức sâu sắc nhất ở Giác Tinh Thành của hai người là khi cùng nhau chạy nạn, đi ngang qua một dốc núi, từ xa trông về phía Giác Tinh thành.

Đó là nơi đặt mộ phần của Tần Thanh Dung.

Mô đất thấp bé không hề nổi bật, vì không làm cho người hữu tâm chú ý, hắn không tận lực mở rộng nơi này, bên ngoài nhìn vào cũng rất bình thường.

Bất quá khi tới được đây thì Mạc Cầu lại nhíu mày.

Bên ngoài phần mộ không hề thay đổi, nhưng bên trong lại có một chút biến hóa.

Một tầng Linh quang không dễ dàng phát hiện đã bao phủ ám thất bên dưới, đông kết khí tức của vạn vật, khóa chặt thạch quan không lớn kia.

Trận pháp.

Trận pháp không hề phá hư phần mộ, chỉ là gia cố lại một chút, nhưng lại cực kỳ dụng tâm, Linh quang ảm đạm cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Vương Kiều Tịch. . .

Mạc Cầu nhờ rằng nàng từng nói là đã tới nơi này một chuyến.

Con chó già có ánh mắt tiều tụy cũng chậm rãi bước đến chỗ này.

Hắn đã thay một bộ áo vải, tóc dài xám trắng đan xen, ánh mắt già nua, khuôn mặt cũng không tận lực duy trì tuổi trẻ, sớm đã không bằng năm đó.

"Không biết sư tỷ có còn nhận ra bộ dạng hiện giờ của ta hay không?"

Thường thấy sinh lão bệnh tử, Mạc Cầu cũng chỉ thuận miệng thở dài.

Nghiêng đầu nhìn sang.

Nơi xa còn có một ngôi mộ.

Đây là của Tuân Lục.

Tuân Lục và Tiểu Sở được an táng cùng nhau, hậu bối tử tôn hưng thịnh, đã qua dời mộ phần, thêm đất, nó đã trở thành một mộ viên không nhỏ.

Đáng tiếc. . .

Hiện giờ đã bị hoang phế.

Thậm chí bởi vì phần mộ của Tuân Lục được xây dựng không sai nên còn bị người khác đào móc, vật bồi táng đều bị đánh cắp, thi cốt cũng không thể yên ổn.

Mạc Cầu cúi đầu, trong mắt xuất hiện vẻ muộn phiền.

"Haizz!"

Tiếng thở dài làm cho con chó trắng vô thức ngẩng đầu, trong mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, đầu hơi nghiêng, trong mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc.

Con chó già này nên đã mất đi linh tính vốn có, nhưng chẳng biết tại sao bây giờ nó giống như được trùng sinh vậy, trong mắt lại hiện lên Linh quang.

Cũng không còn suốt ngày ngốc trệ và mê mang nữa.

"Hoàng Thiên Hậu Thổ tại thượng, nay dời mộ phần của ái thê. . ."

Mạc Cầu dựa theo lệ cũ của phàm nhân, đọc thầm một bài văn cầu nguyện thượng thiên, rồi nhìn về phía phần mộ, vươn tay ra.

"Hả?"

"Ừm!"

"Oanh. . ."

Trời trong xanh, nắng chói chang, bất chợt xuất hiện tia chớp, mây đen dày đặc, cuồng phong tàn phá bừa bãi, nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám.

"Đôm đốp!"

Giống như thương thiên đang gào thét, Lôi đình đang gầm thét, vô số tia điện quang xé rách hư không, ở trên chín tầng trời giương nanh múa vuốt, điên cuồng phát tiết.

Mạc Cầu vươn tay ra trước, thân thể cứng đờ tại chỗ, chỉ có Lôi đình đang nổ tung trong ánh mắt, sự phẫn nộ cuốn theo một phương thiên địa.

Không có!

Thi thể biến mất rồi!

Kim Đan nhất niệm, thiên địa đi theo.

Chỉ một thoáng, phạm vi hơn trăm dặm đột ngột u ám, Lôi đình gầm thét, mây đen, cuồng phong, mưa to, gào thét mà đến, giống như thiên thần tức giận.

Ngay cả ngọn núi cũng run rẩy theo.

"Là ai?"

Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, thấp giọng chất vấn:

"Rốt cuộc là ai?"

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng từng chữ giống như vạn quân, ép cho thương thiên trầm thấp, bất lực ngẩng đầu.

"Oanh!"

Một luồng điện quang thô to từ trên cửu thiên đánh xuống, giống như Thiên thần cầm cự nhận bổ vào xuống đỉnh núi, trực tiếp đánh mở dãy núi.

"Oanh. . ."

Gió cuốn vân dũng, cuồng phong đột khởi.

"Bạch!"

Hư ảnh ở trước một phần lóe lên, một người một chó liền đã biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Quận Xương Tu.

Diệp Uyển Tịch, Diệp Quản Hòa là hai tỷ muội, cũng là đồng môn.

Hai người được sư phụ thu dưỡng, vốn nghĩ rằng đợi hai người lớn lên liền đoạt lấy âm nguyên, nào ngờ sư phụ lại chết trong tay người khác.

Cũng bởi vì vậy mà hai người mới tránh thoát một kiếp, còn chính thức bái nhập môn hạ của Hợp Hoan tông.

Thiên phú của hai người chẳng ra sao cả, tu vi cũng không cao, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng không tính xuất chúng trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, cho nên hai người cũng không hoan nghênh mấy.

Nếu như muốn sinh tồn được trong Hợp Hoan tông chuyện đoạt tinh phách của người khác này, hai người đã dùng hết toàn lực.

Lần này đến quận Xương Tu, mặc dù là ở trong tầm mắt của các đệ tử chính phái như Vô Lượng tông, Tiên đảo vv…, sẽ không thiếu gặp phải nguy hiểm, nhưng đối với hai người thì đây là một công việc tốt.

Chí ít là không cần phải suốt ngày lo lắng hãi hùng.

Có phàm nhân toàn thành làm huyết thực, chỉ cần chú ý một chút, đừng làm cho người quá chú mục thì cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận