Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 793. Tộc Thanh Long

Chương 793. Tộc Thanh Long


Người dịch: Whistle

Phía dưới tràn đầy sương mù cuồn cuộn, mơ hồ còn có tiếng oan hồn gào thét, thỉnh thoảng lại có những con thần long mờ ảo gào thét lao ra, những nỗi bi thương và sự không cam lòng tràn ngập giữa thiên địa.

Theo như lời mà Phượng Long đã nói.

Nơi đây đã từng là nơi dùng để chôn cất rồng, là chỗ tụ tập của oán niệm, sau này chẳng biết tại sao oán niệm lại tiêu tán, rồi biến thành tình huống tự thành một giới giống như hiện giờ.

Ở trong Long tộc còn có truyền ngôn.

Ở dưới đáy U uyên có sự tồn tại của ác long do oán niệm hội tụ mà thành.

Bất luận là người hay rồng thì cũng chưa bao giờ từng xuống dưới U uyên dò xét, cho dù là Bát Bộ Thiên Long thì cũng sẽ kiêng kị vực U uyên này.

Mạc Cầu đứng ở trên không trung, hai mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu.

"Tê. . ."

Âm khí băng lạnh chui vào trong bụng, Nguyên thai mở mắt, bách khiếu nhục thân cũng mở ra, cảm giác thông thấu tự nhiên xuất hiện trong lòng.

"Hô!"

Mạc Cầu thả lỏng cơ thể, mặc cho mình rơi tự do xuống bên dưới.

Cũng vào lúc này, tinh khí thần của hắn đã ở trong loại trạng thái đặc biệt nào đó.

Nguyên Anh chi hạn.

Bắt đầu xuất hiện vết rách.

. . .

Trong một dãy núi nào đó.

Đám người Tưởng Lục Tiên đang bận rộn.

Từng bộ thi thể mang theo huyết mạch của Long tộc đang được sắp xếp theo một loại quy củ nào đó, long huyết dọc theo chảy dọc theo những khe rãnh đã được đào từ trước.

Từ trên nhìn xuống.

Những nơi mà long huyết chảy qua bỗng nhiên tạo thành một tòa Trận pháp cực lớn.

Mà ở nơi quan trọng nhất của Trận pháp, Thánh nữ áo trắng của Tổ đình đang khoanh chân đả tọa, quần áo bị gió thổi tung bay, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích tí nào.

"Táng Long Thiên có vô số long duệ, chủng loại khó mà tính toán."

Thừa Thiên Hầu chắp hai tay sau lưng, nhìn Thánh nữ rồi nói:

"Ngoại trừ Long tộc vốn có ra, số lượng những long duệ cấp thấp có long huyết, long tinh hỗn tạp thì càng nhiều hơn, vả lại rồng là thuộc âm, thứ gì cũng có thể tạp giao."

"Thậm chí không phân thư hùng, đực cái, nam nữ. . ."

"Bất quá, có một loại rồng cực kỳ đặc thù!"

Tiếng nói hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói:

"Cảm khí cơ thiên địa, dung tinh phách Long duệ, được cơ duyên xảo hợp, Thần long thiên sinh địa dưỡng, không nằm trong hàng ngũ Long tộc."

"Không sai."

Tưởng Lục Tiên xuất hiện ở bên cạnh gã ta, nói:

"Tam Thế Nghiệt Long không cha không mẹ, thậm chí vô hình vô chất, nghe nói chính là một loại tam thế thân của một tồn tại nào đó, do nợ oan nghiệt tạo thành."

"Thậm chí, nó có thật sự tồn tại hay không thì cũng không có người biết."

"Cho dù Tam Thế Nghiệt Long có thật sự tồn tại thì cũng sẽ không chạm mặt với chúng ta." Thừa Thiên hầu nhíu mày:

"Nó chỉ cảm thấy hứng thú với tam thế thân, Thánh nữ. . ."

"Thánh nữ, chính là tam thế thân." Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên:

"Trên Dương thế, trong Tam Đồ Hà, ở dưới Âm phủ, Thánh nữ đều có một thân phận, hiện giờ lại được Thánh chủ truyền cho bí pháp, nhất định có thể dẫn Tam Thế Nghiệt Long tới."

"Đến lúc đó, mong rằng chư vị xuất thủ tương trợ để đoạt lấy huyết mạch của Nghiệt Long, giúp Thánh nữ nhà ta trèo lên Quỷ Vương cảnh."

"Đương nhiên!"

Nghe vậy, Tưởng Lục Tiên và Thừa Thiên đều nghiêm mặt lại, gật đầu xác nhận:

"Chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức."

Dường như bọn hắn cực kỳ kiêng kị về người vừa nói chuyện.

. . .

Trong một đầm nước nào đó.

"Rầm rầm. . ."

Dòng nước từ trên ngàn trượng chảy xuống, một con dê rừng to lớn đang ngậm một con Long duệ trong miệng, đầu lưỡi liếm một phát liền nuốt luôn con cự long dài hơn trăm mét vào trong bụng.

"Hóa Long cửu giai, mùi vị không tệ."

"Thống khoái!"

Con dê rừng to lớn co mình lại, hóa thành một ông lão có râu dài ba tấc, đang liếm liếm đầu lưỡi, vẻ mặt thoải mái hài lòng:

"Nơi này tràn đầy Nguyên khí, Linh cơ sinh động, Long duệ thì càng là vật đại bổ."

"Nếu như có thể ở lại chỗ này trăm năm, thỉnh thoảng ăn vài con Giao long bồi bổ nhục thân, Nguyên thần, có lẽ ta liền có thể tiến giai Quỷ Vương hậu kỳ."

"Chúc mừng tiền bối tu vi lại có tiến triển." Một người trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa chắp tay:

"Bất quá giới này không an toàn, nếu như làm cho Bát Bộ Thiên Long chú ý, sợ là chúng ta có muốn chạy trốn thì cũng không có cơ hội."

"Ta hiểu." Dương Quân quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi:

"Tiểu tử, ngươi chừng nào mới đột phá?"

"Lâu thì hai ba tháng, ngắn thì hơn mười ngày." Người trẻ tuổi cười nhạt một tiếng:

"Tiền bối yên tâm, vãn bối đã đúc thành Quỷ Vương chi thể, chỉ cần tích lũy đầy đủ liền có thể tự động tấn thăng, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi."

"Kì thực!"

"Nếu như không phải vãn bối lo lắng chuyện này sẽ hấp dẫn sự chú ý của mấy vị huynh trưởng thì khi còn ở Âm phủ là vãn bối đã có cơ hội chứng được Quỷ Vương cảnh rồi."

"Vậy thì tốt." Dương Quân gật đầu:

"Tạm thời đổi sang nơi khác trước đi, trong khoảng thời gian này, đám long duệ ở xung quanh đây có chút xao động, sợ là đã phát hiện ra sự hiện hữu của chúng ta."

"Đang muốn như vậy." Người trẻ tuổi cười nói:

"Bây giờ chỉ vừa mới nhập giới, các vị huynh đệ còn đang âm thầm thu thập huyết mạch, nếu như để cho đám Long duệ đỉnh tiêm biết được có ngoại nhân đến giới này. . ."

"Chắc chắn là sẽ rất thú vị!"

"Mượn đao giết người?" Dương Quân nhíu mày:

"Tiểu tử, ngươi không sợ cây đao kia chém vào người mình sao?"

"Không phải còn có tiền bối ở đây sao." Người trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn sang:

"Thay vì chúng ta phải tìm từng người một, không bằng mượn nhờ Long duệ của giới này xuất thủ, thiếu đi một đối thủ cạnh tranh thì vãn bối sẽ có thêm hi vọng kế thừa Lỗ vương."

"Ngô. . ." Dương Quân cúi đầu, nhìn về phía người trẻ tuổi như có điều suy nghĩ :

"Rất ổn trọng, chẳng trách chủ thượng sẽ xem trọng ngươi, thậm chí đồng ý hôn sự giữa ngươi và quận chúa, hi vọng lần này sẽ thuận lợi giống như mong muốn của ngươi."

"Đi!"

Lão ta quát khẽ một tiếng, âm phong đột nhiên xuất hiện rồi trực tiếp thổi tới một long quật ở phía xa.

. . .

"Phốc!"

Một con dao găm màu đen xuất hiện ở giữa đôi mắt rồng.

Trước phong mang của con dao găm này, vẩy rồng cứng rắn giống như không tồn tại vậy, dễ dàng bị phá vỡ, còn có một luồng khí chí âm chí hàn chui vào trong Long hồn.

Chỉ với một kích mà sinh cơ trong mắt rồng đã không còn sót lại chút gì.

"Ba ba. . ."

Ngưu Ma, Trương Cát từ cách đó không xa đi tới:

"Chỉ mới vừa vào đây được mấy tháng mà tu vi của Bạch huynh đã đại tiến, xem ra cũng chỉ còn cách Quỷ Vương trung kỳ một bước xa nữa thôi."

"Không so được với Trương huynh." Bạch thúc lắc đầu, thu hồi dao găm:

"Phẩm giai huyết mạch của ta không cao, mặc dù dễ dàng tiến giai, nhưng thực lực cũng có hạn, chỉ có thể lén lút không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

"Bạch thúc quá khiêm tốn." Đế Khốc mở miệng:

"Trong thiên hạ này lại có mấy ai có thể tránh được Vô Ảnh Nhận của Bạch thúc, những người giống như Mạc đạo chủ thì vẫn là số ít."

"Haizz!"

Bạch thúc than nhẹ, không tiếp lời.

Cuộc chiến thất bại trước Mạc Cầu trước đó vẫn còn đả kích khá lớn với ông ta, dù sao đối thủ chỉ là Kim Đan, mà ông ta lại là một vị Quỷ Vương.

Cho dù bất thiện cận thân chém giết thì cũng không nên như vậy mới đúng.

Bất quá. . .

Bây giờ thì khác!

Bạch thúc nắm chặt hai tay, trải qua một khoảng thời gian tàn sát Long duệ, cướp đoạt huyết mạch, tu vi và thực lực của ông ta đã tăng mạnh.

Không chỉ có mỗi mình Bạch thúc!

Ngay cả Đế Khốc vốn đang kẹt trong cực hạn Quỷ tướng cũng đã tiến giai Quỷ Vương.

Đệ tử của Mạc Cầu Vương Hổ cũng đã là Kim Đan Viên mãn, còn thôn phệ tinh huyết của một con Lôi Long, lực lượng phong Lôi cực kỳ cao minh.

Không thể không nói.

Trong tình huống không làm cho đám Long duệ đỉnh tiêm chú ý thì Táng Long Thiên chính là một nơi tàng bảo cực lớn, có rất nhiều chỗ tốt đang chờ khai phát.

. . .

Phong Nguyên.

Nơi này là giao giới giữa hai thế lực Tương Liễu và Thanh Long.

Thanh Long thuộc mộc, trời sinh liền có được năng lực khống chế sinh cơ của vạn vật, nhưng lại có tính cách tàn bạo, thích cướp đoạt sinh cơ của tộc khác để bản thân sử dụng.

"Oanh!"

Gió lốc và thần mộc va chạm giữa không trung.

Một luồng thần niệm kinh khủng càn quét qua lại trong Phong Nguyên.

Mặt đất giống như bị cày qua, bùn đất vương vãi khắp nơi, một vùng cánh đồng lớn chừng một dặm đang bay thẳng lên vân tiêu rồi lập tức nổ tung giữa không trung.

Trong phạm vi ngàn dặm đã biến thành sa trường.

Gió lốc cuồng quyển vạn dặm, tiếng gió như tiếng quỷ khiếu thê lương, đinh tai nhức óc.

"Liễu Thiên, các ngươi dám xông vào cương vực Tộc Thanh Long, tàn sát huyết mạch Long duệ, hôm nay ta muốn các ngươi một mạng đền một mạng, để cho các biết Tộc Thanh Long cũng không phải là thị tộc dễ bắt nạt!"

"Đánh rắm!"

"Rõ ràng là các ngươi tự chui vào nơi này, trong mấy tháng gần đây, có một vài Long duệ của Tộc Tương Liễu đã trọng thương hoặc là biến mất không thấy gì nữa."

"Ngươi dám nói không phải là do các ngươi làm?"

"Dĩ nhiên không phải!"

"Nói bậy!"

"Giết!"

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ liên tục mấy ngày không dứt.

Cho đến một ngày.

Một con Thanh Long dài đến trăm trượng xuất hiện giữa không trung, mắt rồng nộ phóng thần quang, Thần niệm được mấy trăm tộc nhân gia trì, cuồng quyển mấy ngàn dặm.

"Thiếu tộc trưởng!"

Chân trời, một vệt lưu quang bay đến, hiện ra thân hình của một vị Ngự Long Sử nhân tộc:

"Thái Dương Cung truyền tin, có người ngoài chui vào Táng Long Thiên, âm thầm giết chóc Long duệ, sợ là tộc ta và Tộc Tương Liễu đã có hiểu lầm gì đó."

"Hả?"

"Ồ!"

Phương xa, gió lốc đột nhiên đình trệ.

Hiển nhiên là Tộc Tương Liễu cũng đã nhận được tin tức, song phương lập tức cứng đờ, cuối cùng hăm dọa vào câu rồi thối lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận