Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 94. Tang Sự

Chương 94. Tang Sự


Người dịch: Whistle

"Xem ra, ban ngày khi luận võ hai người họ vốn không xuất toàn lực, chẳng trách những lời nói vừa rồi lại kỳ lạ như vậy." Trong phòng, Tề sư huynh nôn nóng chống quải trượng đi đi về về:

"Bây giờ, sợ là sư phụ đang quyết một trận tử chiến với họ Lôi ở một nơi khác rồi, lần này không ai có thể quấy rầy cuộc chiến, e là sẽ phân ra sinh tử!"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.

Hắn cũng không cho rằng ban ngày hai người có lưu lại thực lực, nhưng có nhiều người vây xem như vậy, trong đó lại có nhiều cao thủ, thời điểm then chốt khẳng định sẽ ra tay.

Dù sao hai người họ đều đã cứu không ít người, những người này cảm ân trong lòng, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn ân công chịu chết.

"Hiện tại chuyện quan trọng là phải tìm tới Tần sư phụ ở chỗ nào?" Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Thanh Dung đang đờ đẫn ở bên cạnh:

"Sư tỷ, tỷ cảm thấy hai người họ sẽ đi chỗ nào?"

Trong số những người ở đây thì chỉ có Tần Thanh Dung hiểu rõ Tần sư phụ nhất, cũng chỉ có nàng mới có thể đoán được địa điểm phó ước ở nơi nào.

"Ta. . ." Hai mắt Tần Thanh Dung đỏ bừng, sưng, ánh mắt lộ vẻ bi thương, biểu lộ mờ mịt, thấp thỏm.

Từ khi Hứa lão qua đời, nàng liền không có một ngày tốt lành nào cả, tâm tình luôn phải chịu dày vò.

Hai vị sư phụ đánh lôi đài sinh tử càng làm cho nàng nơm nớp lo sợ, tinh thần khẩn trương, thật vất vả mới bình tĩnh được một chút, nhưng lại xuất hiện loại biến cố này, nàng gần như sắp sụp đổ rồi.

Lúc này nghe vậy, trong đầu chỉ toàn là một mảnh bột nhão, chờ khi ý nghĩ dâng lên, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nghĩ được.

Chỉ đành ngơ ngác lắc đầu:

"Ta cũng không biết."

"Sư tỷ." Mạc Cầu nhíu mày, nói:

"Tỷ phải suy nghĩ cho kỹ, Tần sư phụ và Lôi sư phụ thường xuyên đi tới địa phương nào?"

"Cha ta suốt ngày ở trong hiệu thuốc, y quán, rất ít khi ra ngoài, Lôi Sư bá thì chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể gặp được một lần." Tần Thanh Dung nói bằng giọng đắng chát, nước mắt giàn dụa giống như đang rất gian khổ:

"Khi gặp mặt hai người họ đều không nói lời nào, làm gì có nơi nào có thể đi chứ? Liền xem như ngày giỗ của mẹ. . ."

"Hả?"

Nàng ngừng lại, Tề sư huynh cũng dậm chân, nói:

"Là mộ của sư nương!"

Rất rõ ràng, chỉ có nơi này mới phù hợp yêu cầu.

"Đi!" Mạc Cầu nghiêm mặt, cầm đao kiếm lên rồi xoay chạy ra bên ngoài.

Ba người mang theo hộ vệ lao ra hiệu thuốc, còn chưa đi tới mộ địa liền thấy một đoàn người ở đối diện đi tới.

Người đi đầu chính là lão giả chủ trì cuộc tỷ thí lôi dài lúc ban ngày, Cừu lão tiên sinh.

"Ba vị. . ." Cừu lão nhìn thấy mấy người Mạc Cầu chạy tới cũng khẽ giật mình, biểu lộ phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng hướng, chắp tay Tần Thanh Dung:

"Cô nương nén bi thương, Tần sư phụ. . . Đi rồi!"

Nói xong liền nhẹ nhàng khoát tay, sau lưng lập tức khiêng ra một cái cáng cứu thương được phủ vải trắng, có thể nhìn thấy là bộ thi thể.

". . ." Thân thể Tần Thanh Dung khẽ động, bước chân lảo đảo chạy vội tới bên cạnh, chỉ xốc lên một góc của tấm vải trắng liền té xỉu trên mặt đất.

"Sư muội!"

"Sư tỷ!"

"Nén bi thương!"

. . .

"Lão hủ nhận được tin tức, nhưng chạy tới thì đã chậm, vả lại mấy bộ xương già như bọn ta cũng không ngăn được bọn hắn."

Trong hiệu thuốc, Cừu lão thần sắc ảm đạm, thở dài:

"Nhưng mà các ngươi cứ yên tâm, lần luận võ này thiếu người chứng kiến, hiệu thuốc Thanh Nang vẫn sẽ là sản nghiệp của Tần sư phụ."

"Ừm. . ."

"Bây giờ chắc là cũng đã giao cho Tề sư phụ rồi, đúng không?"

"Đúng." Tề sư huynh trầm mặt, nắm chặt hai tay:

"Họ Lôi kia thế nào?"

"Ngươi đừng xúc động." Cừu lão nghiêm nghị nói:

"Hai vị sư phụ quyết định giải quyết oán hận chất chứa trong âm thầm chính là vì không muốn để những mâu thuẫn này lại cho hậu nhân, Tề sư phụ đừng có cô phụ tâm tư của Tần sư phụ."

"Còn về Lôi sư phụ. . ."

"Tần sư phụ bỏ mình tại chỗ, Lôi sư phụ cũng trọng thương hôn mê, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết."

Tề sư huynh không nói một lời.

"Tề Côn, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là chuẩn bị hậu sự cho Tần sư phụ, đừng có lại gây thêm rắc rối." Hạ sư phụ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:

"Hiệu thuốc Thanh Nang này là mấy chục năm tâm huyết của Hứa lão và Tần sư phụ, ngươi cũng không hi vọng nó bị hoang phế, đúng không?"

"Không sai, chính là đạo lý này." Cừu lão gật đầu:

"Tần sư phụ đã giao hiệu thuốc giao cho ngươi, chính là tin tưởng ngươi, Tề sư phụ đừng có để cho Tần sư phụ thất vọng."

"Hô. . ." Tề sư huynh thở dài một hơi, nghiêm mặt chắp tay với hai người:

"Hai vị giáo huấn rất đúng, vãn bối tuổi nhỏ, thiếu kinh nghiệm, sau này nên xử lý như thế nào, còn mong hai vị chỉ điểm nhiều hơn."

Nhị lão liếc nhau, chậm rãi gật đầu:

"Hẳn là, hẳn là."

"Thành nam linh bằng, thành bắc quan tài, mặt khác Tần sư phụ muốn hoả táng, chuyện này cần một ông từ chủ trì."

"Thông báo cho những người khác chuẩn bị vải trắng, đồ tang. . ."

"Tần cô nương là hậu nhân duy nhất của Tần sư phụ, lại là nữ tử, Tề sư phụ được kế thừa hiệu thuốc nên phải đốt giấy để tang."

". . . Như thế, cứ quyết định thô sơ giản lược như vậy trước đã, chuyện khác từ từ trao đổi sau."

Trong lúc đám người này nghị luận ầm ĩ thì Mạc Cầu đã yên lặng rút lui.

Tuy rằng hắn đã được Tần sư phụ giao phó, nhưng dù sao đã rời khỏi hiệu thuốc từ sớm, đã là người ngoài.

Những việc này, hắn không có tư cách tham dự.

Mạc Cầu nhìn ánh nến trong phòng của Tần Thanh Dung, hắn hơi ngừng lại, sau đó liền lập tức cất bước đi ra ngoài.

Mấy ngày sau, hắn nhanh chóng tuồn hết số đồ vật còn lại trong tay.

Những món bảo châu ngọc thạch, đao binh sắc bén, toàn bộ đều bị đổi thành tiền bạc.

Lưu lại, chỉ có vô danh da thú, Thanh Phong kiếm, quái đao, phi đao, và một bộ tụ nỗ hắn lấy được từ trên người Mục lão.

Những thứ khác đều đã đuộc xử lý.

Sau đó Mạc Cầu lại dùng tiền bạc trắng trợn thu mua thảo dược, cuối cùng mượn đồ trong hiệu thuốc luyện thành đan dược.

Dưỡng Nguyên Đan, Luyện thể bí dược, các loại giải độc tán, cường thân tráng thể bồi nguyên đều đã xếp tràn đầy mấy hộp.

Thậm chí còn có thuốc độc. . .

Bất luận là đi Quận thành hay là Đông An phủ thì đều cần phải lặn lội đường xa, tốn rất nhiều thời gian, tình huống trên đường khó mà đoán trước được.

Tuy rằng mang theo kim ngân ngọc thạch lên đường thì sẽ rất thuận tiện, nhưng cũng rất dễ dẫn tới một ít người ngấp nghé.

Gặp được đạo phỉ thì càng phiền phức.

Chẳng bằng đổi thành đan dược, thứ nhất là sẽ an toàn không có ai đoạt, thứ hai là bị thương cũng sẽ thuận tiện chẩn trị.

Đợi khi xe lừa được dắt tới, mua xong thức ăn thì cũng đã trôi qua mấy ngày rồi, tang sự ở trong hiệu thuốc cũng đã được xử lý bảy tám phần.

Ở bên cạnh linh bằng (lều chứa linh cữu), Tần Thanh Dung hai mắt vô thần ngã xuống mặt đất, Tề sư huynh thì đang bận rộn chuyện khác.

Mạc Cầu đặt đồ vật trên tay xuống, chậm rãi đi tới:

"Sư tỷ, bớt đau buồn."

". . ." Tần Thanh Dung chất phác quay đầu, trong mắt đã khóc khô nước mắt, biểu lộ cứng ngắc:

"Ta không sao."

"Chính là. . . Chính là rất nhớ cha, cha đã đáp ứng phụng bồi ta, còn nói muốn dẫn ta về quê của mẹ."

"Thế nhưng mà, ngài lừa ta."

Nàng há to miệng, phát ra tiếng cười khổ.

"Tần sư phụ không có lừa sư tỷ." Mạc Cầu nhướng mày, nói:

"Sư phụ đã nhờ đệ mang theo sư tỷ cùng đi Đông An phủ, tìm một người đệ tử khác của Hứa lão, đương nhiên chuyện này cũng phải xem ý kiến của sư tỷ."

Nếu như đối phương không muốn đi, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.

Nghe vậy, thân thể của Tần Thanh Dung khẽ run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói trở nên nghẹn ngào:

"Ta ngược lại là hi vọng cha lừa ta."

"Thanh Dung!" Lúc này, một vị công tử áo trắng tướng mạo tuấn dật từ bên ngoài đi tới, trên mặt lộ vẻ bi thương chắp tay với Tần Thanh Dung:

"Mấy ngày nay ta không ở trong phủ, hôm nay vừa mới trở về, không. . . Không ngờ thế bá đã đi rồi."

Nói xong, gã ta liền không nhịn được rơi nước mắt.

"Bạch đại ca." Nhìn thấy người tới, ánh mắt tĩnh mịch của Tần Thanh Dung cũng hiển lên một tia sức sống, thân thể run rẩy:

"Cha ta. . . Đi rồi!"

"Thanh Dung nén bi thương." Bạch Cảnh Thiềm thở dài một tiếng:

"Ta rất hiểu tâm trạng hiện giờ của muội Bạch gia chúng ta. . . , Haizz, lúc này muội nhất định phải kiên cường, đừng để bị người khác thừa lúc vắng mà vào, xâm chiếm sản nghiệp."

Mạc Cầu ở bên cạnh nghe vậy nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Mạc sư đệ." Lúc này, Tề sư huynh cũng đi tới:

"Người của Hắc Hổ đường tìm đệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận